Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 217

Hướng Hoa đen mặt lại, liếc mắt nhìn Phượng Cửu một cái, cất bước rời đi.

Mà lần này, Phượng Cửu cũng không gọi hắn lại, chỉ nhìn hắn cất bước rời đi, trong chốc lát, đã biến mất ở trong rừng cây......

"Tiểu Cửu?"

Mập mạp ở bên kia đã chờ khá lâu, lại không nghe thấy động tĩnh gì, liền qua đây nhìn xem. Khi nhìn thấy mấy cỗ thi thể tà tu trên mặt đất, hơi ngẩn người: "Ngươi giết?"

"Không phải, người giết bọn hắn đã đi rồi." Phượng Cửu nhún nhún vai nói, nhìn thấy quần áo một tên tà tu phình phình, không thể không tiến lên nhìn xuống, nhìn thấy trong lòng ngực cất giấu không phải thứ gì khác, mà chính là một quả trứng lớn hơn nắm tay một chút.

"Đây là trứng gì? Còn có đồ văn?" Nàng nhìn nhìn, cũng không nhìn ra nguyên cớ.

Mập mạp tiếp nhận và nhìn, nói: "Đây là trứng ma thú. Thật ra, vì sao lại có trứng ma thú?"

Đúng lúc này, một loạt âm thanh sàn sạt truyền đến, hai người nhìn về phía xung quanh, khi ánh mắt chạm đến một con mãng xà (trăn) lớn và dài chừng 6m xuất hiện ở trong tầm mắt, trên mặt Phượng Cửu cũng hiện lên sự kinh ngạc và cảnh giác.

"Tê! Đây là cự mãng cấp 7! Chạy mau!"

Giọng nói của nàng rơi xuống, lập tức cất bước liền chạy, nhưng sau khi chạy xa hơn hai mươi mét, lại nhìn thấy mập mạp ôm quả trứng vẫn đang đứng ở nơi đó, không khỏi kêu to: "Mập mạp! Chạy mau!"

"Chạy... chạy... ta không thể cử động!"

Nghe thấy giọng nói của hắn mang theo mếu máo truyền đến, Phượng Cửu lúc này mới chú ý tới, thân thể hắn đều đang run rẩy, cặp chân càng là run giống như bất cứ thứ gì, cả người chỉ đứng ở nơi đó nhìn đầu cự mãng đang trượt về phía trước.

"Đáng chết!"

Nàng nguyền rùa một tiếng trầm thấp, còn tưởng rằng gia hỏa này có lá gan thật lớn! Ai ngờ nhìn thấy đại mãng xà cấp 7 đã bị cả kinh khiến người run rẩy, thậm chí không thể nào chạy trốn.

Mắt thấy mãng xà kia mở rộng miệng và đánh về phía hắn, nàng cắn răng một cái, điều động hơi thở huyền lực trong cơ thể, nhảy lên phía trước và kéo theo hắn mà chạy.

"Ti! Ti ti!"

Tuy nhiên, đó chính là một con đại mãng xà cấp 7, tốc độ và thực lực tương đương với một tu sĩ Kim Đan Kỳ, nếu như đó là bản thân Phượng Cửu thì còn được, nhưng cố tình còn kéo theo mập mạp, tốc độ tự nhiên đã giảm xuống rất nhiều.

"Ô...... nó... nó đuổi theo......"

Mập mạp hãi hùng khiếp vía kêu lên, mỗi khi mãng xà cuộn mình lại để nhảy về phía trước, hàm răng to lớn lại bổ về phía hắn, mỗi một lần đều chỉ kém một chút là lập tức sẽ cắn được hắn. Hắn cả kinh, cả người mềm nhũn, chảy ra mồ hôi lạnh.

Nếu không phải Phượng Cửu đang lôi kéo cổ áo của hắn và chạy, giờ này hắn phỏng chừng đã thành điểm tâm của cự mãng.

"Bịch! Xoạt xoạt!"

"Ti! Ti ti!"

Thân rắn va chạm với mặt đất, phát ra những tiếng sột soạt rất lớn, khiến cho mặt đất rung chuyển. Ma thú cấp 7 một khi phóng thích uy áp, một số ma thú cấp thấp gần đó đều tranh nhau chạy trốn, ngay cả một số môn phái và đệ tử học viện Tinh Vân vừa nghe thấy động tĩnh bên này, cũng lập tức biến sắc.

"Động tĩnh như vậy, chẳng lẽ là ma thú cấp 7 Thánh Hoàng Mãng (圣皇蟒)?"

"Đáng chết! Rốt cuộc là ai đã chọc tới Thánh Hoàng Mãng cấp 7? Ma thú cấp 7 này chính là có thực lực tương đương với tu sĩ Kim Đan! Đây không phải là đi tìm chết hay sao?"

Những người đó nghe thấy động tĩnh cũng sôi nổi tránh đi, lo sợ sẽ gặp phải ma thú Thánh Hoàng Mãng cấp 7.

Mà ở bên kia, tình huống hai người Phượng Cửu và mập mạp đang bị Thánh Hoàng Mãng đuổi theo đã không được tốt lắm......

"Xoạc!"

Âm thanh quần áo bị xé rách truyền tới, miếng vải dệt nơi mông bị xé rách một tảng lớn, lộ ra một mảnh trắng bóng. Trái tim hắn thắt lại và nhảy lên, nuốt nước miếng và run giọng kêu: "Tiểu Cửu... Cửu ca... Cửu gia... mau... chạy mau!"

Chỉ cần chậm thêm một chút, mông hắn đã phải nở hoa......
Bình Luận (0)
Comment