Tuyệt Sắc Y Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 6

"Gia, đây là....phấn huỳnh quang!" Nguyên Giáng Giáng ngửi ngửi bột phấn xanh thẫm kia, kinh ngạc ngẩng đầu lên nói.

"Có người lấy mực ánh huỳnh quang viết chữ tạo ra dấu hiệu giả tạo thần dụ, biện pháp này thô không chịu nổi, bất quá đối với dân chúng ngu muội không biết mà nói, vẫn có thể xem là biện pháp tốt nhất." Sở Vân Mộ hơi hơi nhíu mày, mắt phượng lộ ra ánh mắt âm trầm.

"Nguyên Giáng, phía Bắc đào khê sơn gần nhất đã xảy ra chuyện gì?" Sở Vân Mộ hỏi.

"Hồi bẩm gia, phía bắc đào khê sơn một trăm dặm có một đào hoa thôn trang, nơi đó phía trước bệnh sốt rét lan tràn khắp nơi, thôn dân bị đuổi tới ôn dịch cốc cách ly, sau đó có một vị thần y tên là "Mộ Thất" diệu thủ hồi xuân, đem bệnh dân ôn dịch trong cốc toàn bộ chữa khỏi, còn cứu binh lính nhiễm bệnh, từ đó về sau chưa phát sinh trường hợp chết vì bệnh này.

Nguyên Giáng báo cáo tình hình gần đây ước chừng có thể nói đến ba ngày ba đêm, hắn nắm trong tay ảnh vệ làm nhiệm vụ điều tra trinh sát, từ trên trời xuống đất, không có gì mà hắn không tìm được tin tức tình báo.

Sở Vân Mộ khẽ híp mắt, xem ra là có người lợi dụng phương pháp này làm cho người trong thiên hạ đều biết, sau đó khiến cho hắn chú ý, làm cho hắn xuất thủ cứu tế dân chúng từ ôn dịch cốc trở về.

Đến tột cùng là người nào có lá gan trêu chọc Nhiếp Chính vương?

Mộ Thất ... Hắn đối với người này cảm thấy thật hứng thú.

"Gia, nay chuyện này mọi người trong kinh thành đều biết, thế nhân đều là đem lực chú ý về phía những dân chúng may mắn còn sống sót trong ôn dịch cốc, chúng ta chính là cần phải ra tay trấn áp ...." Nguyên Giáng dò hỏi nói.

Lấy tính tình của gia, đối với những trò lừa bịp này đúng là khinh thường, chắc hẳn là giao cho bọn họ xử lý?

"Thông tri cho thống lĩnh kim tự sát Nguyên Trăn, chuẩn bị đầy đủ lương thực vật dụng, ngay hôm ấy đưa tới nơi đó." Sở Vân Mộ nói.

Nếu dân chúng kỳ vọng hắn giúp những người này, không bằng hắn sẽ nhắm đến một mục đích chung, lòng dân hướng về họ Sở cớ sao không làm đây?

Trời giáng điềm lành......Dám ở tầm mắt của hắn mà vuốt mông ngựa vang dội như vậy, Mộ Thất chính là người đầu tiên.

Sở Vân Mộ khóe miệng có chút ý cười, âm thanh lạnh lùng nói:" Nguyên Giáng, đi đem vị Mộ thần y mời đến sơn trang ngồi một chút."

"Vâng." Nguyên Giáng đáy lòng thầm nghĩ, bị Gia nhìn tới, hơn phân nữa là bị phế đi!

***

Bên kia, Mộc Thất mang theo thôn dân đào hoa thôn từ bên ngoài mười dặm ven bờ sông trở về.

Bọn họ bắt được không ít cá tươi sống, lấy nấu canh là một lựa chọn không sai, bồi bổ cho một vài vị lão nhân có thân thể không tốt.

Thập Lục đã muốn rời đi liên lạc với sư phụ ở Đại Lịch quốc sáng lập Trầm Hương Các, Mộc Thất có được tín vật chưởng môn, theo nguyện vọng của sư phụ, ngày sau Trầm Hương Các sẽ giao cho nàng trông nom.

