Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 75

"Ồ? Là Nhị ca à?" Sở Vân Hách nhướng mày, khẽ hiện ra một nụ cười lạnh, "Vậy đi điều tra đi, nếu như xác định, không nên ép vội, nhưng cũng không được buông lỏng, ba ngày hai bữa cứ thúc giục là được rồi."

"Dạ, nô tài hiểu rõ!" Nghiêm Du chắp tay nói.

Nhiếp Phong nói tiếp: "Hồi chủ nhân, sau khi mười xe binh khí kia bị cướp, trong thời gian này phân đà Phần Dương của Thiên Anh hội vô cùng yên tĩnh, dường như cũng đang âm thầm nghe ngóng tình hình. Chỉ có một tin tức không xác thực là, bọn họ đang thông qua Lục Lâm ở Tây Bắc để che chắn, lại mua binh khí . Ở trước mắt số lượng bao nhiêu vẫn chưa tra được!"

“Ồ? Lá gan chúng càng lúc càng lớn rồi đó! Lén mua binh khí chính là bước đầu tiên để phản quốc, Bổn vương chèn ép một lần, lại vẫn chưa từ bỏ ý định! Tốt! Bổn vương sẽ chơi đùa với Thiên Anh hội một chút!" Sở Vân Hách cười lạnh, ngón trỏ gõ nhẹ trên mặt bàn, chậm rãi nói.

"Xin chỉ thị chủ nhân, kế tiếp nên làm như thế nào?" Nhiếp Huyền hỏi.

"Thông báo An Dịch và An Vũ, theo dõi chặt chẽ hướng đi của Phần Dương, một khi có tin tức gì lập tức cấp báo!"

"Dạ, nô tài tuân mệnh!"

... ...

Trở về phòng, Tiểu Xuyên Tử kêu hai gia đinh, ba người tay chân lanh lẹ nâng một bồn tắm đến, nước nóng, khăn lông, lại chuẩn bị tốt trang phục thái giám, sau đó cười nói: "Tiểu Sơ Tử, ngươi nhìn xem còn thiếu cái gì, ta sẽ giúp ngươi mang đến."

"Ừ . . . Có...có áo lót mới hay không, ta rất muốn thay ra. Đáng tiếc trang phục trong cung của ta hiện không có mang theo bên người." Đoàn Cẩm Sơ cau mày, nói.

"Cái...này. . . Ta đi xem một chút." Tiểu Xuyên Tử và gia đinh ra cửa, đi tới phía đông Dự Viên.

Đoàn Cẩm Sơ thở dài ngồi ở trên ghế, kỳ thật nàng muốn thay nhất chính là cái yếm ngực, kể từ khi nàng xuyên qua vẫn dùng cho tới bây giờ mà chưa có thay qua, bởi vì nàng không tìm được cái yếm của chủ nhân cũ lưu lại để tắm rửa. Khoảng hai mươi ngày không có đổi áo lót, ai có thể chịu được a! Hơn nữa, mang vải bố quấn quanh ngực, hại nàng chưa được thoải mái tắm lần nào, thật khó chịu!

Một lúc sau Tiểu Xuyên Tử quay lại, trong tay thực sự đang cầm một bộ áo lót trắng tinh, thấy Đoàn Cẩm Sơ vẫn đang nằm sấp trước bàn đánh một giấc thì không khỏi lấy làm kinh hãi, "Ngươi không phải muốn tắm rửa sao? Như thế nào còn chưa tắm?"

Nói nhảm, nếu mà nàng gột sạch, không phải bị hắn trở về liền thấy được sao?

Đoàn Cẩm Sơ như bừng tỉnh, bĩu môi nói: "Ta chờ ngươi cầm áo lót tới! Ta không thích đang tắm rửa mà lúc sau lại bị người khác quấy rầy."

