Tuyệt Sắc Y Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 47

Edit Hoa Trong Tuyết

Sở Vân Mộ muốn cho các đại thần đến dự hôn lễ mắng nàng là hồ ly tinh sao!

Mộc Thất bất đắc dĩ xoa trán, cũng được, cứ tưởng tượng hắn giống như con chó nhỏ đi tiểu để đánh dấu lãnh thổ, mặc kệ hắn vậy.

Là hồ ly tinh có gì không tốt? Dù sao cũng hơn là để thân thể này mang theo nhục nhã, chết thảm ở Ôn Dịch Cốc bị người đời quên lãng thì như vậy tốt hơn nhiều.

Nghĩ đi nghĩ lại, Mộc Thất cảm thấy rất mỏi mệt, khớp xương toàn thân cũng đau nhức khó chịu.

Nàng tìm tư thế thoải mái, đôi  mắt dần dần khép lại......

Ngủ đủ mới có tinh thần đối phó với yêu tinh Sở Vân Mộ thời thời khắc khắc đều muốn ăn nàng kia, nếu hắn cứ dây dưa làm phiền nàng, nàng sẽ dùng ác mộng nguyền rủa để làm hắn mê mang!

Trong lúc đang mơ màng, Mộc Thất cảm thấy cổ mình chợt lạnh, giống như là bị một ngón tay lạnh băng chạm vào, trêu chọc đẩy cổ áo nàng ra, dần dần kéo xuống......

Cơn buồn ngủ của nàng lập tức biến mất, nghiên người muốn tránh khỏi bàn tay Sở Vân Mộ.

Người này thật là càng ngày càng càn rỡ, đầy bụng suy nghĩ xấu xa cũng coi như xong đi, trong đầu cũng nghĩ đầy  chuyện xấu!

Nhưng nàng lại ý thức được có chút không đúng, toàn thân rã rời, nhất là xương sống không cử động được, giống như không xương.

"Chủ tử, tất cả chuẩn bị ổn thỏa." Một giọng nói của nữ nhân xa lạ vang lên.

"Được, đừng làm nàng bị thương, nếu không, ta và ngươi dù có mười cái đầu cũng không chịu được trách nhiệm!" Thêm một giọng nữ lạnh lẽo trầm thấp vang lên.

Mộc Thất thử cầm lên đạp tuyết kiếm ở mép giường, nhưng thân thể nàng không động đậy được, muốn mở mắt cũng không có sức lực!

Giữa bao nhiêu cao thủ của Phủ Nhiếp Chính Vương những người này làm sao lẻn vào được? Làm thế nào tránh được tai mắt của các thống lĩnh thập tam sát, ban ngày ban mặt lẻn vào phòng tân hôn?

Nói không chừng đây là kẻ thù cũ của Sở Vân Mộ, muốn bắt nàng để dụ Sở Vân Mộ mắc câu.

Nàng không khỏi than thở trong lòng, trời ạ, kẻ thù của Sở Vân Mộ ở khắp nơi, sau ngày thành hôn nàng cũng không lo buồn chán rồi......

Hôm nay Sở Vân Mộ phải đi đối phó với lão hồ ly khó dây dưa  Trấn Nam Vương Vân Chiến Viễn, đoán chừng không thể nhanh chóng trở về được, giờ phút này nàng chỉ có thể tự cứu mình!

Trong phòng vang lên âm thanh nhỏ vụn, âm thanh quỷ dị giống như tiếng xương va chạm.

"Chủ tử, chỉ sợ nàng sẽ bỏ chạy, thuộc hạ thăm mạch tượng của nàng, võ công của nàng không thấp, sợ rằng không lâu sẽ khôi phục ý thức tỉnh táo lại. Chúng ta chỉ có thể dùng Kim Lũ Y mang nàng đi thôi." Một cô gái nói.

"Được rồi, làm theo lời ngươi nói đi." Nữ tử thủ lĩnh ngừng một chút nói.

Mộc Thất nghiên đầu sang một bên, giả bộ ngủ say, dưới làn váy tay trái nắm chặt giáp vàng mang trên ngón út, dùng sức rạch một đường vào lòng bàn tay.

Cũng may cả người nàng vẫn còn bàn tay trái có thể cử động, vẫn có biện pháp tự cứu mình.

Máu tươi từ lòng bàn tay chảy ra, nhuộm đỏ  ngọc lưu ly trên làn váy làm ướt luôn chăn gấm đỏ thẫm.

Nhờ huân hương che dấu, mùi máu tanh nhàn nhạt rất khó phát hiện, nhưng đối với Đản Hoa chuyên lấy máu tươi của nàng làm thức ăn mà nói, mũi nhỏ của nó dù cách xa mười dặm cũng ngửi được mùi máu của nàng, lập tức lên tinh thần chạy như bay đến.

Vụt vụt!

Trong chăn phồng lên một túi bông nhỏ, túi bông nhỏ này lấy khí thế nhanh như sét đánh nhảy vào lòng bàn tay Mộc Thất.

