Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)

Chương 606

Nghe vậy, Phượng Cửu cười cười, ánh mắt quét qua trên người mấy người kia: “Được, nếu bổn cung đánh không lại, nhất định sẽ mở miệng nhận thua, có điều, các ngươi cũng phải cẩn thận.”

Nàng vừa dứt lời, thân ảnh nháy mắt vút đi, bàn tay vận quyền đánh thẳng đến vị hoàng tử trước mặt, tốc độ cực nhanh, khiến cho tên hoàng tử kia chưa kịp tránh đã bị một chưởng kia đánh trúng khóe mắt.

“Bịch!” 

“A!”

Tên hoàng tử kia hít vào một ngụm khí lạnh, bị nắm tay kia đánh trúng bỗng nhiên lùi lại, khóe mắt truyền đến cơn đau nhức khiến hắn ngay cả mắt cũng không thể mở ra, chỉ thấy một trận đau rát. 

“Thân thủ thật nhanh! Chúng tôi cũng không khách khí nữa!” 

Thanh âm của một người truyền ra, chỉ thấy thân ảnh nháy mắt ra tay đánh về phía Phượng Cửu, công kích từ bốn phía xung quanh, từng chiêu đều vô cùng hung hiểm, không định giữ lại vài phần công lực, bọn họ chỉ muốn cho công chúa Phượng Hoàng hoàng triều kiêu căng ngạo mạn này biết tay!

Nhưng nhìn thấy bọn họ ra tay, khóe miệng Phượng Cửu khẽ giương lên ý cười, khí tức huyền lực trên người nàng điều động, tốc độ còn nhanh gấp mấy lần so với trước kia, thân ảnh màu trắng lướt qua giữa mấy người họ, mơ hồ chỉ nghe thấy thanh âm của tiếng đấm cùng với tiếng kêu đau thảm thiết truyền ra.

“A!” 

“A!”

“Ưm! Mắt của ta…”

Nghe thấy tiếng kêu đau truyền đến ở trên võ đài, các thủ vệ đứng canh ở sân luyện võ lặng lẽ xoay đầu lại nhìn lên võ đài, nhìn thấy bảy, tám tên hoàng tử kia vây quanh tấn công công chúa bọn họ, mỗi người đều âm thầm lắc đầu. 

Nhưng công chúa điện hạ của Phượng Hoàng hoàng triều bọn hắn là chủ tử của Phượng Vệ, đừng nói chỉ có bảy, tám người vây đánh, bọn hắn ở đây từng thấy mấy chục người vây đánh cũng không đả thương được chủ tử, ngược lại, cuối cùng đám người đó còn bị đánh một trận.

Mấy tên hoàng tử kia lá gan cũng to thật đấy, muốn ra tay với chủ tử bọn họ cũng không đi nghe ngóng xem, đúng là thèm đòn.

Nhìn một màn trên võ đài, dưới đài tiểu hỏa phượng từ trong lòng ngóc lên, lấy ra một cây nhân sâm, vừa cắn vừa nhìn, hỏi: Ngươi nói xem bọn họ liệu có bị lột da hay không?” 

Lãnh Sương hơi cúi đầu nhìn hắn, nói: “Không chết cũng phải lột da.”

Nếu bọn họ không phải là hoàng tử nước khác đến tham gia hôn sự của lão thái gia, chỉ dựa vào bọn họ mà cũng dám dùng ánh mắt càn rỡ như vậy nhìn chằm chằm chủ tử, vậy cũng đủ để bọn họ chết một trăm lần rồi.

“Ừm, ta cũng thấy vậy, hơn nữa bị đánh cũng vẫn trắng tay.” Tiểu tử gật đầu, vẻ mặt động tình nhìn mấy người kia, cảm thấy những người này quả thật ngu ngốc khiến hắn không còn gì để nói. 

Mà ngườu như vậy cũng có thể là hoàng tử của một nước? Có thể thấy được nước bọn họ muốn phát triển hơn nữa cũng không có khả năng.

Hai người ở dưới nhìn, nhưng qua thời gian nửa nén hương, bọn họ liền thấy có mấy người đã mặt mũi bầm dập, vẻ mặt kinh hãi, mở miệng nói ra được chữ “ta” đã bị một quyền đánh bay, cắt đứt câu muốn nhận thua của hắn.

“Ưm!” 

Kêu đau một tiếng, tên hoàng tử kia bịt miệng, kinh ngạc nhìn chằm chằm gương mặt vô tội của Phượng Cửu, mở miệng. nửa ngày sau cũng không thể nói ra lời, hắn nhìn người bên cạnh, thấy bọn họ ai nấy đều mặt mũi bầm dập, khóe mắt tím xanh, ôm lấy bụng bị đá đau sang một bên.

Thấy một màn như vậy, tên hoàng tử kia nuốt nước bọt, đưa tay ra: “Ta nhận…thua…ư!”

Vừa dứt lời, cả người hắn cũng bị một chân giẫm xuống võ đài, trực tiếp ngất xỉu, thấy mấy người trên đài ai nấy đều nhục nhã vạn phần, vốn muốn mở miệng chịu thua nhưng vừa thấy vậy, ai nấy đều liều mạng, hội tụ khí tức huyền lực toàn thân.  
Bình Luận (0)
Comment