Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 265

Dường như ngay khi thân ảnh màu đen từ cửa sổ tiến vào phòng thì gian phòng lập tức sáng lên, một âm thanh lười biếng truyền đến: “Diêm chủ, nửa đêm khuya khoắt ngươi không ở nhà ngủ, tới đây tìm ta làm gì?”

Nghe Phượng Cửu nói như vậy, ánh mắt Diêm chủ khẽ động, khóe môi nhếch lên một nụ cười, âm thanh trầm thấp cũng từ trong miệng truyền ra: “Ngươi biết bổn quân sẽ tới sao?”

Vừa dứt lời, hắn liền nhanh chóng đi đến chỗ Phượng Cửu.

“Diêm chủ, lúc ngủ ta không mặc quần áo đâu…”

Bước chân hắn dừng lại, nụ cười trên môi càng lúc càng sâu, âm thanh giống như rượu ngon khiến người ta say đắm: “Không sao, bổn quân không ngại.”

Phượng Cửu nằm trên giường, không nói thêm gì, nàng xoay người ngồi dựa vào thành giường, chỉ thấy thân ảnh màu đen bước tới, ánh mắt thâm thúy rơi vào trên người nàng, hơi nhíu mày hỏi: “Không phải ngươi nói ngươi không mặc quần áo sao?”

Nàng cười híp mắt giống như hồ ly: “Biết Diêm chủ đến đây, sao ta dám không mặc quần áo chỉnh tề? Vì vậy tối nay ta cố ý mặc sẵn quần áo để chờ Diêm chủ.”

“Chờ bổn quân?”

Hắn đi đến bên giường, dừng chân lại, từ trên cao nhìn xuống nữ nhân đang ngồi ôm chăn ở trên giường. Mặc dù nàng vẫn mặc một thân nam trang nhưng bởi vì đang nghỉ ngơi nên tóc nàng vẫn buông xõa.

Nhìn những sợi tóc đen nhánh buông xõa của nàng, còn có mấy sợi rũ xuống ở một bên mặt khiến cho nàng càng trở nên quyến rũ, hắn không nén nổi tâm tư ẩn giấu trong lòng.

Phượng Cửu bị ánh mắt nóng rực của hắn nhìn chằm chằm, nhất thời cảm thấy không được tự nhiên, vì vậy nàng cười ngượng ngùng: “Diêm chủ, ngươi tới đây tìm ta có chuyện gì sao?”

Nghe được xưng hô của nàng, Diêm chủ nhíu mày: “Bổn quân rất già sao?”

Phượng Cửu im lặng, nàng rất muốn nói, Diêm chủ, ngươi bắt sai trọng điểm rồi!

“Bổn quân rất già sao?”

Hắn hỏi lại lần nữa, dường như rất mẫn cảm với vấn đề này, đôi mắt đen láy của hắn nhìn chăm chú vào nàng, giống như nàng không nói ra đáp án thì hắn sẽ không bỏ qua.

“Ha ha! Ngươi không già, không già!” Phượng Cửu ngượng ngùng cười, cảm thấy tên Diêm chủ này nhất định bị thần kinh rồi, nửa đêm lại đến đây nói với nàng vấn đề này.

Ánh mắt Diêm chủ nhìn vào gương mặt trắng nõn của nàng, sau đó nhìn xuống đôi môi anh đào đang chuyển động của nàng, nghiêm túc lên tiếng:

“Bổn quân năm nay mới hai mươi lăm tuổi, còn chưa có hôn ước.”

“Hả?”

Phượng Cửu nghe hắn nói như vậy, lại nhìn gương mặt nghiêm túc của hắn, không nhịn được cười, lập tức cười ra thành tiếng.

Phượng Cửu lấy tay che miệng, nhịn cười, ho nhẹ một cái rồi nói: “Chuyện này… Diêm chủ, dựa vào nhan sắc của ngươi, ta nghĩ là…”

“Ngươi không hiểu ý của bổn quân sao?”

Hắn cắt ngang lời nàng, ánh mắt phức tạp nhìn thẳng vào mắt nàng. Hắn đã nói rõ ràng như vậy, nàng vẫn không hiểu sao?

Nghe vậy, Phượng Cửu khẽ giật mình, lập tức sững sờ: “Không phải ngươi nói mới hai mươi lăm tuổi, chưa thành thân sao? Ta nghe hiểu mà…”

Thấy vậy, sắc mặt Diêm chủ tối sầm lại, không hiểu là do đầu óc của nàng chậm chạp hay do hắn tỏ tình chưa đủ thành ý?

Diêm chủ thấy Phượng Cửu đang dùng gương mặt vô tội nhìn hắn, dường như nàng không hiểu tại sao hắn lại tức giận, vì vậy hắn cũng có chút xấu hổ, nhưng ánh mắt hắn lập tức thay đổi, hắn đột nhiên cúi đầu, đè nàng xuống giường.
Bình Luận (0)
Comment