Tuyệt Sắc Y Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 30

Edit Hoa Trong Tuyết

Mộc Thất thử vận công, chỉ cảm thấy kinh mạch toàn thân thông suốt, nghiễm nhiên nội lực cũng tăng lên không ít.

"Vận chân khí vào đan điền, vận hành bốn mươi chín vòng." Nhiên ông bước lên phía trước liếc mắt nhìn qua thấy Mộc Thất đã bình phục không còn cảm giác đau đớn, âm thầm gật đầu một cái.

Mộc Thất làm theo lời Nhiên ông nói, nàng cảm thấy đỉnh Không Động trong không gian tùy thân phát ra ánh sáng xanh, giống như cảm nhận được nội lực của nàng.

Đang lúc nàng ngưng thần tụ khí, đột nhiên Nhiên ông ở sau lưng nàng đánh qua một chưởng!

Trong nháy mắt Mộc Thất đã nhận ra lực của một chưởng phía sau, nghiên người bắt lấy, giữ chặt tay phải của người phía sau.

"Sư phụ muốn thử công lực của đồ nhi sao? Hiệu quả như thế nào?" Mộc Thất nâng lên khóe môi, mặt mày tràn đầy nụ cười giảo hoạt.

"Cực tốt cực tốt, ai nha! Nha đầu thối, mau buông tay!" Nhiên ông thấy vò rượu trong tay muốn rơi xuống đất, trong mắt cả kinh, tay trái tụ thành chưởng lực đẩy Mộc Thất ra, liều mạng tiến lên tiếp được vò rượu.

Mộc Thất nhanh tay nhanh mắt, đá một cước lên vò rượu sắp rơi xuống đất, lại nhảy một bước, ôm vò rượu’ túy sinh mộng tử’ vào lòng.

Nhiên ông vung lên phất trần trong tay, cuốn lấy vò rượu trong ngực nàng, giận đến mức bím tóc trên cằm cũng vểnh lên: "Ngươi cái nha đầu thối này, có tiến bộ liền lên mặt, vò rượu của vi sư suýt chút nữa thì bị hủy trên tay ngươi!"

"Sư phụ, đồ nhi chỉ là đùa với ngươi thôi, đồ nhi biết sai rồi." Mộc Thất níu ống tay áo Nhiên ông nói: "Nếu kinh mạch của đồ nhi đã thông, nội lực đã gia tăng gấp mấy lần, vậy người hãy nhanh dạy đồ nhi cách yểm vào giấc mộng đi!"

Tất nhiên Mộc Thất biết, vừa rồi Nhiên ông đối phó với nàng dùng chưa tới hai phần công lực, hắn cũng chỉ muốn dò xét nội lực và bản lĩnh của nàng thôi.

Từ nhỏ thể chất của nàng đã đặc biệt, kinh mạch không thông, không cách nào tập võ, rốt cuộc hôm nay nàng có thể luyện võ, để xem yêu tinh Sở Vân Mộ kia còn dám khi dễ nàng hay không!

"Yểm mộng nguyền rủa là tâm pháp sơ cấp của Quỷ Cốc, muốn luyện cũng không khó, chỉ là lực tay của ngươi không đủ, không chịu được lực lớn, phải luyện từ cơ sở. Đạp Tuyết Kiếm là binh khí ban đầu của ngươi, tiếp lấy!" Nhiên ông từ trong lòng móc ra một đoản kiếm bằng vàng tinh xảo, ném vào tay Mộc Thất.

"Người tập võ, trước tiên là luyện kiếm pháp, rót khí vào kiếm, từ vô hình, tụ đến ngàn cân, hóa thành gió xuân, quyển này là kiếm phổ của Trầm Hương Cát, làm các chủ là người đứng đầu, kiếm pháp của ngươi luôn luôn phải hơn các sát thủ, mới có thể làm cho mọi người tâm phục khẩu phục." Nhưng ông đem kiếm phổ giao cho Mộc Thất, ý vị sâu xa nói.

