Tuyệt Sắc Y Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 39

Edit Hoa Trong Tuyết

Một luồng hơi thở ấm áp phả vào bên tai Mộc Thất, âm thanh yêu nghiệt mê người vang lên: "Nhìn lén Bổn vương tắm, nên phạt!"

Sau đấy, nàng cảm thấy vành tai của mình tê dại, chắc là bị hắn ngậm lấy tỉ mỉ vuốt ve......

Mộc Thất giật thót mình, dường như tỉnh hẳn.

Ý thức quay trở lại, Mộc Thất giống như con cá đang vùng vẫy muốn trốn thoát  khỏi lồng ngực Sở Vân Mộ, lùi ra sau nói: "Vương Gia muốn xử lý ta như thế nào?"

Ánh mắt Mộc Thất chống lại ánh nhìn của đôi mắt phượng hẹp dài đen láy kia, hắn từ trên nhìn xuống đánh giá nàng, rõ ràng là đang đánh giá con mồi của mình!

Nàng không khỏi nói thầm trong lòng: nguy rồi nguy rồi, tối nay sợ rằng phải bị ăn sạch sẽ mới có thể ra khỏi phủ Nhiếp Chính Vương. Nàng đúng là bị thần kinh rồi, mới đi lo lắng cho tên yêu tinh lòng dạ hiểm độc này!

Sở Vân Mộ ép sát từng bước từng bước, cánh tay thon dài chống vào bờ ao, vây Mộc Thất trước ngực, tóc đen của nàng tán loạn, khuôn mặt ướt đẫm làm nàng có thêm mấy phần dáng vẻ thiếu nữ đang thẹn thùng.

Hắn nâng lên khóe môi, lạnh nhạt nói: "Tự tiện xông vào phòng của Bổn Vương, nhẹ thì trị theo tội bất cẩn, đến hình phòng nhận phạt năm mươi roi gai; nặng thì trị theo tội ám sát, sau khi tra hỏi người đứng sau lưng thao túng, lột da rút gân. Nhưng mà bây giờ Bổn Vương thay đổi chủ ý, muốn đổi phương pháp khác để trừng phạt nàng."

Mộc Thất nuốt nước miếng một cái, nàng ngẩng đầu nhìn lên, khi nhìn thấy khuôn mặt tuyệt đẹp cách mặt mình không đến hai phân, dung nhan tuyệt sắc, dôi mắt đem sâu thẳm như muốn cắn nuốt hết toàn bộ ánh sáng, bên trong chỉ có hình dáng của nàng.

Đi xuống, là cần cổ nõn nà và xương quai xanh tinh xảo, xuống chút nữa là lồng ngực vững chắc, áo trắng nửa hở ngực ướt đẫm nước, ôm lấy thân hình hoàn hảo.

Xuống chút nữa, nàng không dám nhìn rồi......

Nhìn thấy đôi con ngươi sáng quắc kia, Mộc Thất không dám ngẩng đầu, thầm nói: "Thật ra thì...... thân thể ta da dày thịt béo, vẫn chịu  được năm mươi roi gai, Vương Gia muốn phạt thì cứ phạt, ta...... ưmh ưmh......"

Lời nói của nàng còn chưa dứt, một tay Sở Vân Mộ nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, một tay nâng cằm của nàng lên, cúi đầu xuống ngăn lại cái miệng nhỏ nhắn đang nói lảm nhảm.

"Đánh ngươi, Bổn Vương không nỡ." Môi mỏng của Sở Vân Mộ dán chặt lên môi nàng, nhỏ giọng nói.

Đôi môi lạnh băng trực tiếp ấn xuống, Mộc Thất cảm thấy trong đầu trống rỗng, không khí trong miệng đều bị hắn cướp đi toàn bộ, chỉ có thể để mặc cho hắn xông vào tàn sát bừa bãi, nhiệt tình đòi lấy ngọt ngào của nàng.

Thở không nổi...... suýt chết ngạt...... cứ tiếp tục như vậy nàng sẽ là người đầu tiên trên đời chết trong lúc đang hôn!

