Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 134

Lộ Phi Dương trầm mặc, giờ khắc này tâm tư hắn thật mâu thuẫn, ánh mắt Hà Linh cầu khẩn nhìn hắn, nhưng hắn đường đường là Nam Tử Hán, có thể nào...... Mắt đột nhiên nhắm lại, dùng sức nắm chặt bàn tay, thân thể khẽ run có chừng nửa phút, quyết tâm, mở mắt ra, "Bộp!" Một tiếng đã quỳ gối trước mặt Tiêu Nhược Vân, âm thanh thê lương: "Đại sư huynh, thật xin lỗi, Mị Hương kia là ta điểm, huynh giết ta đi!"

"Cái gì? Là ngươi!" Tiêu Nhược Vân thân thể mềm nhũn, theo cây cột trượt ngồi xuống đất, khó có thể tin trừng mắt hạt châu, đôi môi khô nứt tái nhợt không có chút máu, gắt gao nhìn chằm chằm Lộ Phi Dương, khàn khàn quát: "Tại sao? Ngươi tại sao lại làm như vậy! Ngươi tại sao lại hại Cẩm nhi! Không phải ngươi ưa thích Hà Linh sao? Tại sao lại hạ Mị Hương cho Cẩm nhi! Ngươi nói, ngươi nói mau đi!"

Hà Linh một tay che miệng, nước mắt tràn ra, lảo đảo lui về phía sau hai bước, ngã ngồi ở trên mặt đất, không dám nhìn tâm tình Tiêu Nhược Vân tan nát, không dám nhìn thần sắc Lộ Phi Dương đau lòng muốn chết......

"Đại sư huynh, ngàn lỗi vạn lỗi đều là lỗi của ta, là ta rất ưa thích Linh nhi, nhưng nàng không thích ta, cho nên ta nhất thời hồ đồ, dùng thủ đoạn hèn hạ vô sỉ như thế, ta muốn chiếm đoạt thân thể của nàng, hy vọng trong lòng của nàng có thể từ từ thích ta, nhưng là...... Nhưng ta hạ dược lầm khiến tiểu sư muội ngửi thấy Mị Hương, ta đáng chết! Ta thật sự đáng chết! Đại sư huynh, là ta hại huynh, ta không cầu huynh tha thứ, chỉ cầu huynh một kiếm giết chết ta đi!" Lộ Phi Dương cúi thấp đầu xuống, ánh mắt ẩn nhẫn, đọng giọt nước mắt trong suốt.

"Lộ — Phi — Dương! Ta giết chết ngươi!"

Tiêu Nhược Vân gào thét, giùng giằng đứng dậy, mủi chân đá một phát, thanh kiếm của Hà Linh phá sao bay đến trong tay, hàn quang chợt lóe, kiếm sắc bén chỉa thẳng đến ngực Lộ Phi Dương, cổ tay vừa động, mũi kiếm tiến thêm một tấc!

"Đừng!"

Hà Linh đột nhiên nhào tới, quỳ trên mặt đất ôm lấy chân Tiêu Nhược Vân, khóc lóc cầu xin, "Đại sư huynh, đừng giết Nhị Sư Huynh, cầu xin huynh đừng như vậy, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên ở sư môn, tình cảm khắng khít, đừng tàn sát lẫn nhau, đừng mà....."

"Linh nhi, muội đừng nói nữa! Là ta có lỗi với đại sư huynh, có lỗi với tiểu sư muội, ta tình nguyện lấy mạng ta bồi thường cho thanh bạch của tiểu sư muội!" Lộ Phi Dương ngẩng đầu lên, quay về phía Hà Linh, trong mắt ái hận lẫn lộn.

Tiêu Nhược Vân tay nắm chuôi kiếm đang run rẩy, "Ngươi......" Một chữ nói ra, trước mắt đột nhiên tối sầm, trường kiếm rơi xuống, thân thể nặng nề ngã khụy, hôn mê lần nữa!

"Đại sư huynh ——"

"Đại sư huynh ——"

Lộ Phi Dương cùng Hà Linh bổ nhào về phía trước đỡ lấy, bi thương kêu gào...

...........................

Canh ba, đang ngủ say thì Đoàn Cẩm Sơ trở mình, trong giấc ngủ mệt mỏi, theo bản năng xoay người, đột nhiên, lại nghe "Bộp!" một tiếng vang thật lớn, ngay sau đó nghe tiếng kêu đau, Đoàn Cẩm Sơ chợt mở mắt ra, kinh hãi, vội ngồi lên, muốn mang đèn đến xem chuyện gì, ai ngờ, lại bị vấp thứ gì dưới chân, thẳng tắp té về phía trước, "A ——"

"Sơ Nhi!"

Sở Vân Hách kêu lên một tiếng, vội vàng đưa tay ra đỡ, để nàng té xuống trên người hắn. Chưa kịp tỉnh hồn, dưới ánh trăng yếu ớt Đoàn Cẩm Sơ mờ mịt nhìn gương mặt đang nằm dưới người nàng, hồ nghi hỏi: "Chàng là...... Vân Hách?"

"Đúng, đúng a." Sở Vân Hách lúng túng lên tiếng, gương mặt tuấn tú trong đêm tối hơi đỏ lên.

"Sao chàng lại nằm dưới đất?" Đoàn Cẩm Sơ lặng lẽ trợn con mắt, bò dậy, đưa tay kéo hắn lên.

