Tuyệt Sắc Y Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 61

Edit Hoa Trong Tuyết

Bên trong xe, Sở Vân Mộ nheo lại mắt phượng, chậm rãi nói: "Tiểu Thất, vi phu nói muốn cho nàng biết mùi vị buổi sáng không xuống giường được, nàng chuẩn bị xong chưa?"

Đối với đại mỹ nhân hay ghen mà nói, chỉ có vuốt đuôi mới gỡ được. Trong lòng Mộc Thất hiểu rất rõ, những lúc sở mỹ nhân như vậy nếu không nói vài lời hữu ích, chắc chắn sẽ nếm mùi đau khổ!

"A Sở, ta sai lầm rồi." Mộc Thất không được tự nhiên cọ cọ trong ngực Sở Vân Mộ, nhẹ giọng nói bên tai hắn.

Chẳng lẽ do Mộc Thất bỗng dưng nhiệt tình ôm ấp, Sở Vân Mộ khẽ ngây ngẩn một lát, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên, trong nháy mắt lại khôi phục vẻ mặt âm lãnh mị hoặc.

"Nàng sai ở đâu?" Sở Vân Mộ nheo lại mắt phượng nhìn chằm chằm người trong ngực.

"Ta không nên một mình đi dạo lầu hoa, còn lừa chàng ở trên giường...... nhưng thật sự là ta không làm gì cả, không có đụng bât kỳ người đàn ông nào, ngay cả cô gái cũng không còn không chạm qua!" Mộc Thất cọ qua một bên, nghiêm trang chỉ trời thề thốt nói.

"Nàng có biết trên đời có bao nhiêu nữ tử muốn có được sự sủng ái của bổn vương không, xem ra nàng rất được, dám gạt bổn vương ở trên giường!" Sắc mặt Sở Vân Mộ âm lãnh, hai cánh tay vẫn ôm trước ngực, quay đầu đi nhìn ngoài cửa sổ không nhìn nàng nữa.

Có cần phải kiêu ngạo như vậy hay không!

Có cần phải ghen lớn như vậy hay không!

Mộc Thất bất đắc dĩ lại không thể nói chỉ nhìn trời, nàng phải dùng biện pháp gì khiến sở mỹ nhân hết giận đây?

Xe ngựa đến phủ Nhiếp Chính Vương, sau khi Sở Vân Mộ cùng Mộc Thất bước xuống xe, mỹ nhân trước mặt vẫn không nói lời nào, Mộc Thất ở phía sau nhanh nhẹn bước theo hắn.

Nguyên Giáng than nhẹ, lúc này Vương Gia nhất định là đang đè nén tức giận, không nên chạm vào!

Đến phòng ngủ trong viện, rốt cuộc, Sở Vân Mộ không nhẫn nại được  xoay người, bình tĩnh nhìn Mộc Thất mặc nam trang đứng trước mặt.

Hắn bước gần mấy bước, đôi tay bắt lấy bả vai của Mộc Thất, sức lực không khỏi mạnh mấy phần, bá đạo lại mang theo dịu dàng vì sợ đả thương nàng.

"Vì sao nàng lại đi tìm mấy người Miêu Cương? Đúng là nàng không muốn ở bên cạnh ta, cuối cùng cũng sẽ có một ngày rời bỏ ta mà đi sao?" Sở Vân Mộ vuốt vuốt bả vai Mộc Thất, cảm xúc có chút kích động.

"Tiểu Thất, ta ở trong lòng nàng quan trọng đến mức nào? Đối với ta nàng là tất cả, còn nàng thì sao? Nàng đặt ta ở đâu?" Sở Vân Mộ cuồng loạn nói, cuối cùng hắn cũng nói ra điều mà trong lòng mình lo sợ.

Hắn sợ Tiểu Thất rời khỏi mình, nếu nàng đi, tim của hắn cũng bị đào rỗng!

Phòng cưới bốc cháy, Thánh nữ giáo tái xuất giang hồ, băng động sụp xuống...... mỗi sự kiện đều làm cho hắn phát điên!

Ban đầu hắn cả ngày tìm trong đống băng tuyết, tim cũng rét lạnh giống như động băng, cho đến khi tìm được nàng, tim của hắn mới chậm rãi hồi phục lại.

Khóe miệng Sở Vân Mộ nâng lên một tia tự giễu —— từ khi nào mà bản thân hắn lại lo được mất như vậy, thất thần lo lắng hãi hùng?

Trong lòng Mộc Thất loạn thành ma, không được, nàng không thể nói thật!

Sao nàng có thể nói cho hắn biết, sự việc ba năm nữa nàng sẽ chết đi, mà bây giờ hi vọng nàng được cứu sống cũng rất mong manh!

Mộc Thất vừa định mở miệng, đột nhiên Sở Vân Mộ lại ôm chặt lấy nàng, nâng cằm của nàng lên, cúi đầu hôn lên môi của nàng......

Đó là một nụ hôn lưu luyến kéo dài, giống như dốc hết như tình của đời mình, lại giống như trừng phạt nàng mà gặm cắn.

Mộc Thất không thở nổi, đôi tay đẩy  ngực của hắn, lại bị hắn dùng mánh khóe, cạy răn của nàng ra, chuyển cho nàng tất cả tốt đẹp......

Toàn bộ phòng tuyến của Mộc Thất giờ phút này đều tan rã, đầu óc choáng váng trầm trầm, giống như là quên mất mình ở nơi nào.

