"Nguyên Giáng, mau tìm một nơi dừng chân!" Mộc Thất điểm mấy đại huyệt trên người Sở Vân Mộ.
Sắc mặt hắn tái nhợt, lông mày nhíu chặt, trên trán đầy mồ hôi, đau đớn tựa hồ vẫn chưa giảm.
"Sở Vân Mộ, ngươi không được ngủ! Ta lệnh cho ngươi không được ngủ!" Mộc thất thất thanh hô.
Hắn nếu như chết, cả đời nàng sẽ sinh lòng áy náy! Nhưng trong lòng nàng trừ bỏ áy náy, còn có một loại tình cảm khó hiểu xen lẫn trong đó....
Nguyên Giáng không dự đoán được Gia lần này độc phát lại nghiêm trọng như vậy, ra roi thúc ngựa chạy nhanh, dừng ở khách sạn dưới quyền của Nhiếp chính vương.
"Nhiếp chính vương có lệnh, đóng cửa khách sạn!" Thập tam sát ảnh vệ ở trong khách sạn truyền lệnh.
Không đầy nửa khắc, khách sạn liền không có một bóng người, Sở Vân Mộ được an trí ở bên trong phòng.
Sở Vân Mộ hộc máu nghiêm trọng, Mộc Thất dùng nhiều biện pháp cầm máu nhưng không có nửa phần hiệu quả.
Nguyên Giáng ở trước cửa nói dông dài, tình huống của GIa bọn họ nhiều năm qua chưa bao giờ như vậy, mỗi lần đều thổ huyết không ngừng, Gia liền đem chính mình giam cầm trong phòng tối bên trong phòng luyện công, khi đi ra thì lông tóc vô thương, ai cũng không biết đến tột cùng thì Gia đã trải qua tình huống gì.
Mộc Thất cau mày, nàng đem giải dược ở trên người mình thử lại một lần, không có nửa điểm sai lầm . Nàng và hắn cùng trúng sinh tử cổ, vì sao giải dược đối với mình hữu hiệu nhưng ở trên người hắn thì lại làm cho thổ huyết nhiều như vậy?
Theo lý thuyết giải dược này có thể ngăn chặn sinh tử cổ, không có khả năng sẽ phát sinh loại tình huống này!
Nhưng giải dược là căn cứ độc trong cơ thể nàng luyện chế ra, chẳng lẽ cổ độc trong cơ thể hắn cùng nàng không có cùng chỗ.
Đột nhiên, người đang nằm mê man nắm chặt lấy tay Mộc Thất, như là đứa nhỏ trong bóng đêm bắt lấy được một tia sáng hy vọng, như thế nào cũng không chịu buông tay.
Theo bản năng hắn nâng tay Mộc Thất lên, cắn cổ tay nàng, một dòng huyết tinh nồng đậm chảy vào trong miệng ...
Mộc Thất thấy sắc mặt hắn hơi dịu lại, không thể tưởng tượng được máu của nàng lại là giải dược của hắn.
Nói như vậy, lúc trước hắn lấy sinh tử cổ chế trụ nàng, nguyên lai là sớm sắp đặt cạm bẫy để cho nàng nhảy vào! Thật là một yêu tinh quỷ kế đa đoan!
Thế nhưng cứ như thế này, máu của nàng sẽ bị hắn hút khô!
Mộc Thất rút tay về, ai ngờ một bàn tay hắn vẫn giữ chặt thắt lưng nàng, sống chết không buông.
Nàng dùng sức đẩy, lại cảm thấy trên đùi ấm áp ---- hắn thế nhưng lại thổ huyết ở trên chân nàng ....Đúng lúc này ....
"Nguyên Giáng, tiến vào hầu hạ Gia của các ngươi đi, khi nào hắn tỉnh lại thì báo cho ta biết, ta sẽ không để yên cho hắn!" Mộc Thất đẩy mạnh cửa ra, nổi trận lôi đình bước ra ngoài.
Nguyên Giáng ánh mắt dừng lại ở vết máu khả nghi trên người Mộc Thất, dù không cố tình, nhưng trên mặt vẫn nổi lên ý cười gian.
"Nhìn cái gì vậy?" Mộc Thất sẵng giọng ánh mắt dừng lại trên người Nguyên Giáng.
"Mộc cô nương yên tấm, ta đều hiểu được, chỉ là nguyệt sự thôi, thực bình thường." Nguyên Giáng trừng mắt nhìn nói.
Mộc Thất đỏ mặt lên, đập mạnh một cái vào đầu Nguyên Giáng, hung tợn nói:"Còn dám nói bừa, ta cấm ngươi không được đi nói ra!"
Nguyên Giáng lập tức ngậm miệng không nói.
