Tuyệt Sắc Y Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 67

Editor: Hoa Trong Tuyết.

Sắc mặt người nọ trắng bệch, run run rẩy rẩy quỳ trên mặt đất nói: "Ta nói...... ta tất cả đều nói......".... khi ta chết, chỉ cần cho ta chết sảng khoái một chút!"

"Được." Sở Vân Mộ nhàn nhã để ly rượu xuống, sâu xa nói.

"Ta là ám vệ bên cạnh đại phu nhân, là Trấn Nam Vương phái đến để bảo vệ đại phu nhân......người tung tin đồn tiểu thư lén lút gặp tình nhân, người thừa dịp đại tiểu thư ngất lẻn vào khêu phòng của đại tiểu thư đều là ta...... đại phu nhân cho ta uống thuốc độc, một khi tiết lộ chuyện này, cả người ta sẽ bị thối rữa mà chết......" Người nọ thở dốc, nhưng vẫn kiên trì nói.

"An bài nhị tiểu thư gả vào Tề Vương phủ sau này sẽ trở thành thái tử phi, Trấn Nam Vương và đại phu nhân đã tính toán từ trước! Chúng ta là ám vệ bên cạnh đại phu nhân bán mạng vì Trấn Nam Vương, nhưng vẫn không thoát khỏi cái chết...... tính mạng của ba trăm vị huynh đệ, cứ như vậy......" Trong miệng người kia không ngừng chảy ra máu tưới, ánh mắt phẫn hận nhìn Trấn Nam Vương, như muốn giết chết hắn!

Vèo!

Một chiếc đũa bạc trong tay sở vân mộ xuyên qua cổ họng của ám vệ.

Hai tay hắn nắm chặt, trong con ngươi âm trầm lạnh lẽo, giống như hàn băng ngàn năm không tan.

‘ tạo ra chuyện lén lút gặp gỡ tình nhân hãm hại Tiểu Thất ’, ‘ thừa dịp Tiểu Thất mê mang lẻn vào khuê phòng ’......

Mỗi câu mỗi chữ của hắn đều xứng đán cho phu quân Tiểu Thất mang hắn ra lăng trì!

"Hắn cũng chỉ có bao nhiêu tác dụng, chuyện đến đây cũng đã được rõ ràng, Bổn vương tin tưởng hoàng thượng nhất định không muốn thấy, trên chính điện có một người cơ thể thối rữa mà chết......" Sở Vân Mộ nâng lên khóe môi, ly rượu trong tay hắn hóa thành bột trắng.

Mộc Thất biết lần này A Sở giận thật, chỉ là chân tướng sự việc rất nhanh sẽ được công bố, đại phu nhân sẽ không trốn thoát được tội danh, Trấn Nam Vương cũng sẽ không có kết quả tốt......

Những chuyện phải bới ra, nàng nhất định sẽ bới ra hết!

Nàng đi đến bên cạnh ám vệ vừa chết, vén y phục trên cánh tay của hắn ra, lộ ra một hình xăm chim ưng màu đỏ.

"Đây chính là ám vệ ẩn trong bóng tối, theo ta được biết, bắt đầu từ hai mươi năm trước Trấn Nam Vương đã bí mật nuôi dưỡng ám vệ, vả lại số lượng qua xa số lượng quy định là ba ngàn người.

Trấn Nam Vương dưới danh nghĩa là xây dựng mộ tổ ở Vân Sơn, trên thực tế là mượn Vân Sơn nuôi binh ngàn ngày, để sau này có thể dùng một giờ đi!" Mộc Thất rất khí phách mở miệng nói.

Mộc Thất nàng đã bị nữ nhi của Vân Chiến Viễn đẩy vào chỗ chết, tạo thành mối thù không đội trời chung với Trấn Nam Vương!

Nếu không đạp đổ được thế lực của hắn, sau này chắc chắn lưu lại phiền phức cho nàng và A Sở!

Mặc dù Hoàng Đế không hỏi triều chính, nhưng cũng là một người thông minh.

Đương nhiên Hoàng Đế muốn lật đổ bè phái của Trấn Nam Vương, lấy được binh quyền trong tay hắn, mượn cơ hội này thoát khỏi sự khống chế của Nhiếp Chính vương, thoát khỏi sỉ nhục của bản thân!