Không biết quá khứ bao lâu, Sở Vân Mộ mới buông lỏng ra nàng, hai cánh tay bao bọc nàng thật chặt, giống như đứa bé quật cường sợ mình bị bở rơi.

"A Sở......" Mộc Thất ngẩn đầu lên, nhìn vào mắt hắn, "A Sở, ta yêu chàng!"

Đáy lòng Sở Vân Mộ chấn động, trong phút  ấy nhất thời có chút ngẩn ngơ, gượng mặt nổi lên đỏ ửng nhàn nhạt......

Mộc Thất chưa bao giờ thấy qua dáng vẻ xấu hổ của Sở Vân Mộ, lần đầu nhìn thấy, lại cảm thấy hắn có chút đáng yêu.

Đại mỹ nhân nói nhiều như vậy, cũng chỉ là muốn biết vị trí của hắn trong lòng nàng.

Nếu đại mỹ nhân muốn biết, nàng không ngại thì đơn giản thô bạo nói cho hắn biết, tránh cho hắn nghĩ nhiều hơn, lát nữa lại muốn đuổi tận giết tiệt những người Miêu Cương.

"Nàng mới vừa, nói gì?" Sở Vân Mộ cúi đầu xuống,  khuôn mặt tuyệt diễm gần như dán lên mặt nàng, trong ánh mắt nổi lên một loại cảm xúc giống như là hạnh phúc đến loạn.

"Ta cái gì cũng không nói, không nghe được coi như xong." Mộc Thất quay đầu đi, nói lầm bầm.

Sở Vân Mộ nhếch miệng lên, cầm tay Mộc Thất, mười ngón tay đan xen nhau, lôi kéo nàng đi vào trong nhà.

"Chàng làm gì?" Mộc Thất cảm cảm giác bầu không khí bắt đầu quỷ dị, ám vệ xung quanh tự động lui ra, ngay cả bọn nha hoàn cũng không thấy bóng dáng.

"Làm chính sự, viên phòng." Sở Vân Mộ giống như từ trong vui sướng lúc nãy đi qua, cũng không quay đầu lại lạnh nhạt nói.

Mặt Mộc Thất hồng đến cổ, nhấc chân liền muốn chạy.

Sở Vân Mộ một tay kéo nàng lại, ôm ngang trong ngực, trên mặt hiện lên vẻ giảo hoạt, cười nói: "Nếu Tiểu Thất cũng thừa nhận, còn tránh cái gì?"

Mộc Thất dãy dụa không được, chỉ đành phải mặc hắn ôm.

Nhưng mà nếu mình thương hắn, cũng đã thành thân với hắn, cùng với một mỹ nhân như vậy viên phòng, nàng cũng không thua thiệt.

Chỉ là nàng xấu hổ, xấu hổ không hiểu sao!

Trong nháy mắt, Mộc Thất đã bị Sở Vân Mộ đặt trên giường, lấn người đè lên.

Nàng hít sâu một hơi, bình phục nhịp tim đang đập cực nhanh của mình, chợt lật người đè Sở Vân Mộ xuống phía dưới: "Viên phòng vẫn có thể, nhưng ta muốn ở phía trên!"

Sở Vân Mộ gảy nhẹ mắt phượng nói: "Được, vi phu lần này chiều ý phu nhân."

Mặt của Mộc Thất đỏ hơn, nàng nằm trên người đại mỹ nhân, đưa tay quần áo của đại mỹ nhân, quần áo này của hắn có rất nhiều hạn chế, hơn nữa tay của nàng khẽ run, bị nàng làm loạn thành một đoàn......

Nàng chợt có cảm giác đang làm chuyện xấu, hơn nữa người bị người khác làm chuyện xấu lại cực kỳ thoải mái......

"Có muốn vi phu giúp nàng hay không? Sở Vân Mộ nghênh ngang nằm ở trên giường, một bộ dáng quyến rũ ngạo kiều.

"Đừng!" Mộc Thất lau mồ hôi trên đầu, vùi đầu tìm hiểu cách cởi xiêm áo của hắn.

Rốt cuộc, nàng cũng kéo được xiêm áo của mỹ nhân ra, lộ ra lồng ngực trơn bóng cường trán, bước kế tiếp nên làm cái gì?

Tay Sở Vân Mộ khẽ vuốt ve trên người Mộc Thất, chẳng biết từ lúc nào hắn đã cởi thắc lưng của nàng ra, chỉ nhẹ nhàng lôi kéo —— bộ nam phục trên người Mộc Thất đã tuột xuống.

Hắn nhếch môi cười, thuận tay lấy xuống trâm cài tóc trên đầu nàng, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống.

Mộc Thất bỗng cảm thấy lạnh sau lưng, vội vàng đưa đôi tay ôm lấy thân mình, nàng không một chút để ý, nàng đã bị hắn cởi ra gần như sạch sẽ!

Nhưng đã quá muộn, từ sau lưng nàng sở vân mộ lột cái áo cuối cùng, cầm ở trong tay chậm rãi nói: "Ta biết cái này, cái này gọi là...... áo lót, đúng không?"

------ lời ngoài mặt ------

Tiểu Thất: ( ngồi chồm hổm trên đất vẽ vòng vòng ~) ngươi nói cái gì đây? Ta không biết......

A Sở: là ngươi chính miệng nói cho ta biết, cái này gọi áo lót ~( thuần khiết giọt ~)

Tiểu Thất: ( che cái miệng của hắn) chớ nói ~

A Sở: ngươi...ngươi không nhận trướng, rõ ràng là ngươi nói, phải cho ta làm hai bộ giống nhau như đúc ~
Bình Luận (0)
Comment