Tuyệt Sắc Y Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 106

Editor: Út-Rim.

Đúng lúc nàng chuẩn bị mở cửa nhà lao chạy đi thì một giọng nói lạnh lùng của nữ tử từ phía sau vang lên: "Ngươi muốn lấy lại tất cả thuộc về ngươi sao?"

Từng giọt mồ hôi trên trán của Đạt Vi Mộ Liên chảy xuống, giả bộ trấn tĩnh nói: "Ngươi là ai?"

"Ta là người tới giúp ngươi, ngươi không phải cực kỳ hận Đạt Dương quận chúa và Sở Vân Mộ sao? Ta cũng giống như ngươi, cùng chung kẻ địch đó là bằng hữu. Lấy thân phận của ngươi hiện tại, cho dù có chạy đi cũng sẽ bị Miêu Cương Vương coi như kẻ bỏ đi giết người bịt miệng. Theo ta quay về Đại Lịch, ta sẽ cho ngươi một thân phận mới, cho ngươi một cơ hội báo thù rửa hận....Đạt Vi Mộ Liên này từ nay về sau đã chết ở trong lao" Hắc y nhân bị mặt dẫn theo một thi thể ném xuống đất.

"Rắc bình hóa thi phấn lên thi thể ngục tốt, rất nhanh hắn đã hóa thành vũng nước. Nữ nhân đã chết này khuông mặt đã thay đổi thành bộ dạng của ngươi, chỉ cần ném nàng vào trong lao, từ nay về sau Đạt Vi Mộ Liên đã chết, mà ngươi chính là biểu muội của Tề Vương điện hạ của Đại Lịch quốc, chất nữ duy nhất của tiên hoàng, ngươi sẽ có vô số cơ hội tiếp cận Nhiếp Chính Vương, cướp đi hắn hoặc là giết hắn...." người bịt mặt khẽ nói.

"Ta dựa vào cái gì mà tin tưởng ngươi?" Đạt Vi Mộ Liên nghi ngờ hỏi.

"Chỉ bẳng hiện tại ngươi đã không còn đường đi, chỉ có thể tin tưởng ta." Người bịt mặt chậm rãi bỏ khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.

Người này đúng là đương kim Tề vương phi—— Mộc Nguyệt Ninh!

Mộc Nguyệt Ninh và Đạt Vi Mộ Liên đều giống nhau, cực kỳ hận Đạt Dương quận chúa. Từ sau khi Đạt Dương đi sứ ở Miêu Cương, Nam Cung Trạm lúc nào cũng chú ý hướng đi của nàng, cho tới bây giờ tim của hắn không ở trên người Mộc Nguyệt Ninh.

Từ sau khi Mộc Nguyệt Tình chết, Mộc Nguyệt Ninh trở thành nữ chủ nhân duy nhất ở phủ Tề vương, nhưng Nam Cung Trạm coi trọng chỉ là mưu lược và kế sách của nàng, trong mắt hắn nàng vĩnh viễn cũng chỉ là mưu sĩ của hắn mà không phải thê tử của hắn!

Cho tới bây giờ hắn không hề chạm vào nàng, cũng không tiến vào phòng của nàng, tim của hắn đã bị cái yêu nữ Mộc Nguyệt Lương kia nắm giữ.

Mộc Nguyệt Ninh lần này tìm đến Đạt Vi Mộ Liên nhằm mục địch loại bỏ Mộc Nguyệt Lương, nếu nàng không chiếm được trái tim của Nam Cung Trạm, chẳng lo hắn không thương mình cũng không thể để trong lòng hắn có nữ nhân khác!

Sau khi xử lý hết mọi việc, Mộc Nguyệt Ninh đưa cho Đạt Vi Mộ Lên một cái bình sứ, giọng lạnh lùng nói: "Thứ này hẳn cũng không còn xa lạ với ngươi, ăn nó dung mạo của ngươi sẽ thay đổi, bộ dạng trở nên đẹp hơn so với hiện tại."