Mộc Thất đi vào một gian phòng trống, mở Không Động đỉnh ra, lấy một chén máu của mình cho vào trong đỉnh, lại lấy thêm máu của tiểu bạch điêu có thể hóa giải bách độc, vận khí đem máu huyết cùng dươc trộn lẫn vào nhau.
Trong cổ có độc, lại bất đồng, muốn chân chính giải sinh tử cổ, xem ra nàng còn phải nghiên cứu một phen.
Bất quá lấy nhiều máu như vậy, luyện xong giải dược, sắc mặt của nàng tái nhợt không ít.
Nguyên Giáng khi tiếp nhận viên thuốc nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Mộc Thất, biểu tình càng thêm kỳ quái, làm cho Mộc Thất nhịn không được muốn đem hắn từ trên lầu ném xuống.
Mộc Thất trở lại trong phòng, đột nhiên phát hiện cửa sổ lay động, đúng là có người vừa xông vào.
"Người nào?" Mộc Thất rất nhanh quát hỏi.
"Tiểu thư, là ta, Trầm Thu." Trầm Thu từ sau bình phong chạy ra, ôm cổ Mộc Thất.
"Tiểu thư, không thể tưởng tượng được người tiến cung một chuyến, không chỉ rửa sạch hàm oan, còn trở thành nghĩa nữ của Thái hậu Trang Dương quận chúa! Trầm Thu thật là sùng bái người!" Trầm Thu giống như con mèo con cọ cọ vào Mộc Thất.
"Đừng làm rộn, lần này ngươi ra ngoài tìm ta là có chuyện gì gấp gáp?" Mộc Thất hỏi.
Trầm Thu nghiêm túc hành lễ nói :"Thiếu chủ, Các trưởng lão Trầm Hương Các đã tới Túy Tiên Cư, xin thiếu chủ hãy tới gặp mặt."
"Tốt, chúng ta đi ngay bây giờ." Mộc Thất hướng tiểu nhị mượn một bộ nam trang, thay bộ y phục cũ đã bị dính máu, đem tóc vấn trên đỉnh đầu, đội đai buộc đầu màu đỏ tía, thoạt nhìn bộ dáng thật tuấn tú.
"Nhưng bên ngoài khách sạn canh gác nghiêm mật, chúng ta muốn đi ra ngoài cũng phải tốn chút thời gian." Trần Thu liếc mắt nhìn thị vệ đứng canh gác xung quanh, thở dài nói.
"Đối phó với yêu tinh Sở Vân Mộ này, không thể lấy cứng đối cứng, đấu trí là tốt nhất." Mộc Thất nâng cằm cười cười.
Biện pháp của nàng chính là: vượt qua cái ao sau lầu các, nước này chảy thông ra phía Đông sông Hoàng Hà, đường bộ không được thì đi đường thủy, xem Thập tam sát như thế nào phát hiện ra nàng!
Mộc Thất cùng Trầm Thu đi đến bờ ao, Trầm Thu nhìn Nguyên Giáng đứng ở cửa lầu hai, tiện tay nhặt một hòn đá, trong nháy mắt vận bảy thành công lực ném qua.
"Ai!" Nguyên Giáng rất nhanh xoay người tiếp được tảng đá, theo phương hướng hòn đá đi qua, chỉ thấy một bóng mờ, trong ao bốc lên bọt khí.
Chi nha!
Cửa bị đẩy ra, Sở Vân Mộ đứng ở cửa, cười lạnh nói :"Bổn vương bất quá chỉ ngủ trong chốc lát, tiểu hồ li này lại nhân cơ hội chạy thoát."
Sở Vân mộ khôi phục vô cùng mau, uống máu của Mộc thất cũng không lâu lắm, tình trạng hộc máu liền hoàn toàn biến mất, cả người khôi phục lại vẻ lạnh lùng tà mị như xưa.
"Gia, chúng ta có cần phải người đem Mộc cô nương tìm trở về hay không?" Nguyên Giáng hành lễ nói.
"Không cần, chuẩn bị xe, bổn vương đối với người đứng sau lưng nàng thực cảm thấy hứng thú. . . . . ." Sở Vân mộ âm thanh lạnh lùng nói.
Chương 23:
Mộc Thất cùng Trầm Thu lên bờ, dùng nội lực hong khô xiêm y cùng đầu tóc, chạy nhanh tới hướng Túy Tiên Cư. Thập Lục đã phái người đến hội tụ với các nàng, rất nhanh sẽ gặp mặt.
Đi không bao lâu, một nhóm lưu manh chặn các nàng lại.
Tên cầm đầu trên mặt có một vết sẹo, không có hảo ý cười nói :"Hai vị tiểu ca nhi, lớn lên thật trắng mịn, cùng các đại gia vui đùa một chút nào."
