Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 173

Editor: luyen tran

"Ha ha.... Ha ha....!"

Trong đại lao yên tĩnh, tràng cười vang dội phát ra từ lồng ngực Sở Vân Hách mãi không dứt, tiếng cười kia là sung sướng, là vui mừng, biểu đạt tâm tình lúc này vô cùng sâu sắc.

Đoàn Cẩm Sơ nhìn hắn cười to, tự nhiên tâm tình vui vẻ vô cùng. Vì thế, cũng cười theo, nụ cười trong trẻo thanh thoát.

Cách phòng giam hơn một trượng (khoảng 3m), Sở Mộc Viễn đứng bần thần, Lộ Văn Minh đỡ hắn, cảm nhận rõ ràng thân mình hắn hơi rung động, vẻ mặt kích động mà cố kềm nén, bên tai nghe tiếng cười không dứt trong kia, lại đưa chân bước tới.

"Tiểu Sơ Tử! Ngươi hầu hạ trước mặt hoàng thượng, ngươi có phát hiện bí mật của hoàng thượng không?" lỗ tai Sở Vân Hách động đậy, dừng cười, mặt ra vẻ thần bí hỏi.

Tất nhiên Đoàn Cẩm Sơ hiếu kỳ không dứt, lập tức mở to hai mắt hỏi: "Bí mật gì vậy? Hoàng thượng có bí mật gì không thể để cho người khác biết sao?"

Sở Mộc Viễn không tự chủ được dừng bước lại, cau mày vểnh lỗ tai lên nghe.

Tuấn nhan Sở Vân Hách giãn ra, mắt huyền kín đáo liếc ra ngoài cửa phòng giam một cái, nói tiếp: "Tiểu Sơ Tử! Ngươi lại đây! Ta nói nhỏ cho ngươi nghe!"

"Ừ ừ!"

Nghe không được câu sau, Sở Mộc Viễn tức giận siết chặt nắm đấm, nổi nóng trừng mắt. Lộ Văn Minh nháy mắt ra hiệu, lúc này Sở Mộc Viễn mới tiếp tục bước tới.

"Tiểu Sơ Tử! Nói thật! Phụ hoàng ta tuyệt tình như vậy! Chán ghét ta như vậy! Ta càng ngày càng không muốn sống ở kinh thành! Ta nghe nói hiện giờ ở kinh thành nước Đại Minh có chùa Bạch Vân! Nơi đó tràn đầy hương khói! Khách hành hương đông đảo! Bồ Tát ở đó rất linh thiêng, chuyện dân chúng cầu xin đều có thể ứng nghiệm tám chín phần mười! Mà hòa thượng ở Bạch Vân tự xuất gia, tu hành....!"

"Không cho phép!"

Một giọng già nua hùng hậu, cực kỳ phẫn nộ đột ngột vang lên, ngắt ngang lời Sở Vân Hách!

"Hoàng thượng!"

Đoàn Cẩm Sơ sợ hãi thốt ra hai tiếng, khuôn mặt xinh xắn đầy vẻ hoảng hốt, cuống quít leo xuống giường, quay nhìn Sở Mộc Viễn đang đến cửa phòng giam, cùng với lão thái giám Lộ Văn Minh. Thân thể mềm nhũn vội quỳ xuống trên đống rơm, môi run rẩy lắp bắp: "Nô....nô tài tham kiến hoàng thượng!"

Nhớ rõ Sở Vân Hách nói có Nhiếp Phong Nhiếp Huyền canh giữ ở bên ngoài, ngay cả con ruồi cũng không bay vào được? Tại sao đột nhiên lại có một con ruồi đực và một con ruồi nửa đực bay vào đây được hay như vậy chứ!

Sở Vân Hách chậm rãi xuống giường, trên mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, không hề bối rối khi thấy Sở Mộc Viễn đột ngột đến, dáng vẻ vĩnh viễn đều lạnh lùng thản nhiên như vậy, quỳ xuống đất thỉnh an: "Nghịch tử Sở Vân Hách tham kiến hoàng thượng!"

