Tuyệt Sắc Tai Tinh

Chương 7

Lúc tỉnh lại trời đã sáng, ánh mặt trời chiếu xuống thân thể của hắn, Diệp Thanh Y ngủ say bên cạnh, cánh tay trái ôm chặt lấy hắn vào lòng.

Hai người xích lõa, thân thể ẩm ướt dính lấy nhau, trên cơ thể đều là mùi hương của đối phương.

Hắn trong lòng Diệp Thanh Y vừa động, Diệp Thanh Y liền tỉnh lại, hắn tức giận nói:” Thắt lưng của ta không thể động, chân cũng không đứng nổi ”

Diệp Thanh Y không lên tiếng, Diễm Tiên nhéo y:” Ngươi tối hôm qua ngoạn rất tận hứng đi, đầu gỗ còn thao đến thân thể ta thành ra thế này ”

Diệp Thanh Y không trả lời hắn, hắn nhìn về phía mặt hồ:” Ta phải tẩy mình, trên người toàn là mùi của nam nhân, bị người ngửi thấy liền biết là ta bị nam nhân áp ”

Diệp Thanh Y rốt cuộc đứng dậy đem hắn ôm lấy, hai người cùng nhau tiến vào hồ nước lạnh như băng. Diệp Thanh Y giội nước lên vai của hắn, động tác cực kì ôn nhu, ngón tay vuốt ve mật khẩu của hắn thong thả sáp nhập, Diễm Tiên ngưỡng cổ tựa vào trên người y, nước hồ lạnh như băng không ngừng tiến vào trong cơ thể.

” Đừng quá thô lỗ, ta chịu không nổi ”

Ngón tay ở bên trong nhẹ nhàng đảo quanh, Diễm Tiên cả lưng đều run rẩy, bên trong còn lưu lại nhiệt dịch của Diệp Thanh Y đêm qua chậm rãi chảy ra, Diệp Thanh Y thay hắn tẩy trừ.

Diệp Thanh Y một thân quyền quý nhưng lại nhớ rõ việc nhỏ này khiến Diễm Tiên nhịn không được càng ôm chặt lấy y, nâng người hôn lên.

Hai người tắm rửa sạch sẽ mặc vào quần áo, Diễm Tiên bởi vì đêm qua quá mức kịch liệt, đau đớn đến cực điểm không thể đi bộ, Diệp Thanh Y ôm lấy hắn. Nhìn rừng cây xung quanh liền quyết định đi vòng quanh bờ hồ xem có thể gặp người nào để hỏi đường hay không.

” Tiên Tiến thành, sát thủ không biết có thể hay không truy tới đây?”

Diễm Tiên trề môi hỏi:” Ngươi không phải nói sát thủ kia là ta tìm tới sao?”

Diệp Thanh Y liếc hắn một cái:” Tìm sát thủ, loại việc này không giống việc ngươi sẽ làm, ngươi nếu muốn giết ta ngày hôm qua có thể dùng tảng đá đập ta chết rồi ”

Diễm Tiên cười đến run rẩy thế nhưng lại hướng đến vết thương bên trái trước trán của Diệp Thanh Y hôn một cái:” Không đau, không đau, ai kêu ngươi bình thường sẽ không nguyện cho ta trói lại mà ngoạn chứ ”

Hắn dáng vẻ hết sức kiều diễm đùa cợt y:” Chính là tối qua trói lại ngoạn, ngươi không phải cũng ngoạn đến hưng phấn, nhìn ngươi đêm qua dụng lực như vậy, thắt lưng không biết mỏi sao? Ngươi chỉnh ta đến bây giờ cũng không thể đi”

Diệp Thanh Y dùng sức nhéo lấy mông hắn, Diễm Tiên ăn đau nước mắt suýt nữa cũng chảy ra:” Đau quá, ngươi cái tên xấu xa này. Ngươi thầm nghĩ lợi dụng ta, lợi dụng ta xong liền giết người diệt khẩu phải không?”