Sở Vân Hách đứng lên, có chút co quắp mà nói: "Ta ngủ ở bên cạnh nàng, nàng trở mình, chen ta rơi xuống đất!"

"Cái gì? Vậy là chàng ngủ cùng ta ở chỗ này? Đây là giường đơn, sao có thể ngủ được hai người? Thảo nào ta cứ có cảm giác chật chội vô cùng!" Đoàn Cẩm Sơ tức giận nói.

"Ta...... Ta vốn đang ngủ trên giường lớn, ta cũng không biết tại sao lại...... chạy đến giường nàng nằm, chắc hẳn...... Chắc hẳn là mộng du rồi!" Sở Vân Hách gương mặt tuấn tú nóng lên, luống cuống nói quanh co, đưa ra một lý do sứt sẹo như vậy.

Đoàn Cẩm Sơ khẽ cắn môi dưới, nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, giọng nói khôi phục lạnh nhạt, "Vậy bây giờ chàng trở về giường lớn ngủ đi, ta cũng muốn ngủ tiếp."

"Sơ Nhi!" Sở Vân Hách quýnh lên, xoắn lấy bàn tay, lời đến miệng rồi lại không biết nên làm sao nói ra, chần chờ không quyết, đứng tại chỗ bất động, Đoàn Cẩm Sơ mệt mỏi, cũng không thèm để ý hắn, trực tiếp nằm lại trên giường, quay lưng qua nhắm hai mắt lại.

Sở Vân Hách mím chặt môi mỏng, buồn bã vô hạn nhìn chằm chằm cái ót Đoàn Cẩm Sơ, cũng không biết đứng bao lâu, mới thả bước chân như đưa đám đi vào giường trong.

Ánh nắng ban mai rải vào trong phòng, Đoàn Cẩm Sơ mở mắt, vươn người ngồi dậy, sau đó, xuống đất kéo cửa ra. Sáng nay trực chính là Y Lan và Y Nhân, hai người thấy nàng, vội bước đến cười hỏi, "Chủ tử đã thức chưa?"

"Không biết." Đoàn Cẩm Sơ không có biểu cảm gì lắc đầu một cái, lại hỏi, "Nước rửa mặt lấy ở đâu? Ta muốn đi rửa mặt."

"Ngươi về phòng nghỉ ngơi chờ chút, chúng ta cho người bưng tới ngay."

"Ừ."

Quay người trở về phòng, vừa bước vào, bóng dáng Sở Vân Hách đã bay tới trước mặt, vội vàng ôm lấy Đoàn Cẩm Sơ, "Sơ Nhi, nàng đừng đi, chớ đi......"

Nhìn hắn như chim sợ ná, nội tâm Đoàn Cẩm Sơ không rõ tư vị gì, vừa ngọt vừa khổ, không khỏi khàn giọng nói: "Ta không đi, ta chỉ ra ngoài tìm nha hoàn muốn rửa mặt thôi."

"Sơ Nhi!" Giọng Sở Vân Hách phấn khởi, mang theo nồng đậm khàn khàn cùng trầm đục, cả đêm hắn ngủ không yên ổn, chú tâm nghe động tĩnh, chỉ sợ Đoàn Cẩm Sơ lặng lẽ rời xa hắn, giờ phút này, ôm nàng trong ngực, tâm tình đó giống như trân bảo mất đi mà tìm lại được, không kìm hãm được ôm nàng chặt hơn, như muốn khảm nàng vào thân thể mình, "Sơ Nhi, nàng đáp ứng ta, nói nàng vĩnh viễn không rời xa ta có được không? Trong lòng ta vẫn không yên, chỉ sợ khép mắt lại nàng đã biến mất, cho nên ta một chút cũng không dám......"

"Vân Hách, chàng ngủ đi, ta ở bên giường coi chừng chàng." Chóp mũi Đoàn Cẩm Sơ chua xót, hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói.

Sở Vân Hách cố chấp lắc đầu, "Không, ta không ngủ, ta muốn nhìn nàng, ở bên cạnh nàng."

"Ngủ!" Nhìn mắt Sở Vân Hách quầng thâm sâu nồng, Đoàn Cẩm Sơ nghiêm mặt.

"Không ngủ!" Sở Vân Hách cố chấp.

Đoàn Cẩm Sơ tức giận, "Chàng không ngủ ta lập tức đi ngay!"

"Đừng! Sơ Nhi, ta, vậy nàng ngủ cùng ta một lát được không?" Giọng Sở Vân Hách e sợ, thấy Đoàn Cẩm Sơ cau mày, vội bổ sung: "Ta bảo đảm, ta không đụng nàng, chỉ ôm nàng ngủ mà thôi."

Lặng yên một lúc lâu, Đoàn Cẩm Sơ rốt cuộc gật đầu, "Được."

"Ha ha!"

Sở Vân Hách mừng rỡ cười ra tiếng, ôm ngang Đoàn Cẩm Sơ đi về phía giường lớn bên trong, nằm xuống đưa cánh tay trái ra, để cho nàng tựa vào khuỷu tay của hắn, nghiêng người vòng cánh tay phải lên eo nhỏ của nàng, cúi nhìn, thấy nàng ngượng ngùng đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn, không nhịn được giễu giễu nói: "Sơ Nhi, còn xấu hổ sao?"
Bình Luận (0)
Comment