Phượng Cửu nghe, không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nghe. Viện trưởng sẽ không vô duyên vô cớ nói chuyện này, việc nàng có Thanh Phong kiếm, ngày đó bọ hắn đều thấy, chỉ là ai cũng chọn không nói ra, cũng không để lọt ra chút tin tức nào. Nay đã qua vài tháng lại nhắc lại, nhất định là đã xảy ra chuyện mà nàng không biết.
"Thiên Nguyên cung đều tụ tập một phần đồ đệ gϊếŧ người như ma cực kỳ tàn ác, một phần thì đạo lí đúng đắn đều bị bác bỏ, đều trở thành người Thiên Nguyên cung. Chỉ là, năm đó Sở Bá Thiên về sau rơi xuống thành mê, bởi vì rắn mất đầu, trong Thiên Nguyên cung người cũng đường ai nấy đi."
"Cũng ngay một tháng trước, các nơi lại ngầm truyền ra người Thiên Nguyên cung tụ tập lại, bởi vì đang chia hai phái tranh đoạt vị trí cung chủ mà gây nên sự kiện gϊếŧ chóc vì tranh đoạt địa bàn. Chúng ta nhận được tin tức cũng vào nửa tháng trước, nhưng ở các nơi, so với tin tức chúng ta nhận được có cả khối người."
Nói đến đây, giọng hắn dừng lại, nói: "Sở bá thiên là một người tùy ý, năm đó lúc hắn nắm giữ Thiên Nguyên cung, trái lại là trói buộc người sau này rất khá. Đến nay giữa lúc Nguyên cung thiếu một người chủ cung, ngươi đã là chủ nhân Thanh Phong kiếm, ta muốn hỏi ngươi, việc này ngươi có tính toán gì không? "
"Ý viện trưởng là hi vọng ta giải quyết cục diện hỗn loạn này?" Nàng mỉm cười, nhìn về phía hắn hỏi.
"Ha ha, cũng không phải nói như vậy, Thiên Nguyên cung là một cỗ thế lực lớn, sức chiến đấu của mỗi một tên tu sĩ bên trong có thể nói đều không thua các vị đạo sư ở học viện chúng ta, đây là một cục diện hỗn loạn không tệ, nhưng cũng là một miếng thịt lớn. Ta là lo lắng, thời gian lâu dài, miếng thịt này sẽ bị một vài thế lực để mắt tới chiếm làm của riêng, đến lúc đó ắt phải sẽ khơi ra phiền phức không thể cứu vãn."
"Ta đã từng nói sẽ đáp ứng với sư phụ ta chỉnh đốn lại Thiên Nguyên cung, nhưng mà, đối với nguyên cung ta biết rất ít, càng không nghĩ tới sẽ chia ra hai thế lực trong tối." Nàng cười cười, nói: "Tiếp nhận chắc chắn sẽ tiếp nhận, chỉ là, ta cần người của viện trưởng."
"Muốn người? Người nào?" viện trưởng liền giật mình, ngay cả viện phó bên cạnh cũng hơi ngạc nhiên.
"Hộ pháp hướng hoa." Con ngươi nàng khẽ động nói ra bốn chữ này.
"Hộ pháp hướng hoa?" Hai người khẽ giật mình, nói: "Người này chúng ta không biết, sao ngươi muốn lại hướng về chúng ta. "
Khóe môi Phượng Cửu hơi nhếch, nói: "Không sao, ta biết là được rồi." Nàng cười đứng lên, nói: "Ta liền đi trước, trở về chuẩn bị cẩn thận một chút." Bước chân ra bên ngoài, chợt ngừng lại, quay lại.
"Viện trưởng gần đây không gặp trích tiên Mạch Trần công tử a "
Nghe nói như thế, hai người khẽ giật mình: "Hắn có việc nên trở về, qua một thời gian ngắn sẽ trở lại."
"A, hóa ra như vậy, thế này a chỗ ta có đồ vật này, làm phiền viện trưởng chuyển giao cho hắn, nói là ta trả lại hắn." Khi đang nói chuyện, từ bên trong không gian lấy ra áo Thiên Tằm đặt ở mặt bàn.
"Được." Viện trưởng gật đầu, cảm thấy nghi ngờ, chẳng lẽ hai người này đã quen biết từ trước.
Sáng sớm hôm sau, tự tỉnh dậy sau khi ngủ, Phượng Cửu thu dọn một chút, để Lão Bạch với Thôn Vân ở lại Đan viện, mình liền đi đến học viện, dự định đi trước lúc đám người học viện đi lịch luyện, trước tiên lấy hướng hoa ra.
Nàng rời đi, gần như không có kinh động đến bất kỳ ai, cho dù Nhiếp đằng luôn chú ý tới hành tung của nàng, lúc nàng rời đi sau mấy ngày mới biết được, nàng đã không còn trong học viện.
Mấy ngày sau, tại rừng cây ở khu vực ngoài thành, Phượng Cửu mang trên người bộ y phục màu đỏ đang tựa trên cây nghỉ ngơi, thanh âm mơ hồ rất nhỏ truyền vào trong tai.