"Không muốn chết thì hãy chống đỡ đi." Mộc Thất phe phẩy chiết phiến trong tay nói.
"A, còn là một tiểu tử mạnh mẽ!" Bọn côn đồ tiến lên, xoa xoa tay, "Bộ dáng này bán đi chỉ sợ kiếm được không ít đâu!"
Trầm Thu trong lòng ôm tiểu bạch điêu, hừ một tiếng nói :"Không biết tự lượng sức mình!"
Trầm Thu dứt lời, tiểu bạch điêu bỗng nhiên mở to mắt, nhảy lên trên đầu tên cầm đầu, đánh lên mặt hắn một trảo.
"Con bà nó, súc sinh này dám cào lão tử!" Tên đầu lĩnh giơ chân nói.
Mộc Thất huýt sáo lên, tiểu bạch điêu nhảy vào trong lòng của nàng, nghịch ngợm thè lưỡi.
Các nàng có việc trong người, việc hàng đầu chính là thoát khỏi đám người này, không thể gặp người.
"Trầm Thu, lui ra phía sau." Mộc Thất từ trong tay áo lấy ra một viên thuốc, bóp nát quăng vào đám côn đồ.
Một trận gió nhẹ thổi qua, bọn côn đồ lăn lộn ngã xuống đất, liều mạng gãi, trên người sưng đỏ, kêu rên từng trận.
"Phấn ngứa này cũng đủ cho các ngươi tiêu thụ một ngày, chúng ta không có thời gian bồi các ngươi." Mộc Thất khép chiết phiến lại, cùng Trầm Thu bỏ đi.
"Giết!" Một giọng mệnh lệnh truyền đến, ngay sau đó, bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện trên trăm hắc y nhân, người người cầm đao hướng Mộc Thất chém tới, chung quanh dân chúng bị dọa đều lui về phía sau.
"Tiểu thư, cẩn thận!" Trầm Thu rút cửu tiết tiên, tiếp thế công của địch nhân.
Mộc Thất từ trong tay áo rút ám tiễn hướng hắc y nhân ném đi, một chiêu đánh trúng năm hắc y nhân, nhưng lại càng có nhiều hắc y nhân tiến lên, mục tiêu của bọn họ đều hướng về phía nàng.
Xem ra những người này đã sớm mai phục ở phía trước, chỉ đợi nàng hiển lộ đặc điểm, đem nàng đưa vào chỗ chết.
Đây là sát thủ chuyên nghiệp được huấn luyện nghiêm chỉnh, đến tột cùng là người nào sai khiến đến giết nàng?
Mộc Thất thuở nhỏ thân thể đặc thù, không thể tập võ, sư phụ chỉ dạy nàng vận nội lực chế thuốc cùng thao túng ám khí, nhưng trước mắt dùng ám khí không kịp chống đỡ công kích.
Trầm Thu che chở nàng liên tục lùi về phía sau, bỗng nhiên, một hắc y nhân từ phía sau đi lên, trong tay cầm trường kiếm có độc hướng về phía Mộc Thất.
"Cẩn thận!" Trầm Thu kéo Mộc Thất, miễn cưỡng tiếp môt chiêu của địch nhân, nhưng địch đông ta ít, thể lực của nàng đã có chút chống đỡ không nổi.
Mộc Thất liếc mắt nhìn về phía một cái vò nước cách đó không xa, khóe miệng hơi nhếch lên.
Trong tay nàng còn có một viên vạn độc đan, nếu đem vạn độc đan cho vào trong nước, cả vò nước đều trở thành độc thủy!
"Trầm Thu, ngươi che dấu ta đến phía sau vò nước." Mộc Thất cắn chặt răng, cầm trong tay ba mũi ám tiễn cuối cùng hướng ba hắc y nhân trước mắt, lợi dụng khoảng trống hướng về phía vò nước chạy tới.
Trầm Thu rất nhanh vung cửu tiết tiên lên, mở ra một con đường.
Nàng nhanh nhẹn đem vạn độc đan quăng vào vò nước, cùng với tránh thoát một vài thế công kích của hắc y nhân, lại kéo Trầm Thu đi qua, vận đủ khí, một cước đem vò nước phá vỡ.
Bọt khí độc thủy hắc đến trên người hắc y nhân, mười mấy hắc y nhân liền ngã xuống đất tuyệt khí.
Mộc Thất thừa dịp lúc trận pháp địch nhân hỗn loạn, cùng Trầm Thu tìm đường thoát ra ngoai.
Đi được vài bước, càng nhiều hắc y nhân xuất hiện trước mắt Mộc Thất, xem ra người phía sau màn thật sự muốn giết chết nàng.
Lại nói như thế nào Trầm Thu cũng là một nữ tử, thể lực của nàng đã tiêu hao hầu như không còn, đúng lúc không chú ý, cánh tay của nàng bị hắc y nhân chém mạnh một đao, máu tươi nhiễm đỏ vạt áo...