Diệp Thanh Y không để ý đến hắn nói bừa, Diễm Tiên cũng bởi vì tối qua mệt mỏi quá độ thân thể suy yếu liền nằm trong ngực Diệp Thanh Y ngủ thiếp đi. Đến khi truyền đến thanh âm nói chuyện mới khiến hắn tỉnh lại.

” Từ nơi đó chỉ cần đi theo đường nhỏ là có thể vào thành ”

Ông lão đến đây câu cá cũng không biết tại sao dưới ánh mắt của nam tử cao lớn này lại bất giác trở nên cung kính.

Diễm Tiên tỉnh lại từ trong lòng ngực y, ánh mắt thăm dò, dịu giọng hỏi:” Tìm đường sao?”

Ông lão đang nói chuyện thấy hắn nói liền chuyển ánh mắt đến trên người hắn. Vừa nhìn thấy diện mạo nghiêng nước nghiêng thành của Diễm Tiên, lời nói vừa nói một nửa liền nuốt trở vào trong, há to miệng mà nhìn hắn.

Diệp Thanh Y không hờn dẫn đem mặt hắn thô lỗ ấn trở lại trong lòng ngực mình, Diễm Tiên kêu đau nói:” Ngươi làm gì? Ngươi động tay cũng nhẹ chút, đau quá ”

Diệp Thanh Y sải bước về hướng ông lão vừa chỉ, Diễm Tiên không vui nói:” Ngươi làm ta đau ”

Diệp Thanh Y lạnh lùng nói:” Đem mặt ngươi che lại, đừng để lộ ra nữa, nơi này tuy là Diệp Quốc nhưng cách hoàng cung rất xa không cần lại gây phiền toái ”

Y oán trách vài tiếng khiến mày của Diễm Tiên càng nhíu chặt, hắn không đáp lời, bọn họ lại tiếp tục đi theo đường mòn đến một cửa thành hết sức náo nhiệt, xa xa chợt nghe thấy tiếng ầm ĩ:” Cút ngay, đại thiếu gia nhà ta xuất môn du ngoạn, đừng cản đường ”

Diệp Thanh Y sải bước đi, tiếng quát mắng đám người truyền đến bên người, một người hống hách đắc ý dạt dào phe phẩy phiến quạt đi lướt qua, Diễm Tay vươn tay chạm đến cái bụng lớn của hắn, Diệp Thanh Y biết hắn gây chuyện, sắc mặt xanh mét. Diễm Tiên ngược lại cười đến vui vẻ khi gây rối.

” Con mẹ nó, mắt chó của ngươi bị mù sao, ngay cả đại thiếu gia ta đây còn dám đụng vào. Ngươi có biết trong thành này ai lớn nhất hay không, ta chính là thiếu… thiếu …. thiếu… ”

Hắn nói đến chữ thiếu liền lấp bấp, hai mắt nhìn chằm chằm gương mặt của Diễm Tiên, hoàn toàn quên mất bản thân đang nói cái gì.

Thấy hắn được một nam tử cao lớn thân mật ôm vào lòng, lập tức sáng tỏ *** loạn nở nụ cười. Lời nói đầy bỉ ổi:” Ngươi là bị nam nhân chơi đùa đến đứng không nổi phải không?”

” Đúng vậy ”

Diễm Tiên đáp lời hết sức tự nhiên, tên thiếu gia này vừa nhìn thấy mỹ nhân, lại thấy hắn nói chuyện không chút e dè khẳng định xuất thân cũng không phải cái dạng gì tốt đẹp.

Hắn nếu không phải từ kỹ viện đi ra cũng chính là sủng nam được dưỡng ở nhà phú ông nào đó. Nhìn hắn dung mạo câu nhân, hai má trắng hồng phấn nộn chọc người cắn vào.

” Câm miện cho ta, Diễm Tiên ” Diệp Thanh Y giọng điệu nghiêm khắc cơ hồ đang phát hỏa.

