Editor: Hoa Trong Tuyết.
Cách đó không xa, một nam nhân nắm phi tiêu trong tay, dựa vào cửa ra vào, khóe môi nâng lên nụ cười giảo hoạt nói: "Tiểu Thất nói rất đúng, tất cả oai phong của nàng đều bị Bản Vương chiếm hết, không phải sao?"
Trầm Thu biết điều lui xuống......
Mộc Thất cầm lấy một quả táo trên bàn ném về phía hắn, bị hắn dễ dàng bắt được.
"Sở Vân Mộ, ban ngày ban mặt lại nói những lời không biết xấu hổ như vậy, chàng không ngại mất mặt nhưng ta ngại!" Mộc Thất quay đầu đi, vừa ăn quýt vừa nói.
"Tân hôn mới được mấy ngày, nàng đã ghét bỏ vi phu rồi, Bổn vương nhìn lúc Nam Cung Triệt giúp nàng, nàng lại mặt mày hớn hở, hồi hộp......" Sở Vân Mộ bước lên ôm lấy bả vai của nàng, buộc nàng đối mặt với mình.
Mộc Thất á khẩu không trả lời được, hắn sao vẫn còn để bụng vậy? Ghen giống như trước còn không giảm bớt, ngược lại càng ngày càng tăng thêm......
Nàng đương nhiên biết khi đại mỹ nhân tức giận là khó giải quyết nhất, nếu không dỗ hắn vui vẻ, có lẽ Nam Cung Triệt cũng gặp xui xẻo, buổi tối nàng cũng đừng nghĩ dễ dàng trôi qua!
"A Sở, ta cũng chỉ là cười với hắn cho có lệ một chút, chàng xem, chàng là người giúp ta nhiều nhất, những gì Nam Cung Triệt làm ta gần như quên hết rồi, trong đầu ta trong lòng ta đương nhiên chỉ có một người, chàng đại nhân rộng lượng không chấp lỗi lầm nhỏ xíu của tiểu nhân......"
Mộc Thất thuận theo cọ xát trong lòng hắn, sau đó cảm giác cả người cũng nổi da gà.
Sở Vân Mộ rất hài lòng với biểu hiện của nàng, chợt cúi người hôn lên môi của người đang lảm nhảm.
"Thật hết cách với nàng." Sở Vân Mộ dừng lại ở môi nàng thở dài nói.
Tay Mộc Thất cũng không biết nên để ở đâu, trước mắt của nàng trống rỗng, vẻ này dịu dàng hương thơm xúc cảm làm cho nàng cảm thấy thời gian lúc này đang dừng lại......
Sở Vân Mộ chỉ là nhẹ nhàng hôn, sau đó liền buông ra Mộc Thất, bế nàng ngồi ở trên đùi.
"Quýt này rất ngọt......" Sở Vân Mộ được như ý nhếch môi cười.
Mộc Thất thẹn thùng cúi đầu, muốn huơ quyền đánh hắn, nhưng nghĩ mình không phải là đối thủ của hắn, liền dứt khoát mặc hắn ôm.
Nàng ho khan một cái, nói sang chuyện khác: "A Sở, ta vẫn cảm thấy cái chết của Vân Hồng Mai quá mức kỳ hoặc, bà ta là một nữ nhân không dễ dàng nhận thua như vậy, không thể nào vì sợ tội mà tự sát."
"Hả? Vậy nàng cảm thấy này là do ai làm?" Sở Vân Mộ nhíu mày hỏi.
"Ta phái Trầm Thu đi dò la hành tung của Hương Tuệ sau khi xuất cung, phát hiện nàng ấy đã chết trên đường trở về quê, bị tên xuyên tim mà chết." Mộc Thất cầm quýt trong tay nói.
"Hương Tuệ nhất định là người được người khác an bài bên cạnh Vân Hồng Mai, được chim quên ná, người nọ mới giết nàng ta diệt khẩu." Mộc Thất suy nghĩ một chút, tiếp tục nói.
"Bổn vương lại cảm thấy này là do tam muội của nàng làm, ở Tướng phủ, nàng ta nhìn Vân Hồng Mai với ánh mắt thù hận lẫn ghen tị, mắt mỉm cười, ánh mắt lại mang độc." Sở Vân Mộ cắn múi quýt Mộc Thất đưa tới, sâu xa nói.
"Chàng vậy mà lại chú ý tới Mộc Nguyệt Ninh!" Mộc Thất bất mãn nói.
"Ta chú ý đến nàng ta, là bởi vì lúc nàng ta nhìn nàng, cũng có ánh mắt như vậy." Ánh mắt Sở Vân Mộ thâm thúy không thấy đáy.
