Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 72

"Nhiếp Phong!"

Sở Vân Hách hét to một tiếng, kiếm trong tay chỉa thẳng phía trước , " Chuyện của Bổn vương, khi nào đến phiên ngươi chen miệng vào? Bổn vương hỏi lại ngươi một lần nữa, Tiểu Sơ Tử ở nơi nào?"

"Chủ tử, ngài giết nô tài đi!" Nhiếp Phong bình tĩnh nói xong, hai mắt nhắm lại.

"Được! Được! Được!" Liên tục nói ra ba chữ “Được”, cổ tay Sở Vân Hách bất ngờ xoay nhanh, trường kiếm lộn ngược trở lại gác ngay trên cổ chính mình, mi mắt giương lên cười lạnh nói: "Bổn vương trị thuộc hạ không nghiêm, người chết đầu tiên phải là bổn vương, có đúng hay không?"

"Chủ tử, không được!”

Sở Vân Hách đột nhiên có hành động này, lập tức làm cho các thị vệ ở đây kinh ngạc, bao gồm cả Nghiêm Du, Tiểu Xuyên Tử, tất cả nhao nhao quỳ rạp xuống đất, vội vàng kêu lên: "Nô tài đáng chết! Chủ tử bớt giận!”

Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền như bị sét đánh, ngây ngốc giật mình nhìn Sở Vân Hách, nhìn thấy ánh sáng lạnh tanh lấp lánh của lợi kiếm đang kề sát cổ Sở Vân Hách, trong đầu kêu ‘ong ong’. Chủ tử của bọn họ đã tính đến cách này, hắn biết rằng cho dù dùng khổ hình với bọn họ, làm cho bọn họ muốn sống không được chết không xong bọn họ cũng sẽ chẳng sợ, bọn họ vẫn sẽ không khuất phục cầu xin tha thứ, thế nhưng, nếu hắn lấy tính mệnh của mình để uy hiếp bọn họ, bọn họ sẽ không cách nào giữ vững được!

Cuối cùng, sau nửa phút nhìn nhau, Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền cúi đầu, "Xin chủ tử bớt giận! Nô tài sẽ đem Tiểu Sơ Tử về!"

“Mau đưa bổn vương đi!”

Sở Vân Hách lạnh lùng nói xong, mang kiếm trả về lại trong tay thị vệ, sau đó sải bước ra ngoài. Trong bóng đêm, hơn mười kỵ mã phóng nhanh trên đường, nơi vó ngựa đi qua, từng trận cát bụi tung mù mịt.

Trong người Sở Vân Hách còn bị thương, lúc này không thể dùng khinh công mà đi, cho nên dùng ngựa cưỡi chạy về phía ngoại thành Lạc Già Sơn, dọc theo đường đi, trong lòng không ngừng cầu nguyện, hy vọng Tiểu Sơ Tử còn sống, chờ hắn đến cứu.

Gió đêm không ngừng thổi đập vào mặt, Đoàn Cẩm Sơ đang buồn ngủ, đột nhiên bị hơi khí lạnh làm bừng tỉnh, trợn mắt nhìn chung quanh, nhìn bầu trời vừa lộ ra một chút ánh sáng nhạt, miệng há to, cười vui sướng ,"Trời sắp sáng rồi, ta vẫn còn sống, thật tốt! Thật tốt!"

Một hồi tiếng vó ngựa lung tung từ xa truyền tới, lúc đầu Đoàn Cẩm Sơ cũng không chú ý, nhưng tiếng vang kia càng lúc càng lớn, tựa hồ như ngay sát bên tai, phát hiện này khiến tinh thần Đoàn Cẩm Sơ liền tỉnh táo, lắng nghe âm thanh kia, mắt vội vàng đảo ra xung quanh, đồng thời kêu to lên, "Cứu mạng! Cứu mạng!"

Cả người Sở Vân Hách lập tức chấn động, thanh âm này tuy rằng khàn khàn, nhưng cũng đủ để cho hắn có thể nhận ra là thanh âm của Tiểu Sơ Tử, hắn còn sống!