Nàng chẳng qua là đang làm đúng ý của Hoàng Đế......

Huống chi A Sở đã biết chuyện Trấn Nam Vương nuôi quân, chắc hẳn hiện tại  sát thủ thập tam sát đã xử lý xong tâm phúc của Trấn Nam Vương, giữ được hổ phù trong tay.

Coi như Trấn Nam Vương chết rồi, binh quyền cũng sẽ không rơi vào trong tay Hoàng Đế......

"Khởi bẩm Hoàng Thượng, Vân Hồng Mai chết bất đắc kỳ tử ở trong nhà giam......" Thái giám truyền lời nhỏ giọng bẩm báo.

Âm thanh rất nhỏ nhưng trong đại điện tĩnh mịch lại trở thành phá lệ rõ ràng, giống như là ngân châm rơi vào mặt nước yên tĩnh, mang theo từng đợt gợn sóng.

Ánh mắt Vân Chiến Viễn chấn động, trên trán nổi gân xanh, vỗ bàn, tức giận nói: "Mộc Nguyệt Lương, ngươi là độc phụ, ngươi dám ra tay hại chết nữ nhi của Bản Vương!"

"Ta cảm thấy, hai chữ ‘ độc phụ ’ dùng cho Vân Hồng Mai mới thỏa đáng, bà ta làm quá nhiều việc ác, biết đâu là do trời cao trừng phạt!" Mộc Thất bình thản nói.

Quả thật cái chết của Vân Hồng Mai không phải do nàng và A Sở gây ra, nàng có cảm giác có người nào đó vụng trộm ra tay, người không phải đang giúp nàng, chẳng qua hiện tại là cùng nàng có chung lợi ích, không phải kẻ địch cũng chẳng phải bằng hữu......

"Vân Hồng Mai sợ tội tự sát, chuyện này đã được chứng thực, bằng chứng như núi! Trấn Nam Vương, ngươi còn không giao Hổ Phù ra, lập tức nhận tội?" Trong mắt Hoàng Đế là đạt được tâm nguyện vang dội nói.

"Người tới, bắt Trấn Nam Vương lại, lột bỏ quan chức, cách chức giam vào đại lao!" Hoàng Đế nói tiếp.

"Đền tội? Ba mươi vạn đại quân của lão phu ba ngày trước đã đến hoàng thành, một đường vượt qua chông gai đã chiếm hết những điểm quan trọng, chỉ có cẩu Hoàng Đế ngươi trầm mê với vũ nữ Miêu Cương không biết thôi. Muốn lấy được Hổ Phù? Si tâm vọng tưởng!" Vân Chiến Viễn đột nhiên tránh ra khỏi sợi dây chuẩn bị buộc trên người, vung chưởng đánh về phía những thị vệ kia, thị vệ nhất thời ngã xuống đất mà chết.

Mộc Thất bị hành động này làm cho kinh ngạc, Vân Chiến Viễn như vậy mà lại tu luyện tà công, ở trong cung trước mặt Hoàng Đế và bá quan tạo phản!

Chỉ thấy Vân Chiến Viễn vung chưởng đánh về phía Mộc Thất, cắn răng nghiến lợi nói: "Yêu nữ, trước tiên lão phu giúp Mai nhi báo thù!"

Dưới tình huống khẩn cấp, Mộc Thất siết chặt mười độc trân phóng về phía Vân Chiến Viễn, nhân cơ hội này rút đoản kiếm sau lưng ra.

Ai ngờ Vân Chiến Viễn tẩu hỏa nhập ma không sợ châm độc, tốc độ kinh người đánh về phía Mộc Thất.....

Mộc Thất liếc một cái, đang muốn né tránh, chợt thấy Sở Vân Mộ phi thân lên, trong tay ngưng kết khí màu tím, vung chưởng đánh về phía Vân Chiến Viễn, chưởng phong hóa thành hình kiếm......

Sau một khắc, nàng rơi vào một lồng ngữ quen thuộc, cảm giác an toàn ập đến làm trong lòng nàng mềm nhũn......

"Người hại nàng, đều phải chết!"

------ lời ngoài mặt ------

A Sở khí phách lộ ra ngoài sao ~ mài đao sèn soẹt hướng đống cặn bã!
Bình Luận (0)
Comment