"Trầm Thu!" Mộc Thất tiếp được Trầm Thu trúng độc ngã xuống đất, rất nhanh kêu tiểu bạch điêu cắn một cái trên miệng vết thương của nàng để giải độc, thuận tay nhặt lên một thanh kiếm, cùng hắc y nhân trước mặt giao đấu.
Nhưng nàng chung quy không có võ công, không quá ba chiêu liền bị hắc y nhân đánh rớt kiếm.
Nàng sẽ chết sao? Nàng không thể nhìn Trầm Thu chết cùng nàng!.
Nàng liều mạng tiến về trước, nhặt thanh kiếm, dựa vào kiếm đứng lên.
Tiểu bạch điêu sau khi hút hết độc trên người Trầm Thu, hung hăng cắn vào cổ hắc y nhân một cái.
Hắc y nhân đưa tay bắt lấy nó, nhưng động tác nó nhanh chóng, nhân lúc hắc y nhân không chú ý, liền đem độc truyền vào trong máu hắc y nhân.
"Tiểu bạch điêu làm tốt lắm!" Mộc Thất nhanh chóng cầm kiếm bổ về phía hắc y nhân.
Nhưng nàng sơ sót không phòng bị phía sau, một kiếm hướng hậu tâm nàng đâm tới....
Đang!
Một ly trà nhỏ bay tới, đem kiếm hắc y nhân đánh rơi xa hai trượng.
Ngay sau đó, một cỗ u lan hương khí ập tới, Mộc Thất còn chưa kịp phản ứng, liền bị một bóng trắng gắt gao bảo hộ ở phía sau người.
Bóng trắng này là một thiếu niên áo trắng tuấn tú, bóng dáng hắn che chở trước người Mộc Thất.
Mùi u lan nhàn nhạt, đó là một loại hơi thở đặc biệt, cùng Sở Vân Mộ tuyệt mỹ tà mị bất đồng, hắn tuấn tú giống như mưa bụi Giang Nam, mịn màng lại tao nhã như tiên, làm cho người ta không dám khinh nhờn.
Thiếu niên áo trắng rút bội kiếm bên hông ra, một tay giữ chặt cánh tay Mộc Thất, một tay kiếm pháp bay nhanh, đem hắc y nhân kế tiếp bức lui.
Mộc Thất nhíu mày nặng nề, lấy một địch trăm, người này công lực không phải người bình thường....
"Mau, cứu người!" Thập Lục mang sát thủ Trầm Hương Các tới, đem toàn bộ hắc y nhân chém giết.
Bên kia, Nguyên Giáng mang theo Thập tam sát cũng đã tới rồi, hai bên vây công, đem đại bộ phận hắc y nhân tiêu diệt, có một số nhỏ may mắn chạy thoát.
Thập Lục tóm lấy một hắc y nhân bị bắt được hỏi : " Nói! Là ai phái các ngươi tới!"
Hắc y nhân kia hừ lạnh một tiếng, nhổ một bãi nước miếng, té trên mặt đất chết ngay lập tức.
"Những hắc y nhân này là tử sỹ được huấn luyện nghiêm chỉnh, trong miệng bọ họ đều có dấu độc dược, một khi nhiệm vụ thất bại liền cắn độc dược tự sát, chúng ta không tìm được manh mối gì trên người họ." Thập Lục nâng Trầm Thu dậy, băng bó vết thương cho nàng.
"Vị tiểu hiệp kia, mới vừa rồi đa tạ ngươi đã xuất thủ cứu giúp." Mộc Thất thi lễ nói.
"Nhấc tay chi lao mà thôi, nhưng thật ra cô nương là người gan dạ sáng suốt thực làm cho tại hạ bội phục. Tại hạ có chuyện quan trọng trong người, xin cáo biệt." Thiếu niên áo trắng cầm kiếm ôm quyền, trên mặt nổi lên ý cười dịu dàng.
"Chậm đã, thiếu hiệp có ân cứu mạng ta còn chưa báo đáp, con người của ta không thích nợ nhân tình của người khác, hôm nay từ biệt ngày sau như thế nào mới tìm được ngươi>" Mộc Thất nói.
"Tại hạ cùng cô nương hữu duyên, ngày sau nhất định sẽ gặp lại." Thiếu niên áo trắng liền xoay người ly khai.
"Ta gọi là Mộc Nguyệt Lương.....Không biết thiếu hiệp tôn tính đại danh?"Mộc Thất truy vấn.
"Tại hạ, Tô Vọng Ngôn." Thiếu niên áo trắng hơi quay đầu lại nói, ngay sau đó liền vận khinh công biến mất không còn thấy bóng dáng...