Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 10

Editor: Họa Đến Vô Tình

Tiểu Thuận tử ngẩn người, hỏi: “Có thật không? Vậy ngươi còn nhớ ta sao?”

“Không nhớ rõ, nhưng mà Khúc công công đã nói cho ta biết, ngươi cùng ta ở chung. . . . . .trên một cái giường, đồng. . . . .đồng bạn!” Đoàn Cẩm Sơ lắp ba lắp bắp nói xong, cảm thấy xấu hổ không thôi, nàng. . . . .thật sự không có cùng nam nhân trải qua việc ở chung a! Mặc dù, khụ khụ, hắn không phải là nam nhân thật, nhưng cũng coi là nửa nam nhân a!

“A, dĩ nhiên đã quên đi!” Trên mặt Tiểu Thuận tử hiện lên vẻ mất mác, đờ đẫn một chút, liền nói: “Tiểu Xuyên tử là người hầu hạ bên cạnh Bát Vương gia, mà Bát Vương phủ lại ở ngoài cung, nếu Bát Vương gia đã xuất cung rồi, Tiểu Xuyên tử dĩ nhiên là cũng xuất cung.”

“Ừ, Bát Vương gia kia là ai? Có quan hệ gì với hoàng đế?” Đoàn Cẩm Sơ một bên gật đầu, một bên lại hỏi.

“Bát Vương gia là Bát hoàng tử, con của hoàng thương a! Tiểu Sơ tử. . . . . A? Ngươi như thế nào lại có lỗ tai a? Tiểu Thuận tử đang nói, đột nhiên kinh ngạc trợn tròn hai mắt, liền đưa một tay vén lên mái tóc đen của Đoàn Cẩm Sơ, một tay thì sờ tai nàng.

“A?” Đoàn Cẩm Sơ hốt hoảng, vội vàng đánh một cái lên tay Tiểu Thuận tử, từ từ đứng dậy, cả giận nói: “Ngươi sờ ta làm gì?”

“Ta. . . . .” Tiểu Thuận tử bối rối, nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ, lắp ba lắp bắp lên tiếng giải thích: “Ta, ta chỉ là nhất thời tò mò, ta không có. . . . . . . .”

“Được rồi, ta có lỗ tai là bởi vì, bởi vì từ nhỏ ta đã yếu ớt rất hay bệnh, nuôi không được tốt, phụ mẫu ta liền nuôi ta giống như một nữ nhi, cho nên mới xỏ lỗ tai cho ta, cho nên, dáng dấp ta có chút giống cô nương.” Đoàn Cẩm Sơ không được tự nhiên tìm lý do, lại thuận tiện tìm một cái cớ cho diện mạo của mình.

Mặc dù, nàng không biết mình trông như thế nào, nhưng tóm lại là giống như nữ nhân nhiều chứ?

“A, hóa ra là như vậy a, không trách được ngươi sẽ té xĩu.” Tiểu Thuận tử xấu hổ cười cười, gãi cái ót nói: “Vậy ta giúp ngươi gội đầu nha, thân thể ngươi bây giờ còn yếu ớt, không nên lộn xộn.”

Đoàn Cẩm Sơ nhìn thấy tóc dài đến eo, hé miệng cười một tiếng, “Được, vậy cám ơn ngươi.”

“Haha.” Tiểu Thuận tử cười có chút ngu, sắc mặt cũng hơi ửng đỏ, nhìn thấy Đoàn Cẩm Sơ đang ngẩng đầu nhìn hắn, không được tự nhiên nghiêng nghiêng mặt, vội vàng đi lấy khăn sạch đến.

Hai người giằng co một lúc lâu, cuối cùng cũng làm xong, ngay lập tức Đoàn Cẩm Sơ liền cảm thấy cả tinh thần đều sảng khoái, lúc này mới nghĩ đến một chuyện, nháy mắt nói: “Tiểu Thuận tử, có gương không?”

“Có.”

Tiểu Thuận tử liền mang vào một gương đồng, Đoạn Cẩm Sơ chậm rãi đem mặt qua soi, vừa nhìn thì không có gì, nhưng ngay lập tức liền trợn tròn mắt!

Chỉ thấy chính mình ở trong gương, một gương mặt tinh xảo, đôi môi anh đào, mày như mực vẽ, đôi mắt trong veo như nước, hết sức mềm mại đáng yêu nói không ra lời, giờ phút này, mái tóc đen nhánh rơi như thác nước, tuy không trang điểm, nhưng vẫn phong tình vạn chủng, quyến rũ ngàn vạn, nhất là đôi mắt phượng kia, thu hút lòng người, xinh đẹp. . . . . .làm nàng cảm thấy áp lực!

Mỹ nhân nhiều hơn bạc mệnh, hồng nhan nhiều hơn họa thủy, nàng quả thật không muốn chết sớm a! Nàng muốn quay về hiện đại, muốn hoàn thành chuyện thi đấu và xem mắt a!

Cắn răng một cái, quay đầu lại, lại thấy Tiểu Thuận tử đang đờ đẫn nhìn chằm chằm gương đồng, ánh mắt kia. . . . . . Gần như si mê!

“Này! Ngươi nhìn cái gì?” Đoàn Cẩm Sơ lập tức quát, mặc dù người ta nhìn không phải thật sự là nàng, nhưng cũng không nhịn được mà đỏ mặt!

“Không có, không có!” Mặt của Tiểu Thuận tử đỏ cực độ, cuống quít cúi đầu, ấp úng mở miệng nói: “Tiểu Sơ tử, ngươi, làm sao ngươi được sinh ra đẹp mắt đến như vậy, so với những nương nương kia đẹp hơn nhiều.”

“Ngươi nói cái gì đó? Cẩn thận cả đám nương nương đập chết ngươi!” Đoàn Cẩm Sơ xụ mặt xuống, oán trách một câu, sau đó ngồi trên giường.

Tiểu Thuận tử cười khúc khích một tiếng: “Ngươi, ngươi không đi nói ra ngoài là tốt rồi.” Nói xong, vội đi thu nhập y phục ẩm ướt trên mặt đất của Đoàn Cẩm Sơ vừa mới thay ra, rồi nói: “Ta tiện thể đem y phục ẩm ướt này của ngươi đi giặt, tóc ngươi còn ướt, bên ngoài vừa mới mưa, khí trời có hơi lạnh, ngươi không nên ra ngoài, hôm nay có lẽ sẽ không an bài ngươi làm việc, lát nữa dùng buổi tối xong, ngươi hãy đi ngủ sớm. . . . . .”

“Đ-A-N-G. . . G”

Một tiếng vang thanh thúy vang lên, đột ngột cắt đứt lời nói của Tiểu Thuận tử, chỉ thấy một thanh Liễu Diệp dao từ trong quần áo rớt xuống đất, kinh động mắt hai người!
Bình Luận (0)
Comment