Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 26

Editor: Họa Đến Vô Tình

Sau lưng Dự Viên là một rừng hoa đào.

Trong rừng đào, ánh chiều tà nhu hòa quang mang, hơn trăm gốc cây đào có hoa màu hồng hoa màu trắng xen lẫn vào nhau, hương thơm thấm vào ruột gan, gió nhè nhẹ thổi, từng cánh hoa đào bay phất phơ như một làn mưa, cảnh đẹp làm cho người ta vui vẻ thoải mái.

Giữa một biển hoa kia, bóng dáng của bạch y nhân cầm kiếm thấp thoáng ẩn hiện vung lên, kiếm pháp Thiên Phong, chiêu thức giống như tên, từng chiêu thức vô cùng đẹp đẽ, cùng lúc rơi xuống, đại khí hào hùng, đường kiếm trải dài, khí thế nuốt sơn hà!

Tại chân trời, từng đám mây trắng trôi bồng bềnh, mặt trời sắp lặn đỏ như lửa xinh đẹp chói mắt, một thân bạch y hơn tuyết, tóc đen như mực tung bay trong gió, phiêu dật mà xuất trần, giống như thiên tiên, nhát kiếm cuối cùng xuất ra, thân bạch y xoay người lại, đem kiếm cất vào vỏ, trong rừng, hoa rụng rực rỡ, một hồi gió lướt qua, phảng phất cả bầu trời đều hiện lên một màn mưa hoa, cảnh trí kia. . . . . . .

“Trời ạ! Thật đẹp nha!” Thán phục một tiếng, Đoàn Cẩm Sơ mở to đôi mắt đẹp, kìm lòng không đậu nhỏ giọng nói, trong mắt đều là sùng bái, mê mẩn.

Con ngươi của Sở Vân Hách đột nhiên căng thẳng, kiếm trong tay chậm rãi rời khỏi vỏ, trong ánh chiều tà, thân kiếm tỏa ra ánh sáng trong trẻo lạnh lùng, Đoàn Cẩm Sơ mờ mịt mở to hai mắt, nhưng mà nàng còn chưa kịp phản ứng lại, thì Sở Vân Hách đã nhấc chân đá một hòn đá nhỏ, nhanh như chớp bắn về phía sau ba trượng!

“A ——”

Đoàn Cẩm Sơ đột nhiên ý thức được điều không ổn, kêu lên sợ hãi, đồng thời “Đông!” một tiếng, té nhào xuống đất!

Cục đá mang theo chủ tâm giết người từ bên tai nàng bay qua, rơi xuống trên mặt đất!

Lông mày của Sở Vân Hách nhíu lại, thân hình không động, vừa cất trường kiếm vỏ vừa lạnh lùng nói: “Tiểu Sơ Tử, lăn ra đây!”

“Lăn. . . . . Lăn ra đây, không, không nên. . . . .” Đoàn Cẩm Sơ mặt như màu đất, nơm nớp lo sợ bò dậy, vẩy vẩy bụi bậm trên người, hai chân như nhũn ra đi tới phía trước, cách sau lưng Sở Vân Hách một thước thì đứng lại, run run nói: “Bát, Bát vương gia, nô tài. . . . . Nô tài không. . . . . Không phải cố ý nhìn lén, phải. . . . . Là vừa vặn. . . . . .”

“Tiểu Sơ Tử, đẹp mắt không?” Sở Vân Hách lạnh nhạt hỏi.

“Đẹp mắt, rất đẹp mắt. . . . .” Đoàn Cẩm Sơ vội vàng gật đầu, đôi mắt khép hờ, nhìn về nơi xa mà nói, “Kiếm vũ đào lâm, mạn thiên hoa vũ, thanh vân trực thượng lăng tiêu cửu; bạch y mặc phát, trường kiếm thiên nhai, thử sinh bất vấn tiếu hồng trần!” (Editor: Ngẩn tò te, không biết gì luôn!)

“Thanh vân trực thương lăng tiêu cửu. . . . . . Thử sinh bất vấn tiếu hồng trần. . . . .” Sở Vân Hách chấn động, bạc môi lẩm bẩm, tim đập mạnh và loạn nhịp thật lâu, hắn lại có thể hiểu hắn. . . . . . Trong lòng nghĩ gì sao?

Đoàn Cẩm Sơ chớp mắt nhìn bộ dạng đờ đẫn của Sở Vân Hách, nghĩ đến chính mình có lẽ sẽ bị phạt quỳ, mím mím môi, dưới chân giống như được bôi thêm dầu —— chạy!

Nhưng mà, sau lưng hắn giống như mọc thêm mắt, nàng vừa xoay người bước một bước, trên vai liền có thêm một bàn tay, ngay lập tức phía sau truyền đến tiếng nói lạnh lùng thản nhiên của hắn, “Tiểu Sơ Tử, ngươi nhìn lén bổn vương luyện kiếm, liền muốn chạy?”

“Không có, không có nhìn lén, là vừa vặn!” Đoàn Cẩm Sơ bị hù dọa, mô hôi lạnh toát ra toàn thân y như tắm, lắp ba lắp bắp nói, bả vai thì dùng sức vùng vẩy muốn tránh thoát sự kìm hãm của Sở Vân Hách, ai ngờ, hắn rất thức thời buông tay ra, nhưng một giây kế tiếp lại kéo lỗ tai nàng, nói nhỏ: “Không dám thừa nhận? Tiểu Sơ Tử, ngươi cũng đã biết, khi bổn vương luyện kiếm tại rừng đào này thì không có ai dám đến gần, cho nên, vừa nghe có người đến, bổn vương liền biết là ngươi, tên thái giám không biết sống chết này!”
Bình Luận (0)
Comment