Đạt Vi Mộ Liên mở bình sứ ra, bên trong có một cổ trùng đen thui!

Trước kia nàng nuôi cổ trùng chính là dùng để trừng trị những cung nhân và nam sủng phạm sai lầm, nhìn dánh vẻ thống khổ của bọn họ, không nghĩ đến hôm nay lại rơi vào chính mình...

Nhưng vì báo thù, nàng vẫn phải quyết tâm, nuốt cổ trùng vào bụng.

Một luồng lực lượng vặn vẹo cơ hồ muốn xé rách nàng ra, cỗ lực đạo kia giống như ngàn cân đặt trên đỉnh đầu, muốn nghiền nàng thành phấn....

Đau đớn rất nhanh liền biến mất, Đạt Vi Mộ Liên từ trên mặt đất đứng lên, nhận cái gương đồng từ Mộc Nguyệt Ninh, bị người trong gương dọa sợ tới mức suýt nữa kêu lên thành tiếng.

Nữ tử trong gương có khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, cái miệng nhỏ môi anh đào, quả thực chính là bộ dạng nữ tử Giang Nam Trung Nguyên, không giống nàng lúc trước chút nào có gò má cao diện mạo khác họ, ngay cả màu mắt cũng biến thành màu nâu đậm như người Trung Nguyên!

Hơn nữa, tài năng của cơ thể nàng cũng thay đổi rất nhiều, vóc dáng cũng trở nên nhỏ nhắn xinh xắn, cánh tay cũng tinh tế, như vậy từ nay về sau sẽ không có người nhận ra nàng chính là Đạt Vi Mộ Liên đại công chúa của Miêu Cương....

Về sau sẽ không còn Đạt Vi Mộ Lên nữa, mà tên của ngươi sẽ là: Tần Ngọc Lam." Mộc Nguyệt Ninh hài lòng nhìn nữ tử trước mắt, cười lạnh nói.

—— Mộc Nguyệt Lương, ngươi sắp sửa đối mặt với một Đạt Vi Mộ Liên niết bàn trở về và một Mộc Nguyệt Ninh khác xưa, cho nên ngày chết của ngươi tới rồi...

"Ngươi có muốn lấy lại vương vị Miêu Cương Vương của ngươi không?" Mộc Nguyệt Ninh đứng trước khuôn mặt xinh đẹp nói.

"Đương nhiên muốn, nó vốn thuộc về ta!" Tần Ngọc Lam hạ thấp giọng nói, thay đổi khẩu khí nói: "Ta tuyệt đối không để nó rơi vào trong tay Đạt Cửu Vi Tĩnh..."

Vẻ mặt của Mộc Nguyệt Ninh bình tĩnh mở miệng: "Tốt lắm, hiện tại ngươi sẽ lấy thân phận Tần Ngọc Lam để tiếp cận Đạt Cửu Vi Tĩnh, trở thành nữ nhân bên cạnh hắn."

"Cái gì? Muốn ta trở thành nữ nhân của hắn? Tại sao ta phải nghe theo lời ngươi, đi làm cái việc ghê tởi trái lẽ thường kia?" Tần Ngọc Lam liếc mắt nhìn Mộc Nguyệt Ninh một cái, trong ánh mắt nàng vẫn là Miêu Cương đại công chúa tâm cao khí ngạo.

"Bởi vì trong hoán nhan cổ trùng ta có bỏ thêm một vị dược, nếu hàng tháng không có giải dược của ta, vào ngày trăng tròn ngươi sẽ biến về bộ dạng ban đầu, hơn nữa cả người đều đau đớn sống không bằng chết..." Môc Nguyệt Ninh lơ đễnh chơi đùa bình sứ trong tay, nàng sớm dự đoán được Đạt Vi Mộ Liên sẽ trở mặt, cho nên trước đó đã động tay vào trong dược.