"Được, ngươi thật là lạ, ta với ngươi đều là thái giám, có cái gì sợ bị người thấy, cởi quần ra không phải là đều như nhau sao? Chủ nhân còn căn dặn ta phải giúp ngươi tắm rửa đấy!" Tiểu Xuyên Tử cau mày nói.

"Không cần có được hay không!" Đoàn Cẩm Sơ vừa nghe, vội vàng đứng lên thoái thác đùn đẩy Tiểu Xuyên Tử, "Ta có thể tự mình tắm rửa , không cần người khác hỗ trợ, ngươi ở xa chút, không cho phép bất luận kẻ nào tới quấy rầy ta."

"Được được được, một mình ngươi tắm đi, áo lót mới này là chủ nhân kêu Tiểu Cá Tử ở phòng ăn chuẩn bị, ngươi mặc vào có thể hơi lớn, nên chấp nhận chút đi."

Tiểu Xuyên Tử vừa đi ra cửa vừa nói, lời vừa mới dứt, người liền đẩy cửa đi ra ngoài. Đoàn Cẩm Sơ "Rầm" một tiếng đóng cửa lại, cài lại then cửa, cả cửa sổ cũng được đóng lại, kéo rèm cửa sổ xuống, sau khi cẩn thận kiểm tra, mới yên tâm cởi quần áo tắm rửa.

Bởi vì trong lòng không yên tâm, động tác tắm rửa của Đoàn Cẩm Sơ vô cùng nhanh chóng, chỉ lo có người đột nhiên tiến vào, cho nên, nửa giờ đã giải quyết xong, mái tóc và cơ thể đều được tắm rửa sạch sẽ, quay lại nhìn cái yếm màu tím nhạt không biết phải mất bao nhiêu thời gian mới mặc được, khó chịu và buồn bực nói không ra lời, từ nơi nào nàng mới có thể kiếm được một cái yếm để mặc đây?

Suy nghĩ một lúc, lại cúi đầu nhìn bộ ngực đẫy đà của mình, trong đầu lập tức nhớ ra lúc ở trong kiệu, trong lúc bất ngờ nàng bị Sở Vân Hách hôn, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc nhuộm đỏ. Hắn đối với nàng tốt như vậy, làm cho thủ hạ đều nghĩ khuynh hướng tình dục của hắn không bình thường, hắn nhất định rất buồn bực đây! Có nên nói cho hắn biết, kỳ thật nàng là nữ nhân hay không đây?

Nếu như hắn biết được, sẽ như thế nào? Khuôn mặt hắn sẽ tái nhợt không còn giọt máu, còn nói nếu như nàng là nữ nhân, sẽ để cho nàng thể nghiệm hắn. . . Khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng, vì ngượng ngùng mà càng trở nên đỏ hồng, Đoàn Cẩm Sơ vội vàng vỗ vỗ mặt, nhắc nhở bản thân tuyệt đối không thể nóng lên. Đừng nói hắn đã có cơ thiếp, chỉ riêng chuyện của Thiên Anh hội nàng cũng đã vô phương giải thích. Hắn là hoàng tử, một khi biết nàng là người của Thiên Anh hội, lẻn vào trong cung có thể có ý đồ mưu hại tới hoàng đế, lúc đó hắn sẽ đối xử với nàng như thế nào?

Nghĩ tới đây, Đoàn Cẩm Sơ không khỏi rùng mình một cái, ngồi ở giữa bồn tắm ngơ ngác trong chốc lát, sau một hồi trên người có cảm giác lạnh buốt, mới phát giác nước đã lạnh, vội vàng đứng dậy đi ra mặc quần áo, sau nhiều lần tự đánh giá, Đoàn Cẩm Sơ quyết định không mặc cái yếm, trực tiếp cầm lấy vải bố quấn quanh ngực, sau đó mới từng món, từng món mặc vào, lại từ trong thùng lấy một chút nước, cẩn thận giặt sạch sẽ cái yếm. Tuy nhiên, sau đó lại cảm thấy lo lắng, nên phơi khô ở chỗ nào đây?

