Editor: Hoa Trong Tuyết
Sau khi Mộc Thất tỉnh lại chuyện đầu tiên muốn làm —— chính là giết Mộc Nguyệt Tình!
Thập Lục duỗi hai tay ra vội vàng ngăn nàng lại: "Thất tỷ, chất độc trên người của tỷ còn chưa khỏi hẳn, nên nằm xuống nghỉ ngơi!"
"Thôi." Nhiên ông ôm hồ lô rượu khoát tay nói: "Tính tình đồ đệ này của lão phu, lão phu hiểu rõ nhất, mắt nhìn thấy người trong lòng ôm nữ tử khác, cho dù để nàng nằm trên giường, nàng cũng không khép được mắt......"
"A Sở không phải loại người như vậy!" Mộc Thất kiên định quay đầu lại, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén.
Nhiên ông cào đuôi tóc một cái, bĩu môi nói: "Ai, vi sư chỉ là nói tiểu tử kia một câu, ngươi liền muốn sử dụng ánh mắt giết vi sư, thật là con gái lớn không dùng được a!"
Mộc Thất nhìn đến hoa văn vặn vẹo trên cánh tay, lông mi khẽ run, nghiêm nghị hỏi "Sư phụ, độc trên người đồ nhi căn bản giải không được, đúng không?"
Nụ cười trên khuôn mặt Nhiên ông lập tức cứng đờ, giơ tay nói: "Suy nghĩ bậy bạ gì! Ngươi có sư phụ thần thông quản đại là ta, không lẽ không giải được chút độc hoa này?"
"Nhưng là, cóc năm màu đã mấy trăm năm chưa hiện thế, trong miệng người đời cũng chỉ là một truyền thuyết. Cóc năm màu thích máu người, người muốn bắt được nó phải dùng khí huyết dẫn dụ, huống chi coi như tìm được, trên người nó có kịch độc trong tức khắc sẽ làm chết người, muốn bắt được nó căn bản là không thể làm được......" Trên mặt Mộc Thất hiện lên vẻ cười lạnh tự giễu.
Nhiên ông đang ngồi trên một nhánh cây đôi tay ôm lấy cành cây đung đưa tới lui, đột nhiên hai chân ôm nhánh cây, cả người xoay ngược lại nói: "Người ta hay nói là thần tiên cũng khó tìm thấy hoa sen, Thiên Sơn tuyêt tằm, không phải vi sư cũng đều tìm được hay sao? Thu thập những bảo bối hiếm thấy là sở thích của vi sư, cóc ngũ sắc này ngươi cũng không cần phải lo lắng, vi sư tự có biện pháp!"
Thập Lục giúp Mộc Thất phủ thêm áo choàng, vỗ vỗ bả vai của nàng nói: "Thất tỷ, coi như muốn ta từ bỏ năng lực di thuấn, ta cũng sẽ tìm được cóc ngũ sắc. Vì muốn chính tay mình xử lý cừu địch, ngươi nhất định phải giữ vững ý chí sinh tồn, những lời này là chính tỷ nói cho ta nghe!"
"Đúng đúng đúng!" Nhiên ông lớn tiếng nói: "Nếu như ngươi có chuyện bất trắc, tiểu tử Sở Vân Mộ kia nhất định náo đến loạn thiên hạ!"
Ánh mắt của lão vô ý liếc về hướng nơi xa, bỗng nhiên dừng lại: "Thật là nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến......"
Mộc Thất cúi đầu, an tĩnh đi vào trong nhà.
Muốn ức chế độc hoa la phát triển biện pháp duy nhất là phải bình tĩnh không được tức giận, không động võ, tự thân vận công điều khí.
Nhưng nàng hiện tại biến thành bộ dáng này, A Sở nhìn thấy......
"Tiểu Thất......" Âm thanh khàn khàn từ sau lưng Mộc Thất truyền đến.
Bóng dáng thon dài của Sở Vân Mộ xuất hiện ở dược cố, hắn khoát áo choàng màu đen, đáy mắt là tia máu hằn đỏ, khuôn mặt tuyệt mỹ lại mang theo chút tiều tụy, vừa nhìn liền biết là trắng đêm chưa ngủ.
Hắn từ trước đến nay cực kỳ yêu thích sạch sẽ vậy mà giờ đây vạc áo nhiễm bụi bẩn cũng không hề phát giác, chỉ vì vội vàng tìm đến nơi này vì Tiểu Thất của hắn, trong lòng chỉ lo lắng nàng có bị thương hay không......
Thân thể Mộc Thất chấn động, âm thanh này nàng không thể quen thuộc hơn được nữa, đó là A Sở của nàng......
Nhiên ông giương cao giọng nói: "Dược cốc là trọng địa của Trầm Hương Các, người khác không được đi vào, nếu vương gia nhất định đi vào, đừng trách lão phu không khách khí!"
Thập Lục quan sát nam tử trước mắt, không ngờ hắn có thể lập tức nhìn ra sơ hở vương phi là giả, tìm được đến đây gặp Thất tỷ, xem ra tình cảm của hắn đối với Thất tỷ cũng không phải giống như loại tình cảm mà mình suy đoán......
Hắn thật lòng yêu Thất tỷ!
Hai mắt Sở Vân Mộ nhìn chằm chằm bóng lưng người trước mặt, căn bản không nghe lời Nhiên ông nói: "Tiểu Thất, tại sao nàng không quay đầu lại nhìn ta? Ta đã nhận ra nữ nhân kia không phải nàng, nàng ta đã bị ta giam vào thủy lao, giữa chúng ta không xảy ra chuyện gì!"
Có lẽ ngay cả Sở Vân Mộ cũng không biết, khi hắn yêu nữ tử trước mặt, giọng nói âm lãnh trước sau như một kia đã tan thành mây khói từ lúc nào.