"Ngươi...Ngươi cái nữ nhân độc ác này!" Tần Ngọc Lam muốn tiến lên bóp chết nàng, thế nhưng chính mình đã không còn là Đạt Vi Mộ Liên.

Bây giờ dáng người của nàng nhỏ nhắn yếu mềm, đúng là bộ dạng mà các nam nhân thích nhất chinh phục.

"Ngươi yên tâm, chỉ cần ta và ngươi đứng trên cùng một chiến tuyến, ta sẽ không hại ngươi, ta sẽ giúp ngươi, giúp ngươi ngồi lên cái vị trí cao nhất, chỉ cần ngươi hận thấu xương với Đạt Dương, chúng ta chính là bằng hữu." Nụ cười của Mộc Nguyệt Ninh làm cho người ta thấy ớn lạnh.

***

Lúc này Miêu Cương Vương trong cung tự thân khó bảo toàn nhưng không biết, trong địa lao đang tiến hành bí mật đổi trắng thay đen.

"Cút đi!" Sau màn che truyền đến một tiếng rống giận nghiêm khắc.

Hai cung nữ sợ sệt bưng chậu nước đi ra tẩm điện, bất quá các nàng chỉ là đến rửa mặt chải đầu cho vương, ai ngờ sau khi vương thượng nhìn chậu nước đã hét lên bắt các nàng đi ra.

Vương thượng rốt cuộc là làm sao? Đã nhiều ngày qua các cung nữ chưa thấy qua bộ dạng của vương thượng, vương thượng cũng không chịu gặp người ngoài.

Cửa sổ trong tẩm cung đều bị tấm vải đen che kín, gương cũng bị bỏ ra ngoài, mùi hương trong tẩm điện nồng nặc cũng không thể che lấp được mùi hôi thối tanh tưởi, nhưng tất cả mọi người không ai dám đưa ra nữa điểm nghi ngờ, sợ không cẩn thận một chút liền rơi đầu....

"Nữ nhân! Trẫm muốn nữ nhân!" Miêu Cương Vương cầm chén trà trong tay ném trên mặt đất, bởi vì hắn nhìn thấy bộ ảnh ngược của bộ dạng mình qua nước trà, người không ra người quỷ không ra quỷ!

Trần công công quỳ trên mặt đất nói: "Vượng thượng, dân gian đồn đãi về "quá điên" đều nói nữ tử bản thân mắc dịch bệnh sau khi cùng nam tử hoàn ái sẽ truyền bệnh dịch cho nam tử, nhưng...nhiều ngày nay Ngài đã liên tục thị tẩm ba mươi nữ tử, ngàn vạn lần đừng để bị thương thân thể ạ!

Hắn không dám nói, vương thượng là nam tử, những đồn đãi với hắn không có tác dụng! Từng nữ tử đưa vào sau khi ra đều tắc thở, không phải bị bóp chết thì là bị ghì chết, hắn thật sợ không dám nghĩ ở bên trong các nàng phải trả qua những gì...

Bệnh của vương thượng đã nghiêm trọng và chuyển biến xấu, cho dù có thể chữa khỏi cũng khó thoát khỏi một thân tàn tật.

Hắn hiển nhiên hiểu được vương thượng số mệnh đã hết, cho nên đã tiết lộ tin tức cho vương tử Vi Tĩnh, đầu phục hắn.

Miêu Cương Vương nhìn Trần công công quỳ ngoài màn che nói: "Lấy được phương thuốc chữa trị dịch bệnh trong tay Đạt Dương chưa?"

"Hồi bẩm vương thượng, hôm trước người của chúng ta đã lấy được phương thuốc, Ngài đã uống hai ngày rồi ạ!" Trần công công nói.

Hắn không nói cho Miêu Cương Vương biết, bây giờ phương thuốc chữa bệnh phong đã truyền khắp Miêu Cương, Nghiêu thành từng suýt bị vương thượng đóng cửa thành vứt bỏ đã được Đạt Dương quận chúa chữa trị hiện giờ đã rực rỡ hẳn lên, cũng không biết dân chúng dùng biện pháp gì, trong nháy mắt liền giàu có!