Hai tay Mộc Thất không ngừng đánh vào vòm ngực hắn, nhưng sức lực của hắn rất lớn, ôm nàng thật chặt vào lòng không buông ra.

Một mùi hương sen nhàn nhạt bay vào mũi, trước mắt Mộc Thất trắng bạch, dần mất đi ý thức, giữa môi và lưỡi  mềm mại dây dưa làm cho nàng quên phòng bị, ngã vào ngực hắn......

Lúc nàng sắp không chịu nổi, rốt cuộc Sở Vân Mộ cũng buông nàng ra, đưa tay kéo lấy tay phải của nàng, kiểm tra mạch của nàng.

Mộc Thất há to miệng nuốt lấy từng ngụm không khí, muốn né tránh, lại để hắn thấy vết thương vừa mới khép lại trên cổ tay, Băng Tằm lưu lại dấu vết màu hồng hình hoa mai không thể xóa, gặp nước thì càng trở nên đỏ tươi.

Sở Vân Mộ nhíu chặt đôi chân mày, hai tay nắm lấy vai nàng, mở miệng nói: "Khí huyết của nàng thiếu hụt, nội lực bị hao tổn nghiêm trọng, vết thương trên cổ tay giống như đúc vết thương của ta. Tiểu Thất, nàng dùng Băng Tằm hút tinh chât Quỷ Hoa Sen ra, vì cứu ta mà suýt chảy khô máu, đúng không?"

Trong ánh mắt của hắn toát ra mấy phần đau lòng, người con gái trước mắt này, hắn thật không biết phải làm sao với nàng......

Mộc Thất ngây ngẩn cả người, nàng vốn muốn gạt Sở Vân Mộ, không ngờ lại bị hắn đoán trúng.

"Ta...... ta chỉ lo nếu ngươi chết đi triều đình lại giam ta vào đại lý tự thủ tiết nên mới cứu ngươi, ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều." Mộc Thất quay đầu đi, dáng vẻ không để ý đáp.

Sở Vân Mộ ngắm nàng một lúc lâu, giống như muốn nhìn thấu những đau đớn khổ sở nàng phải chịu, hắn vòng tay ôm chặt lấy nàng, khóe môi hiện lên nụ cười hạnh phúc.

Được một người mình để ý liều mình cứu giúp, được một người xem mình là một phần sinh mạng, đã bao nhiêu năm hắn không có cảm giác này.

Tiểu Thất là thê tử của hắn, không ai có thể mang nàng rời khỏi hắn!

"Tiểu Thất, còn đau không?" Hắn khẽ vuốt ve sau lưng Mộc Thất nói.

"Đã sớm không còn đau." Mộc Thất được hắn ôm trong ngực, dựa vào lồng ngực hắn nghe rõ từng tiếng tim đập thình thịnh, nàng nhắm hai mắt lại, vòng tay ôm chặt lấy hông hắn.

Đột nhiên, Mộc Thất thấy thân thể mình chợt nhẹ, nàng bị Sở Vân Mộ bế ngang ra khỏi bể tắm.

Sau một khắc, nàng được đặt nhẹ nhàng trên giường lớn hoa lệ, ngay sau đấy thân thể hắn trườn lên, dán lên thân thể nàng, nâng mặt nàng lên tỉ mỉ hôn lên đôi mày cong đôi mi sóng mũi thẳng, gương mặt và đôi môi.

Hô hấp của Mộc Thất dồn dập, nàng cắn thật chặt môi dưới, nhịn để bản thân phát ra âm thanh xấu hổ.

Một ngón tay thon dài cạy hàm răng nàng ra, Sở Vân Mộ nhẹ lau đi vết máu trên môi, sâu xa nói: "Tiểu Thất, đừng cắn, nàng là của ta, nơi này cũng là của ta, cắn bị thương ta sẽ đau lòng."