"Hoàng thượng?!" Sở Mộc Viễn biến sắc, chăm chú nhìn Sở Vân Hách, thấy hắn ngay cả áo ngoài cũng không mặc, bộ dạng chật vật tóc tai xốc xếch, trong lòng nhói đau, lại vì yêu sinh hận (thương nên tức) giận dữ hét: "Ngươi gọi trẫm là hoàng thượng ư? Ngươi vì tên nô tài này mà trong mắt trong lòng đã không còn phụ hoàng trẫm, phải không?"

"Khởi bẩm hoàng thượng! Sở Vân Hách không xứng làm nhi tử hoàng thượng! Hiện giờ gọi ngài là hoàng thượng! Có thể không bao lâu nữa sẽ gọi ngài là thí chủ!" Sở Vân Hách lạnh nhạt đáp lại.

"Thí chủ!" Sở Mộc Viễn nghe xong, mạng già bị chọc tức gần như muốn đứt liền tại chỗ, may nhờ có Lộ Văn Minh đỡ hắn thật chắc, mới làm hắn miễn cưỡng đứng vững một chút, mày râu dựng ngược, nói: "Ngươi.... ngươi nghe đây! Trẫm không cho phép! Không cho phép ngươi xuất gia! Trẫm sẽ viết quốc thư gửi hoàng đế Minh quốc! Không cho ngươi đi cái nơi Bạch Vân tự chết tiệt kia xuất gia!"

"Thí chủ! Ngài bớt giận! Hoàng đế Minh quốc là hảo hữu (bạn tốt) của Mộ Thiên Kình! Ta có tâm xuất gia thì chỉ cần tìm Mộ Thiên Kình là được! Coi như hoàng đế Minh quốc có đáp ứng ngài! Cho dù ta không đi Bạch Vân tự! Nước Đại Minh còn có vô số chùa miểu khác! Bắc Chu và Nam Chiếu lại càng nhiều hơn!" Sở Vân Hách không mặn không nhạt nói xong, ánh mắt bình tĩnh không chút xao động.

Quả thật, những lời này có khả năng tức chết người không đền mạng!

Trên trán Sở Mộc Viễn gân xanh nổi lên, hùng hổ đi vào, bởi vì bước gấp suýt nữa ngã sấp xuống, Lộ Văn Minh cũng đủ cơ trí, luôn theo dõi sát sao động tĩnh của hắn, vội vàng đỡ lấy.

Đoàn Cẩm Sơ cuống quýt, đứng dậy muốn đỡ Sở Mộc Viễn động tác lại cứng đờ ở trên không, bởi vì Sở Mộc Viễn càng già càng dẻo dai đã đứng trước mặt Sở Vân Hách, đầu ngón tay xỉ thẳng vô trán Sở Vân Hách, giọng giận dữ mắng tiếp: "Ngươi còn dám nói một tiếng muốn xuất gia! Còn dám kêu trẫm một tiếng thí chủ! Trẫm.... trẫm lập tức chém đầu Tiểu Sơ Tử!"

"Bịch!"

Đoàn Cẩm Sơ chịu không nổi đả kích này, kinh hoàng té ngồi xuống đất, ngây ngốc nhìn Sở Mộc Viễn, trong bụng chỉ muốn chửi thề: Dựa vào đâu! Bản thân không quản được nhi tử, liền lấy mạng của nàng ra bức bách, thật buồn cười!

"Tiểu Sơ Tử! Ngươi không sao chứ?" Ánh mắt Sở Vân Hách ân cần nhìn sang, đưa tay đỡ Đoàn Cẩm Sơ dậy, tự mình cũng đứng lên theo, tuy rằng Sở Mộc Viễn chưa kêu bình thân, nhưng trong mắt hắn từ trước đến nay đều không xem lễ tiết ra gì.