Nếu vương thượng biết được tin tức này, chỉ sợ sẽ tức giận đến mức thở hổn hển...

"Tại sao cô gia uống dược không có hiệu quả? Nói! Ở bên trong các ngươi động tay chân gì?" Miêu Cương Vương trừng đôi mắt đỏ tươi hô.

"Phụ vương làm sao vậy?" Từ cửa truyền đến một giọng nói mang ý tứ trêu đùa.

"Lão nô tham kiến Vi Tĩnh vương tử!" Khóe miệng của Trần công công cong lên lùi xuống thuận tiện đóng cửa lại.

"Ngươi tới làm gì?" Bên trong phòng một màu đen tối, trong bóng tôi Miêu Cương Vương giọng khàn khàn hỏi.

Giết!

Đèn trong điện bị Đạt Cửu Vi Tĩnh đốt lên, khóe miệng của hắn cong lên nói: "Nhi thần tất nhiên là đến xem bệnh tình của phụ vương, bằng không còn có thể tới xem phụ vương chê cười sao?"

Dứt lời, hắn nghe răng cười vung tay kéo xuống màn che trước giường.

Đã lâu Miêu Cương Vương chưa thấy ánh sáng lùi về sau vài bước ngã vào trên giường, giấu hai tay ở trong cổ tay áo.

Hắn không muốn nhìn thấy bộ dạng dữ tợn hiện tại của chính mình, mỗ khi nhìn thấy ngón tay quái dị của chính mình và khuôn mặt như loài rơi hút máu làm cho hắn cảm thấy ghê tởm, chán ghét!

"Phụ vương nhất định tò mò vì sao sau khi Ngài dùng thuốc chẳng những không có hiệu quả mà tốc độ thối rữa của miệng viết thương lại nhanh hơn, ngay cả trí nhớ cũng kém đi?" Đạt Cử Vi Tĩnh  ngồi trước mặt Miêu Cương Vương, từ trong lòng ngực lấy ra một cái gương ném lên giường.

Miêu Cương Vương ném gương trên mặt đất, chỉ vào hắn giận dữ hét: "Ngươi cái nghịch tử này! Hóa ra là ngươi...ngươi hạ độc thủ với cô gia!"

"Phụ vương ngài đừng nói như vậy...." Đạt Cửu Vĩ Tĩnh nhíu lông mày, chán ghét đẩy thức ăn hư thối mốc meo trên bàn ra, cười lạnh vài tiếng: "Bất quá ta chỉ vì ngài ở trong huân hương thêm một vị hủ da tán mà thôi, so với mọi thứ ngày đối đãi với ta nhiều năm qua, độc thủ của ta đây được cho là cái gì đâu?"

"Ngươi vì muốn ngồi chắc vị trí Miêu Cương Vương của mình, ngươi đã đối đãi vô cùng tốt với ta, âm thầm phái người phế đi võ công của ta, hại ta thành cái phế nhân, những chuyện này chẳng lẽ không phải ngươi làm sao? Binh quyền của ta bi ngươi thu hồi do bị cáo buộc tội danh tự ý xuất chinh quay về, ngay cả vương phi của ta cũng bị ngươi chiếm lấy, ngươi tưởng ta không biết nàng phá bỏ đứa nhỏ đó là của ngươi sao? Cho nên ta tự tay giết nàng, giết cả nghiệp chướng trong bụng nàng. Phụ vương à, ngươi thật đúng là không có chuyện ác nào không làm..."

Đạt Cửu Vi Tĩnh đánh một quyền trên bàn, ánh mắt phẫn hận như lưỡi dao sắc bén muốn đâm vào trên người Miêu Cương Vương.