Mừng như điên, Sở Vân Hách khẽ đạp vào bụng ngựa, lấy tốc độ nhanh hơn chạy về phía đồi, Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền ở phía trước dẫn đường, nhìn thấy Sở Vân Hách vung roi quất ngựa phóng cực nhanh về phía trước, liền khẩn cấp đuổi theo, "Chủ tử, xin ngài chậm một chút, cẩn thận kẻo động đến vết thương !"

"Câm miệng!" Sở Vân Hách cũng không quay đầu lại quát.

" Hu —— "

" Hu —— "

Tiếng vó ngựa gần hơn, giữa ánh sáng mông lung mờ nhạt, đoàn người nhanh lẹ xoay mình xuống ngựa, vây quanh ở trên miệng hố!

"Bát đại gia "

Đoàn Cẩm Sơ ngớ ngẩn nhìn hắn, lệ rơi xuống đất, thì thầm nghẹn ngào, thấy có rất nhiều người đến, dù ngoài trời chưa sáng rõ, nhưng chỉ liếc mắt một cái nàng liền nhận ra nam tử bình thường trước kia đột nhiên giống như thiên thần mà bay đến đây, là hắn! Là Sở Vân Hách! Hắn nghe được tiếng nàng kêu, hắn tới cứu nàng !

"Tiểu Sơ Tử!"

Đầu tiên Sở Vân Hách khiếp sợ kêu lên, nhìn thấy Đoàn Cẩm Sơ bị vùi vào trong đất chỉ còn lại nửa đầu đang thoi thóp, cả người hắn không vững lảo đảo ngã về phía trước, nhoáng một cái, hai thị vệ lập tức kềm giữ hắn lại, sau khi đờ đẫn vài giây, xoay đầu lại, “Bốp bốp!" hai bàn tay đã tát trên mặt Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền, đôi con ngươi phun lửa, "Các ngươi dám sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn như thế! Bổn vương chôn sống các ngươi! Người đâu! Đào đất cứu người! Sau đó, sau đó đem Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền chôn vào!"

"Dạ, chủ tử!"

Thị vệ bên cạnh vòng tay nhận lệnh, sau đó đoạt lấy xẻng bắt đầu xúc đất ra bên ngoài.

Trọng lực bốn phía thân thể dần dần nhẹ đi, Đoàn Cẩm Sơ từng ngụm từng ngụm thở phì phò, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn dật của Sở Vân Hách, bên môi lộ ra nụ cười cảm kích, "Bát đại gia, cám ơn ngươi! Ngươi, ngươi có sao không? Vừa rồi thấy trên trời bắn ra pháo hoa xanh, có phải ngươi gặp chuyện gì hay không?"

Sở Vân Hách cúi người ngồi xổm trước hố, mi mắt ngấn lệ chớp chớp, hơi trầm tĩnh lại, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, bổn vương rất tốt, Tiểu Sơ Tử, còn ngươi thì sao?"

"Ta cũng rất tốt.... ha ha, ngươi đã đến rồi, ta biết mà, ngươi sẽ đến cứu ta....” Đoàn Cẩm Sơ cười ngây ngốc, nước mắt tuôn trào nhanh hơn, thấm đẫm trên mặt bùn đất, dơ bẩn đầy mặt, nhưng vẫn cười vui vẻ.

"Ừ, bổn vương có nói rồi, không cho ngươi chết, thì ngươi nhất định sẽ không chết!" Bên môi Sở Vân Hách cũng hiện ra nụ cười, đưa tay xoa nhẹ nước mắt trên mặt Đoàn Cẩm Sơ.

Bọn thị vệ đào đất đến giữa lưng Đoàn Cẩm Sơ, sau đó hai người hai bên nâng hai cánh tay nàng, cố kéo nàng ra khỏi hố đất, dìu nàng đến một chỗ cố định, còn người khác thì tuân lệnh chủ tử, bắt đầu đem Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền đẩy mạnh vào hố đất, sau đó lại từng xẻng từng xẻng đem đất đổ xuống.

Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền đứng ở trong hố đất, không than một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ nhìn Sở Vân Hách với ánh mắt tràn ngập đau lòng, nhưng lại trợn trừng mắt với Đoàn Cẩm Sơ, đúng là có lòng giết giặc, nhưng ngược lại bị trời hại đau thương!

"Chủ tử, hai huynh đệ nô tài lúc nhỏ đã được chủ tử ban ơn, cứu ra từ chỗ kẻ ăn xin , đi theo chủ tử đã hơn mười năm, tình cảm của chủ tử đối với nô tài, nô tài muôn lần ghi khắc cho đến chết, hôm nay nô tài chết đi, không oán không hận, chỉ là cầu xin chủ tử có thể tỉnh ngộ, trở về chính đạo, sớm ngày sinh con nối dòng cho hoàng gia, lấy chuyện này làm thành đại sự! Nô tài khấu tạ ơn chủ tử tái sinh cho nô tài!" Tâm tình Nhiếp Phong rất bi thương, rưng rưng mà nói.

Trong mắt Nhiếp Huyền cũng rưng rưng, "Chủ tử, tính mệnh nô tài vốn là thuộc về chủ tử, chỉ cần vì chủ tử mà chết, nô tài chết mới có ý nghĩa, mong chủ tử ngày sau bảo trọng!"

Bọn thị vệ làm như không nghe thấy, tiếp tục đào đất, đầu cúi thấp, nhìn không ra cái tâm tình gì, vẻ mặt Nghiêm Du cũng đờ đẫn, cho dù đã hơn ba mươi tuổi, trước cục diện đáng buồn này cũng chỉ biết đứng yên.

Đoàn Cẩm Sơ ngơ ngác nhìn một màn này, trong tai nghe tiếng Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền nói vang vang, từng lời nói bi thương, cảm thấy kinh hoảng, Sở Vân Hách ra mệnh lệnh nói muốn chôn sống bọn họ là thật, không phải là nói giỡn, cũng không phải hù dọa bọn họ!

Đầu óc nàng lập tức có phản ứng, Đoàn Cẩm Sơ đem ánh mắt dời về phía Sở Vân Hách, chỉ thấy vẻ mặt hắn lạnh lùng dị thường, trong ánh mắt đầy vẻ trầm mặc thâm thúy nhìn không ra cảm xúc gì!

"Bát, bát đại gia" Đoàn Cẩm Sơ mở miệng có chút khó khăn, nàng đúng là hận Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền đối xử tàn nhẫn với nàng, nhưng nếu muốn nàng trơ mắt nhìn bọn họ bị chôn sống đến chết, nàng lại không thể làm được, liếc mắt nhìn vào hai người kia đứng thẳng trong hố đất, nàng không kìm lòng được cắn chặt môi dưới: "Ngươi, ngươi tha bọn họ đi, bọn họ cũng chỉ là vì tốt cho ngươi mà, chỉ là....”

"Trái lời chủ tử giết người, tội này đáng chết! Bổn vương đã cảnh cáo bọn họ, nếu dám trái lệnh, đem đầu tới gặp, sao có thể thay đổi được?" Sở Vân Hách chậm rãi nói, tiếng nói vẫn lạnh lùng quyết liệt như băng.

"Tiểu Sơ Tử, chúng ta không cần ngươi cầu xin dùm!" Nhiếp Huyền khí thế cao ngạo hừ lạnh, rất khinh thường nhìn Đoàn Cẩm Sơ, sau đó lại nhìn Sở Vân Hách, nói:"Chủ tử nói rất đúng, nô tài vi phạm lệnh của chủ tử, đó là dĩ hạ phạm thượng, chủ tử ban cho nô tài cái chết, cũng là chuyện hợp đạo nghĩa trời đất!”
Bình Luận (0)
Comment