Diễm Tiên ngẩng đầu quay về phía y, càng thành thành thật thật mà nói:” Ta đúng là bị ngoạn đến đi không nổi mà ”

” Ngươi …. ”

Diệp Thanh Y một bụng hỏa khí, hắn cố tình nói, hai người cãi nhau, đại thiếu gia ngừng lại sớm nổi lên sắc tâm với Diễm Tiên liền phân phó hạ nhân:” Đợi lát nữa kêu người đến bắt tiểu tử này mang về ”

” Thiếu gia, mang người nào, lớn hay nhỏ?” Tên nô bộc hỏi lại

Đại thiếu gia tức giận thiếu chút nữa lệch cả miệng:” Ngu ngốc, đương nhiên là đem mỹ nhân kia về nhà ngoạn rồi ”

Diệp Thanh Y đem người một cước đá văng, Diệp Thanh Y còn thản nhiên cười, mấy tên nô bộc của đại thiếu gia kia lập tức chân tay run rẩy, hắn tấm tắc nói to:” Tiểu tao hóa, thật sự là tao từ trong cốt ra mà, trách không được lại bị nam nhân ngoạn đến đi không nổi, ta nếu không ngoạn được ngươi thì còn để thể diện ở đâu nữa ”

Hắn quay đầu phân phó vài tên nô bộc:” Bắt hắn cho ta, gọi thêm người đến. Hôm nay không bắt được người các ngươi cũng đừng trở về Trương gia ”

Diệp Thanh Y tức giận đến phát run, y nắm chặt cằm của Diễm Tiên:” Ngươi rốt cuộc đang làm cái gì? Chúng ta chưa đủ phiền sao? Sát thủ còn đang đuổi giết, ngươi còn gây thêm phiền phức?”

” Hừ, ai kêu ngươi vừa rồi làm ta đau ”

Diễm Tiên ánh mắt quyến rũ cười lạnh nhìn y, đại thiếu gia nhịn không được muốn động thủ. Diệp Thanh Y lại một cước đá văng hắn ra, đại thiếu gia văng ra xa xoay người hét lớn:” Ôi, gân cốt của ta đều muốn đứt hết, kêu nha dịch đến, nói có người trên đường lớn muốn giết ta!”

Báo quan huy động rất nhiều nha dịch đem Diệp Thanh Y vây lại. Diệp Thanh Y sắc mặt ngày càng khó coi, mà Diễm Tiên lại cười càng thêm vui vẻ.

Huyện thái gia bị gọi đến, hắn đối với đại thiếu gia khúm núm, nghe hắn nói xong liền gật đầu:” Nguyên lai là nô bộc nhà ngươi bị người này cướp đi còn đá đại thiếu gia một cước. Đáng chết, thực đáng chết, điêu dân khá lắm, ngươi là nhân sĩ phương nào? Dám ở chỗ ta mà làm xằng bậy?”

” Nói a, Thanh Y ”

Diễm Tiên nhìn trò hề trước mắt mà đụng nhẹ vào ngực Diệp Thanh Y, ánh mắt âm lãnh trừng hắn một cái, Diễm Tiên cười càng thêm vui sướng.

Ánh mắt âm lãnh bắn về phía Huyện lệnh, hắn đầu đổ mồ hôi lạnh lùi lại hai bước. Nam nhân này không giận tự uy, bộ dáng đáng sợ cực điểm nhưng nghĩ lại bản thân là Huyện lệnh đứng đầu một huyện cần gì phải sợ y.

” Nhìn ánh mắt ngươi xem, đồ điêu dân. Người tới, hắn không khai báo tên họ, chắc chắn là trọng phạm triều đình truy nã, bắt hắn cho ta!”

Diễm Tiên cười nói:” Chậm đã, hắn chính là Diệp Thanh Y”

” Dám giả mạo tên của Quốc vương chính là phạm thượng, thực to gan lớn mật. Người tới a, đem hắn bắt lại!”

Bị ánh mắt băng lãnh của Diệp Thanh Y quét qua, mặc cho Huyện lệnh không ngừng gào thét ra lệnh, cũng không ai dám động. Diệp Thanh Y ôm Diễm Tiên lạnh lùng lướt qua người Huyện Lệnh, ngay cả Huyện Lệnh cũng không dám động vào y, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mặc y đi qua.