Hắn cũng sẽ giống như những người bình thường sẽ lo lắng, chỉ vì sợ mất đi tiểu nhân nhi kia......
Mộc Thất nhắm nghiền hai mắt, nhưng không có xoay người lại.
Sở Vân Mộ từ phía sau bước lên ôm nàng vào ngực, ngửi thấy hương thơm đặt thù trên người nàng, chân mày mới giãn ra, cười khẽ một tiếng: "Nàng có rất nhiều điểm khác vơi nữ nhân kia, trên cổ tay nàng có lưu lại dấu vết ngày ấy cứu ta, trên người nầng có mùi hương ta yêu thích, trong mắt nàng có tia bất bại quật cường, lúc nàng cầm đũa có thói quen nâng ngót út lên, lúc nàng ngủ thường gối lên tay trái...... Giữa chúng ta có rất nhiều bí mật, làm sao một nữ nhân có dung mạo tương tự nàng có thể thay thế được!"
Đôi tay hắn lại siết chặt thêm mấy phần, trong giọng nói mang sự dịu dàng trước nay chưa từng có: "Tiểu Thất, cùng ta về nhà......"
Thân thể của Mộc Thất nhịn không được run run, nàng cảm thấy mũi mình chua xót, chính là muốn bật khóc.
"A Sở......" Nàng dùng đôi tay che kín khuôn mặt nói: "Ta không muốn cho chàng thấy dáng vẻ hiện giờ của ta, van cầu chàng......"
Sở Vân Mộ dùng tay xoay khuôn mặt người trong ngực về phía mình, khuôn mặt đầy những hoa văn màu xanh đập vào mắt hắn, cũng làm tim hắn nói lại.....
"Nàng là thê tử của ta, cho dù nàng biến thành bà lão, ta cũng sẽ không ghét bỏ nàng...ta đã nói qua ta muốn cùng nàng đối mặt tất cả, chẳng lẽ nàng đã quên sao?" Ánh mắt Sở Vân Mộ sáng quắt làm cho Mộc Thất không có đường trốn tránh.
Hắn cúi đầu xuống, đặt lên giữa trán nàng một nụ hôn, duỗi tay về phía nàng: "Cùng ta trở về vương phủ, mặc kệ nàng biến thành hình dáng gì, nữ chủ nhân của phủ Nhiếp Chính vương vĩnh viễn chỉ có một mình nàng, bất luận kẻ nào cũng không có tư cách thay thế!"
Mộc Thất dựa vào trong lòng hắn, một giọt thanh từ khóe mắt nàng rơi xuống, nàng nhìn thấu trong mắt Sơ Vân Mộ không có một tia ghét bỏ nào.
Trên đời này, A Sở chính là người bao dung nàng nhất.
Cùng với hắn, nàng vĩnh viễn cũng không cảm thấy mệt mỏi, cùng với hắn, nàng sẽ luôn luôn an lòng......
**
Trở lại vương phủ, Sở Vân Mộ làm giống như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh, tự mình xuống bếp nấu cho Mộc Thất chút đồ ăn mà nàng yêu thích, cũng tự tay đút Mộc Thất ăn......
Nhóm sát thủ thập tam sát nhịn không được bấm tỉnh chính mình, cho tới bây giờ gia mười ngón tay không dính nước xuân tâm tư cũng không ai hiểu được, hôm nay thế nhưng xuống bếp nấu ăn, trên mặt còn là tươi cười, cực kỳ vui mừng!
Bọn họ tuyệt không tin tưởng, cũng không dám tin tưởng!
Trên mặt Sở Vân Mộ mang theo nụ cười nhàn nhã, chỉ là, hắn vụng sai người vứt bỏ toàn bộ gương trong nhà, toàn bộ đồ có thể phản chiếu đều vứt hết......
Hắn nghĩ muốn cho Tiểu Thất không nghĩ đến cái độc hoa này nữa, cho dù là ngắn ngủi quên đi.
Hắn đã phái người tìm kiếm tung tích của quốc sư Miêu Cương, dù là mở rộng phạm vi đến Miêu Cương, lật tung cả Miêu lên, hắn cũng muốn tìm được người.
Về phần Mộc Nguyệt Tình trong thủy lao kia bị độc trùng và chất độc cắn nuốt, hắn chắc chắn muốn để cho nàng ta phải nếm trải được đau khổ nhất thế gian!
Chuyện quan trọng trước mắt, chính là giúp Tiểu Thất giải độc hoa la, vì nàng, hắn nguyện ý không tiếc bất cứ giá nào!
Mộc Thất đang nhìn chè táo đỏ chính tay Sở Vân Mộ làm, mắt chứa nụ cười nhìn mỹ nhân xốc xếch trước mặt, làm gì còn dáng vẻ uy nghiêm tàn nhẫn thường ngày?
Cũng càng lúc càng giống cô vợ nhỏ rồi!
"Canh này cho dù thế nào nàng cũng phải uống hết, Bổn vương vì làm nó, cũng đã luyện tốn không ít thời gian!" Sở Vân Mộ chỉ vào bát to trên bàn, trong con ngươi xẹt qua một tia thâm thúy.
Mộc Thất bất đắc dĩ nhìn Sở mỹ nhân như đứa bé, chỉ đành phải bưng bát to lên, vùi đầu uống xong.
Đột nhiên, cổ nàng đau xót, trước mắt tối đen như mực......
Bên tai vang lên âm thanh như có như không, là Sở Vân Mộ đang nói: "Tiểu Thất, bây giờ ta sẽ đi Hắc Vân sơn tìm cóc ngũ sắt, đừng lo lắng, chờ ta trở lại......"