Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 52

Trời còn chưa sáng, từng trận tiếng gà gáy chó sủa lọt vào tai, Đoàn Cẩm Sơ buồn bực kéo cái chăn dơ bẩn qua che đầu lại rồi tiếp tục ngủ tiếp, nhưng còn chưa ngủ thì móng vuốt đen của Tiểu Hắc Tử đã vỗ lên cái gò má trắng nõn như đậu hũ non của nàng, “Áo Đặc Mạn! Áo Đặc Mạn! Rời giường mau, bắt đầu làm việc rồi!”

“Ai nha, ngươi vỗ ta làm cái gì?” Đoàn Cẩm Sơ mở mắt, tức giận đẩy Tiểu Hắc Tử ra, trợn mắt nhìn hắn.

Tiểu Hắc Tử nhất thời luống cuống, cào cào tóc giải thích: “Đã bắt đầu làm việc rồi, nếu dậy muộn, chưởng quỹ sẽ trừ tiền công.”

“Trời còn rất tối a, chưởng quỹ muốn học Chu Bái Bì sao!” Đoàn Cẩm Sơ ngó bầu trời còn đen như mực ngoài cửa sổ, tức giận vỗ cái giường cứng, nửa đêm ngủ này, eo đều mỏi lưng đều đau, giường này so với cái giường dành cho thái giám trong cung của nàng còn cứng hơn!

“Chu. . . . . Lột da? Là ai a?” Tiểu Hắc Tử vừa mặc đồ vừa nghi hoặc cau mày.

“Một người bốc lột người làm khốn kiếp!” Đoàn Cẩm Sơ tức giận dẩu môi, buồn ngủ đến suýt chảy nước mắt, ở trên giường lại lằng nhằng một chút, mới căm tức xuống giường, hỏi vói giọng nặng trịch: “Nửa đêm thì có khách nhân đến ăn cơm không?”

“Để cho phòng bếp làm việc vặt.” Tiểu Hắc Tử rụt cổ lại, nhỏ giọng trả lời, thật không hiểu, tiểu huynh đệ tuấn tú như vậy sao lại đi làm tiểu nhị? Nhìn màu da kia, nhìn đôi tay kia, vừa nhìn đã biết là không phải ra từ nhà nghèo a!

Một ngày bận rộn bắt đầu, chưởng quỹ nhìn Áo Đặc Mạn vừa mới nhận tới hết chạy vào lại chạy ra, nhìn vẻ mặt của khách nhân vui mừng, ông vui đến mức muốn rớt cả cằm, ông biết, mặc dù tiểu tử này có chút ngu ngốc, thế nhưng mặt mũi sáng sủa, đi đến bàn nào, khách nhân bàn đó đều cao hứng, chẳng những giúp quán kiếm được kha khá tiền nhờ vào việc đề cử các món ăn chiêu bài cho khách, khách cho tiền thưởng cũng không ít!

Vì vậy, sau khi đến bữa tối đóng cửa, chưởng quỹ lấy ra năm văn tiền gọi: “Áo Đặc Mạn, làm rất tốt, đây là phần thưởng cho ngươi, sau này phải làm tốt hơn.”

“Tiền!” Đoàn Cẩm Sơ vốn đã mệt đến toàn thân bủn rủn vô lực, nhìn lên thấy năm văn tiền, lập tức kích động hai mắt tỏa sáng, một tay đoạt lấy nâng đến trước mắt, “Hắc hắc” cười khúc khích không ngừng, “Chưởng quỹ, nhanh như vậy liền phát tiền à? Số tiền này có thể xuất kinh không?”

“Sao? Ngươi muốn xuất kinh?” Chưởng quỹ ngẩn người, tiếp theo là bật cười ra tiếng, “Áo Đặc Mạn, đây mới là năm văn tiền, dù cho ngươi đi bộ ra kinh, tiền này cũng chỉ đủ ăn một chén mì Dương Xuân!”

“Ách. . . . . . Vậy ta muốn mướn một chiếc xe ngựa thì cần có bao nhiêu bạc? Chính là, ta muốn đi một chỗ rất xa.” Đoàn Cẩm Sơ choáng váng, vội khẩn trương hỏi.

Chưởng quỹ cau mày nhìn chằm chằm nàng, ánh kia kia giống như nhìn một người ngốc, “Vậy không bằng ngươi đi mua một chiếc xe ngựa, nếu như mướn sẽ không đi xa được, mua một chiếc bình thường đã mười lượng bạc, cộng thêm một con ngựa bình thường mười lăm lượng, lại thêm chi phí đi đường, Áo Đặc Mạn, ngươi không có ít nhất ba mươi lượng bạc thì không thể lên đường! Theo như bây giờ một tháng ngươi được hai bạc tiền công, khụ khụ, ít nhất ngươi cần phải làm đến mười mấy năm a!”

“Mẹ kiếp! Mười mấy năm!” Hai mắt Đoàn Cẩm Sơ trợn ngược, cơ hồ muốn ngất đi, may mà Tiểu Hắc Tử tay mắt lanh lẹ đỡ được nàng, vô lực mở miệng, sụp đổ đến tột cùng, “Ta. . . . . . Ta thật sự phải đi ăn xin để lên đường sao?”

“Áo Đặc Mạn, siêng năng làm việc đi, ở lại tửu lâu của ta ít nhất ngươi có thể bảo đảm được việc ăn ở, ngươi đi ra ngoài, không đói chết mới là lạ!” Chưởng quỹ liếc nàng một cái, lại lắc đầu, giọng điệu kia, có tình ý rất là sâu xa.

“Ta ở lại kinh thành là. . . . . . Là chờ chết a!” Cả người Đoàn Cẩm Sơ trợt xuống, ngồi liệt ở trên mặt đất, thật sự, ô ô. . . . . . Thật sự TMD muốn đập đầu chết a!
Bình Luận (0)
Comment