Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 397

“Nữ nhân của Quỷ Y?”

Nghe nói vậy, Quan Tập Lẫm giật mình, dở khóc dở cười: “Sao ngươi lại nghĩ vậy?”

“Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu như Phượng gia và Quỷ Y không có quan hệ thì sao Quỷ Y lại dặn dò để ý tới Phượng gia? Còn đưa cho bọn họ dược tễ cứu mạng? Phượng đại tiểu thư dung mạo xinh đẹp, khí chất hơn người, có thể lọt vào mắt Quỷ Y cũng rất bình thường, dù sao nam nhân đều thích nữ nhân xinh đẹp.”

Nói đến đây, Nghiêm quản sự cười rộ lên, nếu nhìn từ góc độ của nam nhân thì điểm đầu tiên khi chú ý tới một nữ nhân nhất định là vì nàng ta xinh đẹp, tuy nói không phải ai cũng như thế, nhưng đa số nam nhân trên đời đều vậy cả.

Quan Tập Lẫm lắc đầu cười: “Được rồi, đừng đoán mò nữa, ta phải đi xem muội muội ta, không biết nàng đã nghĩ ra biện pháp gì đối phó thái tử Thanh Đằng quốc chưa?”

“Chẳng lẽ Phượng đại tiểu thư ẽ không gả cho thái tử Thanh Đằng quốc làm trắc phi sao?” Nghiêm quản sự không nhịn được hỏi thêm một câu.

“Nằm mơ sao? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!” Quan Tập Lẫm cười nhạo một tiếng, không quay đầu lại, nhanh chân rời khỏi chợ đen, đi về phía Phượng phủ.

Bên trong Phượng phủ.

“Đại tiểu thư, thái tử Thanh Đằng quốc đến rồi, có lẽ chuyện nạp đại tiểu thư làm trắc phi không phải nói đùa, bây giờ hắn đã ở trong hoàng cung, hai ngày nữa sẽ đến cửa, không biết đại tiểu thư có cách gì đối phó?”

Trừ La Vũ và sư phụ đang bế quant u luyện thì bảy người còn lại đều tới hỏi Phượng Cửu, muốn nghe xem nàng giải quyết chuyện này như thế nào?

Theo bọn họ biết thì thái tử Thanh Đằng quốc này còn mang theo tám người tu tiên thực lực không tồi đến đây, nếu lúc đó bọn họ muốn cứng rắn đoạt người thì…

Phượng Cửu đang ở trong phòng nghiên cứu thuốc, nghe thấy câu hỏi của bọn họ cũng chỉ ngước nhìn một cái, sau đó hờ hững nói: “Mộ Dung Bác cũng không phải cha ta, ta gả cho ai cũng không tới lượt hắn làm chủ, hơn nữa ta không muốn gả, bọn họ dám trắng trợn cướp người sao?”

“Nhưng…”

Một người đang muốn lên tiếng nói chuyện thì đột nhiên Lãnh Sương đi tới: “Chủ tử!”

“Sao rồi?” Phượng Cửu vừa chế thuốc vừa hỏi.

“Thái tử Nhiếp Đằng của Thanh Đằng quốc chính là đứa con trai được quốc chủ Thanh Đằng quốc sủng ái nhất, hai mươi bốn tuổi, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, là người được Lục Tinh học viện nói trong vòng năm mươi năm sẽ tiến vào Kim Đan kỳ, là thiên tài tu luyện. Tính cách hắn vô cùng tự tin, cũng rất cố chấp, thủ đoạn sắc bén, nghe nói lúc hắn mười hai tuổi đã dựa vào sức mình truy đuổi linh thú cấp chín hơn một tháng, sau đó giết chết dâng tặng cho phụ vương hắn.”

Lãnh Sương hơi ngừng lại: “Nghiêm quản sự có nói một câu, dặn ta truyền lại cho chủ tử.”

Phượng Cửu nhíu mày hỏi: “Câu gì?”

“Nếu Nhiếp Đằng không chiếm được Phượng đại tiểu thư thì hắn sẽ không bỏ qua.”

Phượng Cửu hơi sững sờ, sau đó cười lớn: “Nghiêm quản sự thật thú vị, sao hắn lại nghĩ vậy?”

Một tên trong bảy người đứng ngoài khóe miệng hơi run rẩy, rất muốn nói: Vế sau của câu nói kia mới là trọng điểm đó!

“Đại tiểu thư.” Âm thanh quản gia truyền từ bên ngoài đến.

Phượng Cửu mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại: “Vào đi!”

Quản gia đi tới, hắn thấy mấy người ở đó liền tiến lên thi lễ: “Đại tiểu thư, trong cung phái người tới bảo đại tiểu thư tối nay vào cung tham gia yến tiệc tẩy trần của thái tử Thanh Đằng quốc, còn nói rõ nhất định phải ăn mặc xinh đẹp.”
Bình Luận (0)
Comment