Nhìn chung quanh phòng, đôi mi thanh tú của Đoàn Cẩm Sơ nhăn lại thật lâu, trước trước sau sau đi một vòng, thật sự không tìm được chỗ có thể phơi khô cái yếm, vậy phải làm sao bây giờ? Loại áo lót sát người của nữ nhân, tuyệt không được cho người khác thấy, làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ? Ngồi ở trên giường, buồn bực đạp vài cái, đột nhiên, trong đầu một tia sáng chợt lướt qua. Đoạn Cẩm Sơ nhảy thót một cái xuống giường, "Hì hì" cười, nàng có khả năng lén giấu ở dưới sàn nha!

Khăn trải giường rất rộng rãi, bên rìa rủ xuống rất nhiều, cơ hồ gần chạm mặt đất. Mà dưới đáy giường tận cùng bên trong, có đặt một cái rương gỗ lim, Đoàn Cẩm Sơ lau khô nắp rương, sau đó cầm cái yếm đặt lên trên đó, lại kéo khăn trải giường xuống, được rồi, mọi sự đại cát!

Khẳng định Tiểu Xuyên Tử sẽ không tùy tiện đi về phía bên kia cái rương, đợi cái yếm hong khô, nàng lập tức mặc lại, tất cả liền thần không biết quỷ không hay!

"Ha hả!"

Đoàn Cẩm Sơ vô cùng đắc ý cười đến cong lông mày, mới cúi người xuống định thu dọn bồn nước. Ngoài cửa chợt vang lên, truyền đến âm thanh của Tiểu Xuyên Tử, "Tiểu Sơ Tử, ngươi tắm xong chưa? Đồ ăn sáng ta đã bưng tới."

"Được rồi." Đồng ý một tiếng, Đoàn Cẩm Sơ ra mở cửa, Tiểu Xuyên Tử mang theo hộp đựng thức ăn đi vào, nhìn thấy Đoàn Cẩm Sơ, trước mắt lập tức sáng ngời, ngơ ngác cười nói: "Tiểu Sơ Tử, dung mạo ngươi thật tuấn tú a!"

"Ách. . ." Đoàn Cẩm Sơ cứng họng, mới tắm xong tóc còn chưa có khô, xõa xuống trên vai, nếu như dùng ánh mắt của người hiện đại để nhìn, liếc mắt là có thể nhận ra nàng là nữ nhân. . .

Tiểu Xuyên Tử vẫn còn nhìn, vẻ mặt si ngốc. . .

"Khụ khụ!" Đoàn Cẩm Sơ mất tự nhiên nghiêng nghiêng mặt, không vui trách mắng: "Nhìn cái gì đây? Ta có dung mạo tuấn tú, là bởi vì mẹ ta vốn xinh đẹp. Mẹ của ta xinh đẹp, là bởi vì mẹ của mẹ ta trưởng thành xinh đẹp. Mẹ của mẹ ta có dáng dấp xinh đẹp, là bởi vì. . ."

Tiểu Xuyên Tử nghe đến choáng váng. . . Cuối cùng tổng kết ra một câu, "Tiểu Sơ Tử, tướng mạo ta bình thường, đó là bởi vì tổ tông mười tám đời của ta đều là người bình thường. Ngươi xinh đẹp, là do tổ tông mười tám đời nhà ngươi đều xinh đẹp, có đúng hay không?"

"Uh, ngươi hiểu như vậy, cũng đúng." Đoàn Cẩm Sơ gật đầu, gien dạy học đến đây kết thúc, liếm liếm môi, "Ăn cơm!"

Lúc rảnh rỗi, ánh mắt Đoàn Cẩm Sơ luôn không tự chủ được liền liếc về phía cuối giường, rốt cuộc, sau lần thứ năm nghiêng đầu đi, Tiểu Xuyên Tử không nhịn được hỏi: "Ngươi nhìn gì vậy? Phía dưới giường có cái gì à?"
Bình Luận (0)
Comment