Diễm Tiên vỗ tay cười to:” Vui thật, vui thật ”

” Che mặt ngươi lại, khiến … ta phiền toái nữa, ta liền…”

Diễm Tiên nâng người lên, cười nói:” Muốn giết ta phải không, tùy ngươi, không có ta, đế vị của ngươi làm sao bây giờ? Ngươi không lo lắng cho đế vị của mình sao?”

” Ngươi… ”

Diệp Thanh Y không thèm nói với hắn, nhìn thấy khách *** liền đem Diễm Tiên tiến vào. Ánh mắt băng lãnh tuy rằng khiến kẻ khác sợ hãi nhưng dáng người của y lại cao lớn, bề ngoài anh tuấn bức người khiến cho cô nương chưởng quầy đỏ mặt tim đập nhanh mà ấp a ấp úng nói chuyện, còn vội vàng thay y khép cửa.

Vào phòng Diễm Tiên liền hừ một tiếng:” Là ai tỏ vẻ phong tình a?”

Diệp Thanh Y quở trách:” Nhàm chán ”

Vừa nói dứt lời, Huyện thái gia lại tới kêu người bao vây khách ***. Nhưng người ở bên ngoài mấy ngày cũng không có ai dám xông vào, ngay cả đại thiếu gia cũng chỉ dám ở bên ngoài khua môi múa mép mà khiêu khích, Diệp Thanh Y liền làm như có tai như điếc coi như không nghe thấy hắn.

” Ầm ĩ quá phải không?” Diễm Tiên nghịch ngợm cười nói.

Diệp Thanh Y đỡ hắn nằm xuống giường, bên ngoài thanh âm la ó đột nhiên ngừng lại, truyền đến vài tiếng vang rất nhỏ, sau đó có một người đến gõ cửa:” Vương huynh, ta là Diệc Tân, thị vệ thả bồ câu nói có thích khách mưu sát. Ta trong đêm lập tức đến tiếp giá ”

” Vào đi ”

Diệp Thanh Y thanh âm lạnh lùng nói, Diệp Diệc Tân lúc này mới dám tiến vào. Diễm Tiên nằm trên giường, khuôn mặt thanh tú càng xinh đẹp hơn trước đây, hắn không dám nhìn loạn, chỉ dám nhìn về phía Diệp Thanh Y

” Bên ngoài Huyện lệnh nói cái gì truy nã tội phạm quan trọng, ta đã kêu hắn rời đi, đừng hồ đồ mạo phạm Vương huynh ”

Nghe đến câu truy nã tội phạm quan trọng khiến Diễm Tiên cười thành tiếng, càng cười lại càng lớn tiếng. Diệp Thanh Y vỗ bàn giận dữ, nhịn xuống hỏa khí nói:” Lập tức phái người, bất quá đừng khoa trương, ta muốn dẫn Diễm Tiên hồi cung. Thuận đường xử lý tên Huyện lệnh ngu ngốc cùng tên đại thiếu gia ỷ thế ức hiếp người khác ”

” Vâng, ta sẽ chuẩn bị ”

Diệp Thanh Y nghiêm mặt nói:” Còn có điều tra là ai phái sát thủ, mục đích là ta hay Diễm Tiên ”

” Vâng, ta lập tức cho người điều tra ”

Diễm Tiên chống tay nâng người dậy:” Diệc Tân, lâu rồi không gặp, ngươi ngay cả liếc mắt nhìn ta một cái cũng không thèm. Là chê ta già xấu xí sao?”

Diệp Diệc Tân ánh mắt nhịn không được muốn nhìn về phía hắn, Diệp Thanh Y lạnh lùng nói:” Đi ra ngoài ”

Ánh mắt của hắn chung quy không thể nhìn đến Diễm Tiên liền hướng ra cửa cung kính rời đi. Diễm Tiên hô một tiếng:” Thực không thú vị, hắn trước kia còn thú vị hơn ”

” Ngươi nếu lại gieo tình khắp nơi, ta sẽ đem ngươi khóa lại, toàn thân lõa thể mà khóa trên giường, khiến ngươi không thể đi đâu được ”

” Ngươi dám đối ta như vậy, ta liền đem mình đói chết ”

Diễm Tiên thật thật giả giả, ánh mắt tràn ngập hàn quang. Diệp Thanh Y vẻ mặt nghiêm túc cùng hắn đấu mắt, y bước nhanh đến bên giường hôn xuống gương mặt kiều diễm của hắn. Diễm Tiên ôm lấy cổ y, nhẹ giọng rên rỉ khiêu khích.