Thấy tình cảnh này, trong lòng Sở Mộc Viễn vừa đố kỵ vừa tức giận, cũng không thể bỏ hết mặt mũi cầu xin Sở Vân Hách quan tâm. Đứng yên tại chỗ, thở dồn dập, trừng mắt nhìn Đoàn Cẩm Sơ, hận không thể róc xương lóc thịt thái giám yêu tinh kia!

Đoàn Cẩm Sơ bị nhìn chăm chú chịu không nổi, cố gắng nuốt nước miếng, nhỏ giọng khuyên: "Bát Vương gia! Tạm thời ngài đừng nghĩ chuyện xuất gia! Tuổi hoàng thượng đã cao! Dù là phụ thân nhà thường dân cũng muốn con cái hầu hạ dưới gối! Cho nên ngài đừng làm đau lòng hoàng thượng như vậy! Có câu "cha mẹ còn sống, không đi xa"! Đạo lý này ngài hiểu không? Còn có còn có! Mạng nhỏ của ta đang đặt trong tay ngài! Ta còn chưa muốn chết đâu!"

Nghe vậy, Sở Mộc Viễn tâm tình cũng thoải mái một chút. Vì thế, sát khí dữ dội cũng giảm bớt. Nhưng ánh mắt lại ẩn chứa ý chờ mong nhìn Sở Vân Hách. Đợi câu trả lời của hắn.

Sở Vân Hách lại trừng mắt liếc xéo Đoàn Cẩm Sơ, tức giận nói: "Vị thí chủ này đã muốn chém đầu ngươi rồi! Ngươi còn giúp hắn nói chuyện? Đầu óc ngươi bị nước vào rồi sao?"

"Ặc....!" Đoàn Cẩm Sơ ngổn ngang trong gió, người này diễn trò đến nghiện sao? Rõ ràng âm thầm bảo vệ cha hắn, thương cha yêu của hắn muốn chết, vậy mà vừa gặp cũng không cho được sắc mặt tốt, đây là đang muốn làm cái gì? Muốn cong chân đạp lão đầu tử vào quan tài cho hả giận sao?

Sở Mộc Viễn nổi nóng, giận muốn ngất đi, lúc này đúng là đứng không vững, Lộ Văn Minh cũng đủ tinh tường dìu hắn ngồi tạm lên giường gỗ đang phủ áo gấm của Sở Vân Hách kia, định gọi người mang ghế dựa đến, Sở Mộc Viễn đưa tay ngăn lại, mệt mỏi nhìn Đoàn Cẩm Sơ: "Tiểu Sơ Tử! Trẫm hỏi ngươi! Bát Vương gia nói cho ngươi bí mật gì của trẫm?"

"Ặc! Cái này sao! Hắc hắc! Không nói được!" Đoàn Cẩm Sơn khựng lại, lập tức nghĩ đến mới vừa rồi Sở Vân Hách nói xong bí mật còn dặn nàng nói thế nào, vì thế lập tức lắc đầu gượng cười.

Đương nhiên Sở Mộc Viễn lại tức giận: "Ngươi được lắm Tiểu Sơ Tử! Bắt chước Bát Vương gia hỗn hào! Lá gan cũng càng ngày càng lớn rồi! Ngay cả trẫm hỏi cũng dám không trả lời! Đây là muốn tội càng thêm tội sao?"

"Hắc hắc! Hoàng thượng! Dù sao người cũng muốn chém đầu nô tài! Nô tài còn sợ gì nữa! Nếu thật hoàng thượng muốn biết! Vậy người miễn tội cho nô tài được không? Tuy rằng nô tài cũng không biết nô tài tội gì! Nhưng nô tài vô tội! Bát Vương gia cũng rời đại lao! Hơn nữa nô tài cam đoan sẽ khuyên được Vương gia ít nhất trong vòng nửa năm không đòi xuất gia nữa, được không?" Đoàn Cẩm Sơ cười khúc khích, lại khôn khéo dựa theo điểm chết của người nào đó mà bàn điều kiện.
Bình Luận (0)
Comment