"Đồ nhi hiểu, quyển kiếm phổ này ta sẽ nhanh chóng luyện thành thạo, khi nào sư phụ tới kiểm tra kết quả?" Mộc Thất rút đoản kiếm ra khỏi chui, kiếm này tinh xảo hoa mỹ, thân kiếm có khắc hoa mai, rõ ràng là binh khí cho một cô nương sử dụng.

"Hai ngày sau." Nhiên ông chắp tay nói.

"Cái gì? Hai ngày!" Mộc Thất chó chút  ý muốn thu hồi lời nói lúc trước.

"Đây chỉ là quyển thượng, ở đây vi sư còn có quyển trung và quyển hạ, nếu như luyện xong. Đến lúc đó ngươi có thể đánh thắng mười hai sát thủ cuối cùng của Trầm Hương Cát, vi sư liền coi như ngươi đã qua ải." Nhiên ông giảo hoạt cười một tiếng, từ trong tay áo móc ra hai bản kiếm phổ thật dày nói.

Mộc Thất thẩn thờ, hai ngày luyện xong kiếm phổ, sẽ cùng mười hai sát thủ tỷ thí......

"Đồ đệ ngoan, chớ coi thường công lực bây giờ của ngươi, chỉ cần chăm chỉ khổ luyện, kiếm pháp của ngươi nhất định sẽ tiến bộ nhanh như gió! Thứ này là rượu ngon vi sư đều mang đi hết, luyện đi!" Nhiên ông trái phải mỗi bên ôm một vò ‘ túy sinh mộng tử’, trên đầu còn đội một vò, bước chân như gió, biến mất trước mắt Mộc Thất.

Mộc Thất thở dài một hơi, cầm kiếm phổ lên, cầm Đạp Tuyết Kiếm bắt đầu luyện tập từ tờ thứ nhất.

Nàng đột nhiên nhớ tới lúc trước Thập Lục giao cho nàng quyển sách lụa, vội vàng lấy ra nhìn.

Một luồng hàn ý xông lên đầu, đọc xong sách lụa, chân mày Mộc Thất nhíu chặt mang sách lụa đốt thành bụi, đáy lòng lại dâng lên ngàn vạn đợt sóng.

Căn cứ vào lịch sử  bốn nước Thập Lục điều trả, ba mươi năm trước nước Tuyền Ki có một vị thánh nữ thuần vu nhận chức, sau đó, vì muốn lấy được trái tim thánh nữ, vương triều Đại Lịch cùng Nam Việt phái binh tấn công nước Tuyền Ki.

Một cuộc hỏa hoạn khiến Hoàng Đế Tuyền Ki tán thân trong đó, cùng biến mất còn có hai vị hoàng tử, từ đó, hoàng thất Tuyền Ki không còn hậu nhân.

Về sau, dân chúng ủng hộ Phiên Vương Mộ Dung Tĩnh xưng đế, nước Tuyền Ki đổi quốc hiệu là Thái Nguyên, xây dựng lại hoàng cung, hoàng tộc Dạ Thị đều phai nhạt trong lòng mọi người.

Mộc Thất ngồi ở bên cạnh bàn đá, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn.

Đáng tiếc sau khi sư phụ bệnh nặng ký ức dần quyên hết, chỉ nhớ rõ kẻ thù của hắn là gia tộc có vết bớp Hoa Anh Đào, còn có hình ảnh tộc nhân chết thảm, luôn bị dày vò trong ác mộng mà qua đời.

Mọi người trong tộc đều mất mạng trong tay dị tộc, hơn nữa, thân thế của nàng cũng có  liên hệ mật thiết với việc này.

Sư phụ đến từ nước Tuyền Ki, như vậy kẻ thù đến cùng có phải là hoàng thất Tuyền ki hay không? Trong đầu Mộc Thất như mớ bồng bong, chỉ là......