"Ngươi muốn có vương vị? Không có khả năng! Cô gia khổ tâm bồi dưỡng Triệu Tà thành đại vu sư, chính là vì tìm dược trường sinh bất lão, Miêu Cương này vĩnh viễn là của cô gia!" Miêu Cương Vương lấy ra một hộp đan dược ở cạnh giường, vội vàng nhét một viên vào miệng.

"Ha ha...." Đạt Cửu Vi Tĩnh cầm bảo kiếm trong tay, thản nhiên nói: " Triệu Tà dưới đất nếu biết, chắc phải cảm tạ phụ vương đã khổ tâm đề bạt."

"Ngươi nói cái gì?" Miêu Cương Vương không thể tin ném viên thuốc xuống đất, với vu thuật của Triệu Tà và các vu sư, sao có thể chết trên tay Đạt Dương quận chúa được?

"Phụ vương không tin sao? Ta đây đến nói cho ngươi biết. "Đạt Cửu Vi Tĩnh rút bảo kiếm ra, từng bước đến gần Miêu Cương Vương ở trên giường: "Nhiếp Chính Vương của Đại Lịch quốc tu luyện ma công sâu không lường được, hắn chỉ dùng một chiêu đã giết hết tất cả vu sư, bây giờ ngươi chỉ có một thân một mình, không ai có thể giúp ngươi được. Không bằng ngươi ngoan ngoãn giao ngọc tỉ cho ta, nói không chừng ta còn có thể cho ngươi toàn thây!"

"Ngươi...Ngươi giám giết cha! Ngươi cái nghịch tử này đại nghịch bất đạo!" Miêu Cương Vương run rẩy lùi về phía sau vài bước, nghiêm ngả lảo đảo chạy ra ngoài cửa.

Lúc này, Trần công công dẫn thị vệ chặn đường đi của hắn.

Vương thượng, toàn bộ vương cung đều bị Vi Tĩnh vương tử khống chế, ngài còn muốn chạy đi đâu? Trần công công ngoài cười nhưng trong không cười nói.

"Ngay cả ngươi cũng dám phải bội cô gia!" Miêu Cương Vương chỉ vào Trần công công, phun một ngụm máu tươi lên trên mặt đất.

"Không, lão nô vốn là người của Vi Tĩnh vương tử, sao lại nói là phải bội?" Trần công công ghét bỏ tránh được thứ dơ bẩn trên, phất ống tay áo nói.

Đứng phía sau Miêu Cương Vương khóe môi của Đạt Cửu Vi Tĩnh cong lên, cầm bảo kiếm trong tay giơ lên, một kiếm đấm hắn, Miêu Cương Vương chết ngay tại chỗ.

Một trận cung biến cứ như vậy vô thanh vô tức bắt đầu, lại vô thanh vô tức kết thúc...

Vương tử Đạt Cửu Vi Quang bị Đạt Cửu Vi Tĩnh lấy danh nghĩa của lão Miêu Cương Vương giam cầm ở phủ đệ, cả đời không thể thấy mặt trời.

Mà Đạt Cửu Vi Tĩnh ngay hôm đó đăng cơ, thành một thế hệ Miêu Cương Vương mới.

Thi thể của lão Miêu Cương Vương bị để lẫn với thi thể của thị vệ, bị vứt ở bãi đất, bị chó hoang cắn xé làm thức ăn....

Sau khi Đạt Cửu Vi Tĩnh giết chết lão Miêu Cương Vương lên ban chết cho Trần công công, dùng cổ thuật biến đổi khuôn mặt của hắn thành bộ dạng của lão Miêu Cương Vương, chôn cất cẩn thận, với bên ngoài công bố lão Miêu Cương Vương buông bỏ mọi thứ, hưởng thụ lúc tuổi già.

Bên trong hoàng lăng của Miêu Cương thế nhưng danh chính ngôn thuận chôn vào một thái giám, nhưng việc này không có ai biết, bởi vì trừ Đạt Cửu Vi Tĩnh ra, người biết chuyện hành thích vua đều đã chết....