” Ngươi ghen tị ta cùng Diệc Tân nói chuyện sao? ”

Diễm Tiên thở hổn hển, khuôn ngực trắng nõn để lộ. Diệp Thanh Y hai ngón tay kẹp lấy điểm hồng trước ngực hắn, khiến hắn rên lên một tiếng, Diệp Thanh Y ngậm lấy đầu lưỡi của hắn, ngón tay không chút lưu tình len vào bên trong khố hạ âu yếm hạ thân. Nhiệt tình như lửa không ngừng lan ra.

Diệp Thanh Y không đáp lời, thân thể cường tráng áp lên trên cơ thể mềm mại không ngừng rong đuổi phóng thích nhiệt tình.

” Tiên công tử hồi cung ”

” Nghe nói hôm nay Tiên công tử sẽ hồi cung ”

Diễm Tiên còn chưa hồi cung, mấy lão thái giám đã *** thần không yên lén lút đồn đãi. Một đại thái giám lâu năm trong hậu cung *** tường liếc mấy thái giám kia một cái, mấy thái giám địa vị thấp hơn hắn lập tức thối lui. Cho dù địa vị có cùng hắn ngang nhau, nhưng hắn là người hầu hạ hoàng thượng, thấy hắn cũng phải làm lễ.

Hoàng thượng sủng ái hoàng hậu là chuyện mọi người đều biết, thứ hoàng thượng có hoàng hậu cũng sẽ có một phần, người trong cung hoàng hậu nói một câu cũng tương đương với hoàng thượng tùy ý mà sai khiến.

Hoàng hậu được toàn bộ sủng ái, mọi chuyện trong hậu cung đều do nàng giải quyết. Quý phi, tú nữ còn phải nịnh bợ hoàng hậu, tự nhiên cũng sẽ nịnh bợ tâm phúc trước mắt của hoàng hậu.

Hắn là người hoàng hậu coi trọng nhất, cho dù là tâm phúc thái giám hầu hạ bên cạnh hoàng thượng, thấy hắn cũng phải nói một câu cát tường. Tại hậu cung xem như có thể hô phong hoán vũ, hắn chỉ nghe duy nhất mệnh lệnh của một người là hoàng hậu.

Hoàng hậu sáng nay gọi hắn đến, hạ chỉ lệnh hắn đi hầu hạ Tiên công tử. Hắn mấy năm gần đây mới tiến cung, chưa từng gặp qua Diễm Tiên, nhưng hắn nhìn không ra nam nhân này có cái gì quan trọng.

Hoàng hậu nói y là nam tử tà mị, hôm nay hồi cung phải nhìn hắn cho rõ. Nhưng ngẫm lại cũng chỉ là một nam nhân, có thể nhìn nữ nhân sinh chán hoàng thượng mới thay đổi khẩu vị.

Vừa vặn nam nhân này có thêm một chút thủ thuật câu dẫn người khác mà thôi, cùng với những lão thái giám đã ở trong cung lâu năm không giống nhau nói đến Diễm Tiên liền sợ hãi như gặp quỷ.

Phi, không phải chỉ là một nam sủng thôi sao? Còn nói như hắn là hoàng thượng mà không thể đắc tội, quả thực là chọc cười đến rụng cả răng.

Bất quá cũng khó trách, mấy lão thái giám không thông minh được như hắn làm thế nào lại có thể ở trong cung lâu như vậy, chắc là cũng có vài thủ đoạn đi.