Cuối sách lụa còn nhắc một đoạn, đại hoàng tử nước Tuyền Ki từ nhỏ đã khác người, bị thầy bói xem là yêu tà, Hoàng Đế nhốt hắn vào cấm địa, nhiều lần muốn giết hắn......

"Như vậy Đại Hoàng Tử nước Tuyền Ki có còn ở nhân thế hay không?" Mộc Thất  lẩm bẩm nói.

"Tiểu thư nghe nói người kia đã sớm chết." Một luồng âm thanh sâu kín từ phía sau truyền đến.

Mộc Thất cả kinh, quay đầu lại thấy Trầm Hạ đang đứng trước mặt, mới thả lỏng.

Nàng trầm tư một hồi hỏi " Trầm Hạ, làm sao ngươi biết vị hoàng tử kia đã chết?"

Trầm Hạ buông việc trong tay xuống, ngừng một chút nói: "Tiểu thư không biết, hoàng hậu Tuyền Ki phản bội Hoàng Đế, bị xử cực hình hỏa thiêu, vị hoàng tử này đương nhiên không được đối xử tốt, theo cung pháp, dùng thủy hình."

"Như thế nào là thủy hình?" Mộc Thất không hiểu.

"Hình phạt trong cung của nước Tuyền Ki vô cùng hà khắc, cái gọi là thủy hình là lấy người bị hành hình cho uống độc chì, sau đấy cột tảng đá vào người, ném vào trong hồ, cho tới bây giờ không ai sống sót." Trầm Hạ bình thản nói.

Mộc Thất siết chặc chuôi kiếm trong tay, người kia nhất định chết rồi.

Đừng nói là trói đá thả chìm trong hồ, chỉ cần một giọt độc chì cũng có thể khiến hơn mười người bỏ mạng, huống chi là một đứa bé!

"Thôi, không nói đến hắn nữa. Những người này sắp tỉnh, mau an bài tốt cho họ." Mộc Thất cầm kiếm phổ đi về trong phòng, tự bình phục sợn sóng nơi đáy lòng.

Tại sao thấy đoạn lịch sử trong sách lụa này, trong lòng nàng không khỏi dâng lên hoảng hốt?

Chẳng lẽ cái này có quan hệ cùng thân phận của nàng?

**

Ma ma sau khi tỉnh lại, chỉ thấy Mộc Thất tay cầm khăn tơ đứng ở trước mặt họ, cái này vừa khớp với giấc mộng của họ, không ai nhận thấy được một chút  không đúng.

Tiễn ma ma lễ giáo đi, một việc khác liền đến.

Đại nha hoàn bên cạnh Đại Phu Nhân vội vàng chạy đến Lãm Phương Viện, kêu: "Đại tiểu thư, đại phu nhân trúng độc hôn mê, tướng gia bảo ngươi qua đấy!"

"Càn rỡ, việc phu nhân trúng độc sao lại liên quan đến tiểu thư của ta?" Trầm Xuân chỉ vào mặt nha hoàn, tức giận nói.

"Có quan hệ hay không, trong lòng đại tiểu thư rõ ràng." Nha hoàn kia thấy Mộc Thất đi tới, khẽ nhún người nói.

"Ngươi ——!" Trầm Xuân dơ tay lên hướng nàng đánh tới.

"Trầm Xuân, dừng tay. Nếu đại phu nhân có việc gì, về tình về lí chúng ta đều phải đi thăm. Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, bản tiểu thư không cần thiết giải thích với những người nhàm chán làm vô vị này. Nếu có người dám nhục danh tiếng bản tiểu thư, bản tiểu thư tự có một vạn phương pháp cho nàng câm miệng  !" Mộc Thất giọng nói hòa hoãn nhưng tràn đầy uy nghiêm.

Chỉ thấy trong mắt nha đầu kia hiện lai vài tia sợ hãi, cúi đầu không dám nói gì......
Bình Luận (0)
Comment