Edit Hoa Trong Tuyết
"Tiểu nữ vô lễ mạo phạm Tề Vương Điện Hạ, kính xin Điện Hạ thứ tội." Mộc thừa tướng nói.
"Mộc thừa tướng đừng nói vậy?" Đôi mắt nóng rực của Nam Cung Trạm nhìn Mộc Thất chằm chằm, cười nói: "Phương thức Trăn Dương tiếp đón Bản Vương rất đặc biệt, nếu nàng nguyện dùng phương thức này tiếp đón Bản Vương, là nói rõ nàng đã tha thứ cho Bản Vương rồi."
Mộc Thất nắm chặt nắm tay, nhìn về phía Nam Cung Trạm sắc mặt tuyệt mĩ âm trầm, nàng đột nhiên có ý tưởng mãnh liệt muốn đánh người.
"Tề Vương đã đến đây rồi, không bằng vào trong phủ ngồi một lát." Mộc thừa tướng nói rồi xoay lại phân phó với quản gia: "Đi đi lấy trà Vân Sơn Long Tĩnh bổn tướng cất nhiều năm ra đây."
"Vậy làm phiền Mộc thừa tướng rồi." Nam Cung Trạm nhìn Mộc Thất cười hả hê, đáy mắt dâng lên một nụ cười khiêu khích.
Mộc Thất lạnh mặt, muốn lập nàng làm phi? Đáng tiếc Mộc Thất cũng không phải là người hay dùng lại đồ cũ, huống chi còn là một nam nhân tự mình hưu nàng!
Hôm nay nàng là nghĩa nữ của Thái Hậu, là nghĩa muội của Hoàng Đế, bàn về thân phận Nam Cung Trạm phải gọi nàng một tiếng cô cô, chỉ cần ở trước mặt Thái Hậu nàng nói rõ mọi chuyện, nhất định làm cho Nam Cung Trạm cầu hôn thất bại!
Mộc Thất theo nhóm người đi vào nhà, làm nhân vật chính trong việc đính hôn nàng cầm lấy một khối điểm tâm, từng miếng bỏ vào miệng, không đếm xỉa đến giống như đang xem kịch hay.
Mộc Nguyệt Tình đứng một bên ôn nhu nhìn Nam Cung Trạm, thấy ánh mắt hắn không hề nhìn đến mình, lại cắn răng nghiến lợi nhìn Mộc Thất chằm chằm, hận không thể sử dụng ánh mắt giết nàng.
Mộc Thất lơ đễnh, tiếp tục ăn bánh ngọt, cả ngày nàng chưa ăn cơm, thật vất vả được ăn cơm lại bị Nam Cung Trạm phá rối, vì một bữa cơm nàng kết thù với Nam Cung Trạm!
Nam Cung Trạm mở miệng nói: " Bản Vương cưới Trăn Dương, nhất định lập nàng làm chính phi, Tề Vương phủ lớn như vậy đều giao cho nàng quản lý. Mộc thừa tướng là một trong những nguyên lão của Đại Lịch, sau này trên triều Bản Vương còn cần Mộc thừa tướng chiếu cố nhiều hơn."
" Uy danh Tề Vương vang lừng, lão phu có Tề Vương làm hiền tế, là vinh dự của lão phu." Mộc thừa tướng vuốt râu, cười không khép miệng.
Mộc Thất nhìn hai người đạt thành hiệp nghị, nhìn thế nào cũng có cảm giác cấu kết với nhau làm việc xấu?
"Tề Vương Điện Hạ, có thể để Nguyệt Lương nói một câu không?" Mộc Thất nuốt bánh ngọt xuống, mở miệng nói.
"Trăn Dương cứ nói đừng ngại." Nam Cung Trạm trả lời.
"Bình sinh Nguyệt Lương không cần một bước lên mây, chỉ cần một lòng một dạ, nguyện ước chỉ cần một người, bạc đầu không chia cách. Xin hỏi Tề Vương Điện Hạ, ngươi có thể cả đời chỉ cần một nữ nhân sao?" Mộc Thất lạnh nhạt nói.
Tất nhiên nàng biết, ở cổ đại, nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nhưng lời nàng nói là suy nghĩ thật trong lòng nàng, nàng không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cầu cả đời nắm tay một người.
Nam Cung Trạm nhìn Mộc Thất ánh mắt chần chừ trong chốc lát, trên mặt khôi phục nụ cười trước sau như một nói: "Nếu Trăn Dương muốn, Bản Vương vì ngươi cũng sẽ làm như vậy."