Hắn đi đến cung của Diễm Tiên, nơi này trước đây bị khóa lại, hoàng hậu nương nương hạ lệnh cho hắn mở cửa tiến vào bên trong. Hắn suýt nữa nước miếng chảy ròng, bên trong tất cả đều là trân bảo vô giá nhưng lại vứt lung tung như phế vật ở góc tường lóe ra hào quang khó có thể đếm được có tất thảy là bao nhiêu thiếu chút nữa chọc mù mắt hắn.

Châu báu đẹp như vậy hắn ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn qua đâu! Những năm gần đây hắn đi theo bên người hoàng hậu nương nương, bảo vật quý hiếm trong bảo khố nhìn thấy cũng không ít, nhưng chưa bao giờ thấy mấy đồ vật trân quý như ở đây.

Tim hắn đập loạn, lấy mấy thứ nhét vào trong túi. Nam sủng này lâu ngày không ở trong cung, hẳn là không nhớ được trong phòng hắn có cái gì đi, hắn chỉ nhặt vài thứ nhỏ, cũng lường trước sẽ không thể nào gặp chuyện không may. Dù sao ai dám đối hắn bất kính, thậm chí hậu cung phi tử còn phải nịnh bợ hắn, một nam sủng nho nhỏ tính cái gì?

Nói không chừng bảo vật trong phòng hắn không bao lâu cũng sẽ đem đến nịnh bợ hắn, đáng thương hề hề mà cầu xin hắn, kêu hắn trước mặt hoàng hậu nương nương nói tốt vài câu. Để hắn sống trong cung được yên ổn qua ngày.

Hắn xoay người rời đi, đang muốn đóng cửa lại, tiếng bước chân nhỏ vụn truyền đến, tiếp theo là một gương mặt quốc sắc thiên hương tựa như mộng ảo xuất hiện trước mắt.

Ánh mắt hắn si ngốc, hắn không biết trên đời còn có người xinh đẹp như vậy, khóe mắt mang theo sát ý cùng một thân phong trần mệt mỏi, nhưng cũng che dấu không được gương mặt tuyệt thế diễm lệ của hắn.

” Ngươi là ai, ở trong cung của ta làm trò quỷ gì? ”

Diễm Tiên lớn tiếng chất vấn, cung nữ phía sau vội vàng nói:” Đó là Tường công công, nương nương ban lệnh phái Tường công công hầu hạ ngài ”

Diễm Tiên chưa từng trong nháy mắt nói:” Đem giết đi ”

Hậu Tường há to miệng lập tức lộ ra ý cười hèn mọn, là ai lại dám đụng đến hắn? Ở trong cung, trừ bỏ hoàng thượng, hoàng hậu nương nương hắn chính là lớn nhất.

” Ta là người hoàng hậu nương nương phái tới ” Muốn giết hắn, cũng phải xem sắc mặt của hoàng hậu nương nương, nam sủng là ai lại tự cho là đúng? Mắt chó đúng là mù rồi.

” Ta nói đem hắn giết, nghe không hiểu sao? Ánh mắt nham hiểm, cả người lại hôi như thế, còn trong cung của ta sờ đông sờ đây làm dơ phòng của ta. Diệp Thanh Y biết được cũng sẽ giết hắn ”

” Ngươi dám nói thẳng tục danh của hoàng thượng, đây chính là khi quân, ta xem ra ngươi là chán sống rồi ”

Hậu Tường thẳng lưng bắt lấy nhược điểm của hắn, đương nhiên là phải ra oai phủ đầu nam sủng này. Nam sủng không biết xấu hổ, còn dám cùng hắn đối cứng thật sự là muốn chết.

” Không biết là ai chán sống? Trọng dụng phế vật như ngươi cũng đủ biết nữ nhân này cũng thực tầm thường ”

” Lớn mật! Dám ô nhục hoàng hậu nương nương, thị vệ đâu, đem hắn trói lại trị tội ”

Hậu Tường hô to gọi nhỏ, Diễm Tiên lạnh lùng cười. Vài thị vệ mới chưa thấy qua Diễm Tiên chỉ biết đến Hậu Tường liền đem Diễm Tiên trói lại. Diệp Thanh Y tiêu sái bước đến, Hậu Tường thấy cơ hội trước mắt liền lập tức cáo trạng:” Hoàng thượng, Tiên công tử đối hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương nói năng lỗ mãn, hạ thần đã trói hắn lại, thỉnh hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương xử trí ”

Diễm Tiên cười hì hì, trên mặt tuy là ý cười nhưng trong lời nói tất cả đều là gai nhọn, Diệp Thanh Y mặt không chút thay đổi không hề lên tiếng.