Mà nghênh đón Mộc Thất một địch nhân càng có dã tâm, Đạt Cửu Vi Tĩnh đã thể phải có được nàng, bên ngoài Tiềm Long Đàm đã bày ra thiên la địa võng, chỉ đợi các nàng bước vào bẫy.

Lúc này Tô Vọng Ngôn đã đến Tiềm Long Đàm trước Mộc Thất, hắn đã biết chuyện mai phục của Đạt Cửu Vi Tĩnh, dùng chim bồ câu truyền tin cho Mộc Thất.

Mục đích mà Tô Vọng Ngôn đến Miêu Cương cũng giống Mộc Thất, đều đến vì Tiềm Long Đàm, bất quá hắn đến Tiền Long Đàm là vì gặp trưởng lão Huyền Mặc đã ba mươi năm chưa xuất quan, người đó có được tin tức hắn đang tìm nhiều năm qua......

Gấp gáp tới Tiềm Long Đàm Mộc Thất nhận được thư truyền tin, trên thư viết: Vi Tĩnh đăng cơ, Tiềm Long Đàm có mai phục!

Sở Vân Mộ híp con mắt nói: "Bổn vương cũng không sợ mai phục, chỉ là một cái Đạt Cửu Vi Tĩnh, không đáng nhắc tới."

"Nhưng Tô Vọng Ngôn dùng bồ câu đưa tin riêng cho chúng ta biết, nhất định trong đó không đơn giản như vậy...." Mộc Thất bóp thư trong tay thành bột mịn, nhíu mày nói.

"Như thế nào? Chẳng lẽ trong lòng Tiểu Thất còn nhớ tên kia?" Trong giọng nói của Sở Vân Mộ có thêm vài phần ghen tuông, lực đạo ôm Mộc Thất chặt hơn một chút.

"Trong bụng nàng đã mang thai đứa nhỏ của bổn vương, trong lòng nàng cũng chỉ có thể có một mình bổn vương!" Sở Vân Mộ trừng phạt nhẹ trên cánh môi của nàng một chút.

"Nếu sau còn ghen tuông như vậy, ta sẽ dẫn theo mầm giống của chàng xa chạy cao bay!" Mộc Thất quay đầu đi, mày nhíu lại: "Ta chỉ lo Đạt Cửu Vi Tĩnh chơi đùa cái dạng gì, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng trước khi tới Tiền Long Đàm."

"Có vi phu ở đây, Tiểu hất không cần lo lắng, ta sẽ bảo vệ tốt thê nhi của ta." Sở Vân Mộ cở áo choàng xuống khoác lên trên người Mộc Thất nói.

"Có chàng ở đây, đương nhiên ta không có gì phải sợ hãi, nhưng mà A Sở, cho tới bây giờ ta đều lo lắng, chàng cường đại như vậy, không ai bảo hộ chàng...." Mộc Thất nằm trên ngực của Sở Vân Mộ, bàn tay nhỏ bé đặt lên cổ hắn.

Sở vân Mộ vuốt ve cái bụng bằng phẳng của nàng, trong đôi mắt lộ ra một tia ánh sáng nhu hòa, khẽ cười nói: "Sự tồn tại của nàng và tiểu gia hỏa kia, đó chính là bảo vệ lớn nhất với ta."

Mộc Thất thoải mái nằm trong lòng của Sở Vân Mộ, từ sau khi mang thai, nàng càng ngày càng tham luyến cái ôm ấp của mỹ nhân nhà mình.

"A Sở, để ta bảo vệ chàng. Thần đến giết thần, phật chắn giết phật!" Mộc Thất híp con mắt, hôn xuống gò má hắn.

Sở Vân Mộ dùng cằm cọ cọ tóc của nàng, lẩm bẩm nói: "Được thần cản giết thần, phật chắn giết phật, Tiểu Thất của ta...."
Bình Luận (0)
Comment