Nàng cùng Thập Lục tới nơi này ước nguyện ban đầu nàng chưa nàng chưa bao giờ quên, nhưng nàng muốn vì sư phụ báo thù, nhất định phải đứng ở vị trí rất cao, khiến cho càng có nhiều người để nàng sử dụng.

Các thôn dân bên ngoài mỗi người một bát, trước tiên đem cá xử lý sạch sẽ, cho vào nồi nấu.

Mọi người vừa tu sửa nhà cửa, vừa bắt cá, đã sớm mệt mỏi, nhưng trong thôn chỉ thóc còn dư chưa đủ cho bữa cơm cho mọi người, vị Nhiếp chính vương thật sự phái người đưa lương thực sao?

"Mọi người mau tới cửa thôn!" Một đứa nhỏ chạy nhanh tới, thở hổn hển nói :"Ta nhìn thấy có thật nhiều xe ngựa vận chuyển lương thực, hướng tới thôn của chúng ta!"

Mộc Thất nhíu mày lại, xem ra biện pháp của nàng hiệu quả không sai.

Các thôn dân tụ tập tại cửa thôn, nhưng thấy một đám hắc y cẩm y vệ vận chuyển mấy chục xe lương thực đứng ở trước mặt bọn họ.

Trưởng thôn dẫn đầu tạ ơn Nhiếp chính vương, phân phó mọi người đem lương thực vận chuyển quay về trong thôn.

Không thể tưởng được Nhiếp chính vương thật sự phái người đưa lương thực! Lương thực đó cũng đủ bọn họ dùng tới hơn hai tháng sau, lúa gieo xuống nước cũng thu hoạch, này thật đúng là lương thực cứu mạng a!

Một vị thiếu niên áo trắng tuấn tú tiến đến thi lễ, hỏi:"Tại hạ Nguyên Giáng, xin hỏi vị nào là Mộ thần y?"

Bàn tay trong tay áo Mộc Thất gắt gao nắm chặt lại, nàng nghe Thập Lục nói qua, Nguyên Giáng là một trong các thủ hạ của Nhiếp chính vương thống lĩnh Thiên tử thập tam sát, tuyệt đối không phải nhân vật dễ trêu chọc.

"Tại hạ chính là Mộ Thất." Mộc Thất từng bước tiến lên thừa nhận thân phận.

Nàng cũng không phải là người không thức thời, so với bị người lấy đao ra, nàng vẫn là ngoan ngoãn thừa nhận cho thỏa đáng.

Nguyên Giáng đánh giá "nam nhân" đơn bạc gầy yếu trước mặt này một phen, trừ bỏ gương mặt nhỏ nhắn bộ dạng coi như được thông qua, lại có chỗ không thích hợp, cho dù đem sát thủ xấu nhất trongThiên tử thập tam sát lấy ra, so với hắn cũng mạnh mẽ hơn vài phần.

"Gia chúng ta ngưỡng mộ đại danh Mộ thần y đã lâu, mời riêng ngài đi sơn trang một chuyến." Nguyên Giáng khuôn mặt tuấn tú cười đến thiên chân vô tà, nhưng chủy thủ ở bên hông Mộc Thất không biết đã ở trong tay nàng từ khi nào.

Mộc Thất muốn bỏ trốn, nàng còn chưa có sống đủ, cũng không muốn cùng vị Nhiếp chính vương lãnh khốc tàn bạo kia giao phong!

Nguyên Giáng dùng truyền âm bí thuật nói cho nàng:"Tại hạ khuyên Mộ thần y suy nghĩ cho tính mạng của mọi người, xóa bỏ tâm tư chạy trốn đi."

Mộc Thất đổ mồ hôi lạnh, đối với thôn dân vây quanh mỉm cười nói:" Mọi người bệnh cũng đều đã khỏi, ta liền có thể yên tâm trở về, về sau ta sẽ thường xuyên đến thăm mọi người."