Mộc Thất không nói, ánh mắt chần chừ của đối phương đã sớm bị nàng nhìn thấy, nàng có thể nhận định, Nam Cung Trạm tuyệt đối không thể là phu quân của nàng.
"Nguyệt Lương, ngươi còn có thắc mắc gì không?" Mộc thừa tướng hỏi.
"Nguyệt Lương không có gì để nói." Mộc thất không muốn ăn điểm tâm nữa, khẩu vị của nàng cũng bị Nam Cung Trạm làm cho mất hết.
Mục đích của Nam Cung Trạm rất rõ ràng, dưới mắt Hoàng Đế không hỏi việc triều chính, lại không lập thái tử, hắn muốn cưới nàng đề lôi kéo Mộc thừa tướng, mà thế lực Mộc thừa tướng nhiều năm tích lũy trong triều cũng sẽ hướng về phía hắn.
Hiện tại ba nữ nhi của Mộc thừa tướng, Mộc Thất là người suất sắc nhất, đưa nàng cùng mình đứng cùng đứng trên một con thuyền chẳng lẽ còn không lấy được một bên thế lực, ngược lại bàn tính này Nam Cung Trạm lại tính toán rất tốt.
Lệnh của cha mẹ lời của mối mai, nàng mở miệng phản đối là vô dụng, trước mắt nàng chỉ có giữ yên lặng, tìm đúng cơ hội chạy vào cung, ngăn cản hôn sự này trước Nam Cung Trạm.
Mộc Thất chống cằm buồn ngủ, trong thoáng chốc cảm giác mình biến thành cá nằm trên thớt, mà Nam Cung Trạm và Mộc thừa tướng chính là dao, thương lượng xuống tay từ nơi nào, dùng Phù Dung đao pháp chiên giòn hay trược tiếp xẻ thịt mang hấp.
Nhưng trong hư vô lại truyền đến âm thanh sắc bén của Sở Vân Mộ: "Bổn Vương thích đặt cá vào trong nồi dùng lửa nhỏ giày vò, càng giãy dụa càng thấm da vị, như vậy nấu xong mùi vị càng ngon hơn......"
Mộc Thất rùng mình một cái, thế nào trong đầu nàng lại hiện lên bóng dáng tên biến thái kia!
Rốt cuộc tiễn được Tề Vương đi, Mộc Thất trở về Lãm Phương viện, ngã trên giường nệm ngủ thật say.
Giúp Sở Vân Mộ luyện thuốc mất quá nhiều máu, bây giờ nàng đặc biệt mệt rã rời. Chỉ là nói đến việc giải cổ cho Sở Vân Mộ, nàng ép tinh chất của Quỷ Hoa Sen đến huyệt dưới cổ tay cũng không phải là một biện pháp tốt, không cẩn thận sẽ đả thương động mạch, chảy máu không ngừng, nàng phải nghĩ được một biện pháp hoàn hảo......
Cho đến giờ Thân, Mộc Thất bị Trầm Xuân rung bờ vai đến tỉnh.
"Tiểu thư tỉnh, không xong, tướng gia phái ám vệ canh giữ Lãm Phương viện, vây cả viện đến nước chảy cũng không lọt!" Trầm Xuân lo lắng nói.
Mộc Thất chợt thức tỉnh, cái gì? Mộc thừa tướng dám giam lỏng nàng trong phủ, tránh cho nàng vào cung!
"Chúng ta đi ra xem một chút!" Mộc Thất sửa lại trang phục mang theo Trầm Xuân đi đến cửa Lãm Phương viện.
Trầm Hạ cầm rổ nhỏ đang cùng ám vệ giằng co ngoài cửa, Đản Hoa nằm trên vai Trầm Hạ, nhìn ám vệ nhe răng rống giận.
"Ta muốn đi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn cho tiểu thư, các ngươi vì sao ngăn cản ta?" Trầm Hạ lạnh lùng nói.
"Tướng gia có lệnh, trong vòng bảy ngày người trong Lãm Phương viện không được ra khỏi cửa!" Ám vệ đứng đầu rút kiếm ngăn trước mặt Trầm Hạ, lạnh lùng đáp.
"Dám rút kiếm với nha hoàn của bổn tiểu thư, cha ta phái các ngươi cấm túc ta, nhưng các ngươi đừng quên, ta là nghĩa muội của Hoàng Thượng, phẩm vị công chúa, muốn các ngươi chết ta chỉ cần một chút công phu." Mộc Thất đứng trước mặt Trầm Hạ nói.
