Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 18

“Nam nhân?” Sở Vân Hách liễm mi, ánh mắt đùa cợt nhìn từ gương mặt tinh xảo khéo léo của Đoàn Cẩm Sơ một mạch dời xuống phía dưới, xẹt qua bộ ngực bằng phẳng, cuối cùng dừng lại ở eo của nàng, ở bên môi, mơ hồ hiện lên một nụ cười nhạt, “Ngươi xác định. . . . . . Ngươi thực sự là nam nhân sao?”

“Ách. . . . . .” Đoàn Cẩm Sơ theo ánh mắt của hắn nghi hoặc cúi đầu, mới rõ ý tứ trong lời nói của hắn, hai gò má ngượng ngùng nóng lên, theo bản năng khép chặt hai chân, nhắm mắt, ngẩng đầu, tay phải nắm lại ở trước ngực vỗ vỗ hai cái, chống lại mắt hắn, đúng lý hợp tình mà nói: “Đương nhiên xác định! Chúng tôi là thái giám ít nhất cũng là một nửa nam nhân!”

“Một nửa. . . . . Ha ha, còn kém xa!” Sở Vân Hách nghiêng mắt, chậm rãi cười ra tiếng, nụ cười này, ngay cả chính hắn cũng bị dọa đến giật mình, không nghĩ tới. . . . . Hắn vẫn còn có thể cười!

Nhưng mà, nghe tiếng cười đó, Đoàn Cẩm Sơ lại tức đỏ mặt, sớm đem lời Sở Lạc Dĩnh nói để qua sau đầu, chỉ cảm thấy chính mình bị nhục nhã vô cùng, lập tức căm giận bất bình mà nói: “Không phải chỉ kém không cưới vợ sinh con sao? Hừ! Ngươi thích cùng nữ nhân lên giường như vậy, cẩn thận ngươi miệt mài quá nhiều tráng niên mất sớm! Cẩn thân ngươi không lên được, bệnh liệt dương, xuất tinh sớm!”

Nghe vậy, con ngươi Sở Vân Hách căng thẳng, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt kia lạnh thấu xương làm cho người ta sợ hãi, cánh môi khẽ động, tiếng nói lạnh như băng, “Tiểu Sơ Tử, ngươi có biết, hiện tại ngươi cùng ai nói chuyện không? Bổn vương không ngại đem thi thể ngươi ném vào trong sông làm mồi cho cá!”

“Cái gì? Bổn vương?” Đoàn Cẩm Sơ kinh ngạc, trợn to đôi mắt đẹp, “Ngươi là vương gia? Bát vương phủ. . . . . Trời ạ! Ngươi là Bát vương gia!”

Nhìn Đoàn Cẩm Sơ không giống như giả vờ kinh ngạc, Sở Vân Hách chau mày thật sâu, tiết thanh minh hôm đó, Tiểu Sơ Tử còn bưng hương giấy cống phẩm thỉnh an hắn, thoạt nhìn là một thái giám có quy củ, nhưng mà hiện tại, lại không biết hắn?

“Ngươi không biết bổn vương?” Sở Vân Hách tới gần một bước, mắt sáng như đuốc, liếc mắt nhìn chăm chú Đoàn Cẩm Sơ, giống như muốn nhìn thấu nàng.

Đoàn Cẩm Sơ bị kinh sợ, nghĩ đến hai chữ “Thi thể”, sắc mặt lập tức trắng bệch, đặt mông ngã ngồi ở trên mặt đất, mặt như đưa đám nói: “Bát vương gia, nô tài không biết a! Người không biết không có tội, Bát vương gia không cần giết nô tài được không?”

“Ngươi dám lừa bổn vương? Thanh minh hôm đó, trời đổ mưa to, ở cửa Vĩnh Lạc cung, ngươi và bổn vương đã gặp mặt!” Sở Vân Hách đột nhiên lớn tiếng nói.

Đoàn Cẩm Sơ nghe vậy, mặt mày bi thảm: “Không cần nói đến cái ngày xui xẻo đó được hay không! Ngày đó không phải là ta té xỉu sao? Đến lúc tỉnh lại, cái gì ta cũng không nhớ, ai cũng không nhận ra!”

“Ừ? Lại có chuyện như vậy?” Sở Vân Hách trên cao nhìn xuống, hồ nghi quan sát Đoàn Cẩm Sơ, lạnh lùng cảnh cáo nói: “Nếu dám nói láo với bổn vương một chữ, bổn vương sẽ cho đầu ngươi rơi xuống đất!”

“Đừng đừng, ngươi yên tâm đi, ngay cả cha mẹ ta cũng không còn nhớ!” Đoàn Cẩm Sơ quắt cái miệng nhỏ, hai dòng nước mắt ủy khuất rơi xuống gò má, nàng muốn về nhà! Trận đấu, thân cận, là hai chuyện lớn nhất trong đời của nàng a!

“Ngươi. . . . . .” Đột nhiên Sở Vân Hách có chút sợ hãi, ngốc nghếch nhìn Đoàn Cẩm Sơ ngồi khóc nhè trên cầu, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải, bế tắc nửa ngày, thấy nàng không có ý dừng lại, không khỏi nhíu mày nói: “Một đại nam nhân, thế nào lại bắt chước nữ nhân khóc thành như vậy? Không thấy mất mặt sao?”

“Ngô ngô. . . . .” Đoàn Cẩm Sơ qua loa lau nước mắt trên mặt, tức giận quát, “Ngươi không phải nói ta không phải là nam nhân sao? Ai quy định thái giám không thể khóc? Thái giám chúng tôi so với nam nhân khôi ngô cao lớn, so với nữ nhân nhẵn nhụi, nghề nghiệp này của chúng tôi là thiên hạ vô song!”
Bình Luận (0)
Comment