"Cái gì? Ta không cho ngươi đi, ta không nỡ xa ngươi!. Đứa bé trong thôn ôm cổ Mộc Thất khóc to.

"Nguyên mỗ xin khuyên Mộ thần y đừng chậm trễ thời gian." Nguyên Giáng dùng truyền âm bí thuật nói, ánh mắt của hắn dừng ở trên người đứa nhỏ, nổi lên tia sáng lạnh.

"Tiểu đệ nghe lời ta, ta sẽ trở về thăm ngươi, bất quá hiện tại ta có việc gấp cần xử lý, ngươi không phải đã nói phải làm một nam tử hán sao? Không được phép lại khóc nữa." Mộc Thất hạ quyết tâm nói.

"Tốt, ta là nam tử hán, ta không khóc, bùa bình an này tặng ngươi, nó sẽ phù hộ cho ngươi bình an." Đứa bé quệt nước mắt, Mộc Thất đem bùa bình an cột ở bên hông.

"Được rồi tiểu đệ, ta nhất định sẽ bình an." Mộc Thất vuốt ve đầu của hắn nói.

Mộc Thất cùng thôn dân cáo biệt, ánh mắt của bọn họ không đành lòng nhìn theo Nguyên Giáng cưỡng ép Mộc Thất bước lên xe ngựa.

"Giá!" Nguyên Giáng thu hồi chủy thủ, ghìm cương, mang theo bọn thị về thay đổi phương hướng trở về sơn trang.

Mộc Thất chỉ có thể hy vọng Thập Lục chạy nhanh liên lạc với Trầm Hương Các, sau đó dẫn người đi cứu nàng ra ngoài. Bằng không lần này đi gặp Nhiếp chính vương Sở Vân Mộ, chỉ sợ xương cốt cũng không còn.

Đản hoa còn ngủ ở trong thôn, chỉ mong nó có thể liên lạc với Thập Lục......

Yêu dã tuyệt sắc, nam sinh nữ tướng, chẳng lẽ vị Nhiếp chính vương này là một ....Gay?

Mộc Thất chắp tay trước ngực cầu nguyện -- Sư phụ, lão nhân ngài phù hộ đồ nhi thoát khỏi miệng hùm đi!

Xe ngựa dừng lại ở dưới chân núi, Mộc Thất vừa xuống xe liền bị người điểm huyệt ngủ, trong lúc mơ hồ, nàng cảm giác được mình bị người rất không lễ phép vác trên vai, chẳng lẽ đây là đạo đãi khách của Nhiếp chính vương sao?

Khi Mộc Thất tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một gian phòng xa hoa rộng rãi, trong phòng bày biện tinh xảo hoa mỹ, chẳng qua nơi này quá mức nặng nề, làm lòng người bị bức bách.

Nàng sẽ không lại người trói lại nữa chứ? Nàng mới xuyên qua tới đây vài ngày, lại bị người ba lần giam giữ a!

Mộc thất giật giật tay chân, ngồi dậy, cũng may nàng không bị người trói lại.

"Tỉnh?" Một giọng nam u lãnh từ sau lư lương Kỳ lân truyền đến.

Mộc Thất ngẩng đầu nhìn phía sau tấm màn màu đen, chỉ thấy một mỹ nhân tóc dài mặc hắc bào nằm trên nhuyễn tháp, một tay chống cằm.

Bất quá cách một tầng sa trướng, nàng xem không rõ mặt người nọ, chỉ biết người này dáng người cực kỳ .... đẹp mắt.

"Thảm trải sàn của bản vương rất thoải mái, làm cho Mộ thần y không muốn đứng dậy sao?" Mỹ nhân vươn ngón tay trắng noãn hoàn mỹ, đẩy một góc sa trướng, đứng dậy chậm rãi đi ra.... mắt phượng nhìn xuống trên người "nam tử" trên mặt đất, thoáng hiện một chút u quang.
Bình Luận (0)
Comment