Ám vệ cuống quít thu kiếm, nửa quỳ hành lễ nói: "Quận Chúa thứ tội! Thuộc hạ chỉ là phụng mệnh làm việc, ăn mặt ở của Quận Chúa đều do tướng gia mang đến, tuyệt đối sẽ không bạc đãi Quận Chúa!"
"Hả? Vậy bản Quận Chúa đói bụng, các ngươi lập tức phái người đi đến quán ăn nổi tiếng nhất kinh thành Túy Hương Cát mang bốn mươi chín món ăn ngon nhất ở đó đến đây." Mộc Thất bỏ lại một câu liền xoay người lại đi vào viện.
"Thuộc hạ tuân lệnh!" Ám vệ lập tức phái ba người tiến về phía Túy Hương Các.
Xem ra Quận Chúa cũng không muốn bỏ trốn, nhưng...... nàng cũng quá, rất ham ăn rồi......
Trầm Xuân đóng kỹ cửa, xác nhận bốn phía không có người, nhỏ giọng nói với Mộc Thất: "Tiểu thư, rõ ràng là tướng gia muốn trước khi Tề Vương xin Hoàng Thượng tứ hôn sẽ giam lỏng người ở đây, không để cho Thái Hậu biết! Thái Hậu yêu thương người như vậy, nếu là ngươi nói với Thái Hậu, chắc chắn Thái Hậu sẽ hủy bỏ hôn sự này, nhưng hôm nay......"
"Không sao." Mộc Thất uống một hớp trà nói: "Chúng ta sẽ dùng phương pháp tốt nhất đi ra ngoài."
"Biện pháp gì?" Trầm Xuân không hiểu hỏi.
"Đào địa đạo!" Mộc Thất nói ra ba chữ này, không khỏi tặc lưỡi, biện pháp trốn chạy này không phải nàng chỉ sử dụng một lần!
Nàng làm đến phong hào Quận Chúa còn phải vì đào hôn mà bỏ trốn, Mộc thừa tướng chắc chắn không nghĩ nàng còn có một chiêu này.
"Tiểu thư, hôm nay ám vệ của tướng gia lấy Lãm Phương viện làm trung tâm, phạm vi mười dặm, muốn đào một đường hầm mười dặm, bây giờ chúng ta không có biện pháp liên hệ với người của Trầm Hương Cát, coi như một đường thông suốt, chỉ bằng vào chúng ta cũng cần ít nhất 3 ngày mới có thể đi ra, khi đó sợ rằng thánh chỉ ban hôn đã sớm ban xuống." Trầm Hạ phân tích.
Mộc Thất ôm lấy Đản Hoan trong ngực Trầm Hạ, gõ gõ nó cái mũi nhỏ nói: "Có Đản Hoa, chúng ta không cần ba ngày, Đản Hoa, đúng không?"
Đản Hoa khuôn mặt vô tội nước mắt lả chả nhìn Mộc Thất, lần trước ở Vân Từ sơn trang nó đào đường hầm chạy trốn là vì nó thật sự sợ Sở Vân Mộ, nó nghĩ‘ núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt ’, mới bộc phát tiềm lực đào một đường hầm chạy thẳng xuống chân núi.
Đản Hoa giơ lên móng vuốt nhỏ cho Mộc Thất nhìn, lần trước nó đào hầm đã mài mòn hết đầu móng mới mọc ra, làm hại nó nhiều ngày không thể lên cây, khổ không thể tả!
Có thể đào hay không?
Mộc Thất mỉm cười lắc đầu nói: "Đản Hoa, nếu tối nay ngươi không đào ra một đường hầm, ta liền đưa ngươi cho Sở Vân Mộ làm sủng vật, ngươi xem như thế nào?"
Đản hoa lắc đầu như gõ trống, vụt chạy ra khỏi phòng, đến vườn hoa một cước liều mạng đào lỗ.
Mộc Thất nghiên đầu, quả nhiên ba chữ Sở Vân Mộ vẫn dùng tốt hơn bất thứ thuốc kích thích nào......
**
Đản Hoa không hổ là thần chồn, không ra tay thì thôi, mười dặm đường hầm hiện ra ngay trước mắt.
Mộc Thất nhìn một bàn thức ăn phong phú, vì để ngăn cản việc tứ hôn, nàng chỉ có thể bỏ qua những món ăn mĩ vị này.
Mộc Thất đi trong địa đạo tối đen, cả giận nói: "Nam Cung Trạm! Mối thù hôm nay bị đói, lão nương nhất định không để ngươi yên!"