Mộc Thất dừng lạ động tác trên tay, Mộc Nguyệt Ninh từ trước đến giờ ít nói kiệm lời, chính bản thân nàng xưa giờ cũng ít chú ý đến ánh mắt của nàng ta, hôm nay xem ra, người này tuyệt không đơn giản!
Nàng cần tìm thời điểm gặp vị mụi mụi thâm tàng bất lộ này......
" Lão gia hỏa Vân Chiến Viễn kia, mặc dù trước sau gì cũng chết, nhưng lại rất cứng rắn. Bổn vương đã dùng hết hình phạt cũng không làm hắn nói ra kho cất giấu vàng bạc." Sở Vân Mộ day day thái dương, lạnh nhạt nói.
"Cái gì? Kho vàng?" Hai mắt Mộc Thất tỏa sáng, sớm nghe nói Trấn Nam Vương có gia tài bạc vạn, không ngờ lại giàu có đến như thế!
"Không sai, kho vàng của Trấn Nam Vương xây một tòa núi cũng đủ, chỉ là lão nhân kia dẫu có chết không nói, không phải là ép Bổn vương tự mình ra tay......" Sở Vân Mộ nheo lại mắt phượng nói.
Mộc Thất trầm tư chốc lát, bấu víu cổ của hắn nói: "A Sở, không thì để cho thiếp thử một chút ép hỏi Vân Chiến Viễn nói ra vị trí kho vàng. Chỉ là nếu việc thành, chàng phải chia cho ta một nửa, không được quan tâm tới nữa!"
Sở Vân Mộ nâng cằm nàng lên, nhìn chằm chằm nàng nói: "Tiểu yêu tinh, nàng lại muốn diễn trò gì? Nàng là Vương Phi của Bổn vương, muốn cái gì không có, vì sao phải mơ ước một cái kho vàng? Bổn vương tuyệt không đồng ý với nàng."
"Chỉ là trước giờ thiếp chưa từng thấy một núi vàng núi bạc là ra sao, muốn lấy để thưởng thức." Mộc Thất cười gượng mấy tiếng nói.
Nếu nàng muốn sang Miêu Cương tìm phương pháp cởi bỏ nguyền rủa, tất nhiên sẽ cần rất nhiều ngân lượng, đầu tiên là chiếm lợi thế với các vu sư, thứ hai là xây dựng thế lực của mình ở Miêu Cương.
Mà đầu tiên muốn làm điều này là phải gạt được A Sở, không mượn lực của hắn.
Kho vàng xuất hiện rất hợp với tính toán của nàng......
"Không đồng ý." Sở Vân Mộ như đinh chém sắt nói.
"Sở Vân Mộ!" Mộc Thất tức giận nhảy ra khỏi ngực hắn, ngồi ở trên bàn, từ trên cao nhìn xuống.
Nhưng sau một khắc, nàng ánh mắt mềm thành một vũng nước, ôm cổ đại mỹ nhân, ấn lên một nụ hôn, suy nghĩ một chút cảm thấy chưa đủ, lại cắn một cái.
—— anh hùng khó qua ải mỹ nhân, xem chàng còn mạnh miệng được không!
"Nếu như ta là thê tử của chàng, như vậy vương phủ là của ta, chàng cũng là của ta, chàng phải đáp ứng yêu cầu của ta!" Mộc Thất nắm cằm của hắn, ánh mắt hung ác nói.
Sở Vân Mộ mặc cho nàng cắn môi cũng không có buồn bực, trong mi mắt ngược lại mang theo vài phần ý cười.
"Được, ta đồng ý với nàng, ngược lại ta muốn nhìn xem nàng có biện pháp gì làm lão già kia mở miệng."
Sở Vân Mộ vuốt ve đôi mối sưng đỏ của mình, tâm tình rất là tốt.
**
Ở trong lao, Vân Chiến Viễn ngồi trên nền gạch cứng, chung quanh ươn ướt mùi hôi, thỉnh thoảng còn có chuột chạy qua.
Cả người mặc quần áo tù nhân, một nữ nhân mái tóc tán loạn, dùng âm thanh khàn khàn nói: "Phụ thân, người có biết nơi này chính là phòng giam giam nữ nhi, nữ nhi chết không nhắm mắt......"
Vân Chiến Viễn chợt mở mắt ra, trầm giọng nói: "Ngươi là người phương nào? Đến đây giả thần giả quỷ!"
Nữ nhân kia chậm rãi xoay người, lộ ra khuôn mặt giống Vân Hồng Mai như đúc!
"Phụ thân, người không nhận ra Mai nhi nữa sao?" Nữ nhân nức nở nói.