Sau một khắc, chăn gấm bị cắn rách một lỗ tròn, một cái đầu nhỏ tròn mang ấn ký màu vàng óng trên đầu hiện ra.

Nếu là ngày bình thường, nếu Mộc Thất nhìn thấy Đản Hoa leo lên giường của nàng còn cắn rách chăn hỉ, nhất định nàng sẽ phạt nó, lấy nhựa thông bôi lên mũi của nó, để cho nó bị nhảy mũi cả ngày.

Nhưng hiện tại hìn Đản Hoa dưới tình huống nguy cấp làm anh hùng cứu mỹ nhân, tự nhiên trong lòng nàng sinh ra cảm giác sùng bái.

Nàng đưa ngón tay đến trước miệng Đản Hoa, ý bảo nó hạ miệng.

Đản Hoa nghi ngờ nhìn Mộc Thất chằm chằm, dùng cái mũi nhỏ ngửi ngón tay của nàng, phát hiện nàng trúng độc, mới cắn xuống một cái.

Nước miếng của Đản Hoa có tác dụng giải độc, Mộc Thất cảm thấy có một dòng nước mát chảy trong cơ thể, tay chân dần dần có sức lực.

Nàng nhắm mắt duy trì tư thế bất động, âm thầm chờ đợi đến khi khôi phục toàn bộ sức lực.

Nhưng những người này lại đang cố gắng phủ lên người nàng một vật mềm mại lạnh như bạc, giống như là một tầng nước lưu động gắn vào quanh thân.

Mộc Thất khẽ mở mắt, liếc lên nhìn cảnh trước mắt.

Sáu bảy nữ tử áo trắng vây quanh nàng, tất cả đều mặc quần áo dị tộc, trên mặt che lụa trắng, làm cho người ta không thể nhìn thấy dung nhan của các nàng.

Nghe nói nước Tuyền Ky tôn thờ thánh nữ là quốc giáo, xem thánh nữ như nữ thần, chẳng lẽ những cô gái này đến từ Tuyền Ki?

Thừa dịp họ sắp mặc xong thứ đồ trên thân nàng, Mộc Thất tụ nội lực trong lòng bàn tay, bất ngờ đánh ra một chưởng, đánh cô gái đứng gần nàng nhất lui mấy bước.

Ngay sau đó, nàng rút ra đạp tuyết kiếm, nhấn cơ quan ở chuôi kiếm, dùng sức vung.

Đoản kiếm trong nháy mắt biến thành thanh kiếm dài ba thước, kiếm quang rét căm, mang theo sát khí lạnh lùng sắc bén.

Mộc Thất quan sát bốn phía, phát hiện của sổ bị một vật giống như tơ vàng che lại, chắc hản những người này dùng vật này để cách âm.

Có thể làm như vậy, lại giống như những người này tự mua dây buộc mình, làm sao có thể đi qua được các cơ quan của phủ Nhiếp Chính Vương? Hay là họ có biện pháp cao minh hơn?

"Có can đảm tự tiện xông vào phủ Nhiếp Chính Vương, lại len lén vào tân phòng bắt cóc Vương Phi, các ngươi quả thật sống rất vất vả rồi, muốn nếm thử mùi vị lột da róc xương." Mộc Thất đưa tay vuốt ve thân kiếm, sâu xa nói.

Mộc Thất cúi đầu, trước mắt chấn động!

Y phục mỏng manh trên thân nàng, thế nhưng giống như biến mất......

Thì ra là Kim Lũ Y có hiệu quả ẩn thân, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy món đồ kì lạ như vậy!

"Chúng ta không cố ý mạo phạm, chỉ muốn xin Vương Phi đi gặp một người." Cô gái cầm đầu mở miệng nói.

"Ai đáng giá để Bản Vương Phi bỏ lại vị hôn phu trong ngày đại hôn, nhận lấy tội đào hôn?" Mộc Thất cười lạnh nói.

"Người này là...... mẫu thân của Vương Phi." Cô gái kia nói.

"Chuyện cười!" Mộc Thất nâng trường kiếm trong tay chỉ về hướng đối phương, cười vài tiếng nói: "Mẫu thân của Bổn Vương Phi đã qua đời từ mười mấy năm trước, bỏ lại Bản Phi một mình ở phủ thừa tướng sống những ngày không bằng người hầu. Đối với mẫu thân đã mất từ lâu này, tồn tại hoặc không tồn tại đối Bản Vương Phi mà nói, không có chút nào ý nghĩa. Các ngươi cảm thấy Bản Vưng Phi sẽ ngu đến mức đi gặp một người đã chết sao?"

Nữ tử kia ngước lên nhìn cô gái mặc giá y đỏ thẫm, tóc đen rủ xuống đầu vai của nàng, không khỏi có chút run sợ.

Nụ cười của nàng khuynh quốc khuynh thành, quả thật là người nhà nên giống nhau như đúc!

Nàng thật sự là...... nữ nhi của thánh nữ Thuần Vu lưu lạc? Nàng còn sống!
Bình Luận (0)
Comment