Mộc Thất dùng bộ não đã giống như hồ nhão  thầm mắng hắn vô sỉ, nàng từ khi nào thì trở thành của hắn?

Không biết là do rượu hay vì cái cái, tối nay nàng bỗng nhiên to gan—— nàng nghĩ muốn ăn sạch mỹ yêu tinh này!

Mộc Thất ôm chặt hông của hắn, lật người một cái đè hắn xuống phía dưới, đôi tay không đàng hoàng bắt đầu hành động.

Thân thể của Sở Vân Mộ rất đẹp, da thịt láng mịn như mỡ đông, eo rất nhỏ, lồng ngực rộng lớn chắc chắn, mình chiếm đoạt được một báu vật như vậy, thật ra cũng không bị thua thiệt.

Nàng mở to miệng, cắn lấy xương quai xanh tinh xảo của hắn, lưu lại một dấu răng đỏ ngầu.

Sở Vân Mộ nhìn tiểu hồ ly chuyên tâm gặm cắn trên người mình, nhẹ nhàng nâng lên khóe môi.

Mộc Thất tiếp tục cắn mấy cái lên bộ ngực của hắn, bóng loáng min màng, cảm giác rất tốt.

"Biết kế tiếp nên làm thế nào không?" Âm thanh của Sở Vân Mộ trầm thấp hơi khàn khàn nhàn nhạt.

Trong đầu Mộc Thất trống rỗng, kế tiếp nên làm cái gì? Đây là lần đầu của nàng, những bước kế tiếp cần làm ra sao nàng thật sự không biết......

"Nàng không biết cũng không sao, ta dạy nàng......" Sở Vân Mộ lật người đặt nàng dưới thân, từng cái hôn nóng rực hạ xuống đốt lửa trên người nàng.

Mộc Thất bị hắn hôn như vậy, trong đầu không thể nghĩ nổi những chuyện khác, nhưng mà đến khi y phục của nàng từng cái bị cởi ra, bị rùng mình một cái thì mới tỉnh lại......

Nàng đang làm cái gì? Bị mỹ yêu tinh này mê hoặc sao?

Nàng đã nói với bọn Trầm Xuân, chỉ vào nhìn xem tình hình của Sở Vân Mộ như thế nào, bây giờ thì tốt rồi bị hắn bắt  lên tận trên giường!

Vòng eo nhỏ nhắn lộ ra  tay của Mộc Thất đang đặt trên eo của hắn, đầu ngón tay dùng lực, hung hăng véo thật mạnh xuống xương cụt của hắn......

Sở Vân Mộ không hề phòng bị thân thể mềm nhũn, té xuống.

Mộc Thất gọi hắn mấy tiếng, không thấy trả lời, nàng vội vàng dùng sức đẩy hắn ra.

Nhưng trên mái tóc truyền đến cơn đau làm nàng ngã sang một bên, dưới ánh đèn, nàng thấy tóc của mình và tóc của Sở Vân Mộ bị sợ Kim Tằm Ti* tết lại với nhau.

Kim Tằm Ti* = tơ vàng

Kim Tằm Ti có một ưu điểm, chính là rất bền, không ngờ Sở Vân Mộ đã sớm tính toán cột nàng vào cùng một chỗ!

Trong lúc ngủ mê, Sở Vân Mộ nhếch môi cười yếu ớt, ôm Mộc Thất vào trong lòng ngực, vì thế cho nên nàng làm thế nào cũng không  thoát ra được.

Mộc Thất giãy dụa mệt mỏi, cộng thêm tác dụng của hương nhang an thần, trong đầu của nàng một mảnh ảm đạm, dựa vào lồng ngực của hắn, dần dần ngủ say.

Nàng dùng đầu óc đã mơ mơ màng màng suy nghĩ một chút, chẳng lẽ cứ như vậy trải qua một đêm? Sáng mai nếu bị cả vương phủ thấy bọn họ ngủ chung, mặt mũi của nàng chẳng phải mất hết sao?

Còn có......

Nàng hình như không có mặc y phục......
Bình Luận (0)
Comment