” Nguyên lai ta không ở nơi này, một thái giám muốn chết tự tiện tiến vào cung của ta, sờ loạn đồ vật này nọ. Quy củ trong cung càng ngày càng lỏng lẻo, khiến cho cả cung của ta đều hôi muốn chết ”

” Giết hắn ” Nghe Diễm Tiên nói xong, Diệp Thanh Y mở miệng chỉ lạnh lùng nói một câu.

” Vâng ”

Thị vệ đang trói Diễm Tiên nhìn hắn cười đến không thở nổi, Diệp Thanh Y tiến đến trước mặt Hậu Tường:” Còn nghe không hiểu sao? Giết Hậu Tường cho ta, nô tài không biết lớn nhỏ dám một mình tiến vào nơi này ”

Hậu Tường trong một khắc mới giật mình tỉnh lại, biết được Diệp Thanh Y là nói mình liền vội vàng kêu to tha mạng, Diễm Tiên rời khỏi cung vẻ mặt chán ghét:” Cung này đều là mùi hôi của người kia, ta không ở ”

Hắn ghé vào đầu vai của Diệp Thanh Y:” Ta đêm nay phải ngủ cùng ngươi “. Hắn phà hơi vào bên tai của Diệp Thanh Y:” Ta còn cho ngươi cột lại làm, được không?”

Diệp Thanh Y hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn, Diễm Tiên còn phóng đãng cười, mềm mại như không xương dựa trên vai y. Diệp Thanh Y kéo vài sợi tóc của hắn, hung hăng hôn xuống, hôn đến Diễm Tiên nũng nịu cười loạn. Bọn họ ở khách *** đã hòa hảo, hiện tại lại dính với nhau như keo.

Diệp Thanh Y ôm lấy hắn, đi vào một cung điện trống khác, đóng lại cửa điện liền dây dưa đến hừng đông.

Hậu Tường sau khi bị giết, hoàng hậu nghe tin khiếp sợ vạn phần. Trong cung lão thái giám đều biết được tính tình của Diễm Tiên, hắn lúc trước xuất cung bây giờ trở về vẫn như cũ trong hoàng cung địa vị đặc biệt. Chỉ có Hậu Tường được sủng mà kiêu không phân rõ tình hình mới có thể tự hại chính mình.

Mà Diễm Tiên ngủ ở ngự thư phòng, cơ hồ đều ngày ngày đêm đêm cùng Diệp Thanh Y ở chung một chỗ giống như ngày xưa. Trân phẩm ngoại ban tiến cống, đều là Diễm Tiên chọn xong mới đưa cho hậu cung, hắn được sủng ái không chút thay đổi thậm chí so với dĩ vãng càng được sủng ái hơn.

Diễm Tiên không hề đối Diệp Thanh Y như trước đây, hắn trước mặt Diệp Thanh Y như chim nhỏ nép vào người, thần tình mang ý cười, đã không còn dáng vẻ của thiếu niên mười mấy tuổi khóc nháo Diệp Thanh Y mà uổng phí công phu nữa.

Này một năm, Diệp Quốc dưới sự thống trị của Diệp Thanh Y càng thêm thái bình hưng thịnh, tất cả phiên quốc đều cung kính hướng y xưng vương. Diệp Quốc thế lực hùng mạnh, nhân dân an cư lạc nghiệp, phố cảnh náo nhiệt phồn hoa, tất cả hết thảy đều tốt đẹp.

Diệp Quốc giang sơn kéo dài ngạn vạn dặm, tìm về Diễm Tiên tự nhiên theo mệnh của hắn mà vương triều thiên thu muôn đời, trọn đời dài lâu, trở thành đế vương cao quý nhất.
Bình Luận (0)
Comment