Tuyệt Sắc Y Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 84

Editor: Hoa Trong Tuyết

Hôm sau, mặt trời rực rỡ, chính là ngày sứ thần Miêu Cương và sứ thần Đại Lịch cùng nhau khởi hành đến Miêu Cương.

Trời vừa sáng  Sở Vân Mộ sờ sờ vị trí bên cạnh đã thấy trống trơn,  sờ đến chăm đệm lạnh lẽo, tay của hắn dừng một chút.

Không biết Mộc Thất dậy từ lúc nào, đáy lòng của hắn có chút trống rỗng, lại chọn lúc hắn ngủ say rời đi.

Sau hai canh giờ, Mộc Thất bưng một khay trà bánh tinh xảo xuất hiện trước mặt hắn.

"Đây là cái gì?" Sở Vân Mộ sau khi dịch dung nâng nâng chân mày khẽ hỏi.

Mộc Thất nhìn thấy hắn sau khi dịch dung thành một nam nhân xa lạ, kết hợp với vẻ mặt lãnh ngạo của Sở mỹ nhân, trong lòng bỗng dưng không hiểu sao có cảm giác không khỏe.

Nàng không nhịn được bật cười, mở miệng nói: "Đây là bánh ngọt do chính t làm, ta làm vài chục lần, cũng đã nếm qua, đây chính là mùi vị tốt nhất. A Sở, mau tới đây nếm thử một chút đi!"

Trên sống mũi của nàng vẫn còn dính mồ hôi, nét mặt tươi cười như hoa nhìn hắn.

Hôm nay là sinh nhật A Sở, nàng định cho hắn một kinh hỉ lớn ——

Lúc nàng ở trong huyễn cảnh trên núi Côn Lôn xem huyễn cảnh của A Sở khi còn nhỏ cho nên mới biết được ngày sinh nhật của hắn.

A Sở chưa bao giờ tổ chức sinh nhật, cũng chưa từng nói đến quãng thời gian khi còn bé, đoạn thời gian kia đối với hắn chính là những năm tháng bóng tối giá rét kéo dài......

Nếu hắn không muốn nhắc tới, nàng tuyệt không hỏi đến.

Nàng đã chuẩn bị chờ đến lúc thích hợp sẽ tặng quà cho hắn, cho nên trước ngày ấy nàng cứ giả vờ không biết.

Măt phượng của Sở Vân Mộ dâng lên ánh sáng dịu dàng nhàn nhạt, cầm một miếng bánh ngọt hình trái tim, ưu nhã bỏ vào trong miệng.

Hương vị trong veo tan trong miệng, tụ lại ở đáy lòng, giống như một đóa hoa nhỏ, rơi vào trong tim hắn.

"Ta phải dùng hoa tươi nhất vào sáng sớm để làm, thế gian tuyệt không có cái thứ hai!" Mộc Thất tự hào vẩy vẩy đầu tóc rối bời, giảo hoạt cười nói: "Ăn xong bánh ngọt này, chàng phải gọi ta là vương phi rồi, Sở đại nhân."

"Vậy thì thế nào?" Sở Vân Mộ lười biếng tựa vào trên đùi của nàng, chợt đứng dậy chạm khẽ vào môi nàng, sâu xa nói: "Bản đại nhân vẫn có thể vào mỗi đêm lẻn vào phòng nàng, ngược lại như vậy không phải còn kích thích hơn hay sao, không biết Tiểu Thất có hoài niệm đêm trước ngày thành thân, Bổn Vương cũng ôm nàng như vậy, hả?"

Trước ngày thành thân?

Mộc Thất giựt giựt khóe miệng, mỗi đên đều bị một mỹ yêu tinh tâm tình bất định ôm, nửa đêm còn phải đề phòng lo lắng không biết đến khi nào nàng sẽ bị ăn đến mẩu xương cũng không chừa lại, nghĩ lại vẫn còn thấy lạnh lẽo......

Sở Vân Mộ chợt ngồi dậy, nhìn bánh ngọt trong tay một lúc lâu, khóe miệng hơi nhếch lên: "Tiểu Thất, đây là bánh ngọt ngon nhất mà ta từng ăn, cám ơn nàng......"

Khó khi nghe được A Sở khen ngợi, Mộc Thất tự hào vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Nếu chàng thích ăn như vậy, mỗi ngày ta sẽ làm cho chàng ăn!"

"Thật?"

"Dĩ nhiên!"

Sở Vân Mộ hả hê cười cười, híp con ngươi nói: "Về sau mỗi ngày giờ dần ta sẽ gọi nàng dậy vì bổn vương mà làm bánh, không cho phép ngủ nướng......"

Nghe nói như thế, Mộc Thất có cảm giác đang bị bánh ngọt đè ép......

**

Vị Nhiếp Chính vương này của Mộc Thất mỗi khi ra cửa là phải mang theo mười mấy chiếc xe ngựa đựng đồ dùng và vật phẩm, kéo xe ít nhất cũng phải là hãn huyết bảo mã, nhưng lần này là theo hầu bên cạnh Mộc Thất, hiếm khi hắn có được một lần”nhẫn nhục cầu toàn”, lấy thân phận một quan văn bình thường đi theo, làm cho Mộc Thất không khỏi thở dài thật sâu......

Đoàn người ngồi thuyền đi về phía Miêu Cương, ở trên thuyền tất nhiên khó tránh khỏi chạm mặt hai người là Vi Quang vương tử và Tô Vọng Ngôn.

Vi Quang nhìn Mộc Thất nhìn thế nào cũng cứ có cảm giác trước đây đã từng quen biết nàng, muốn mời nàng thưởng thức rượu Miêu Cương.

Điều này cũng hợp ý của Mộc Thất, nàng vốn muốn tìm hiểu một số tin tức về cổ độc của Miêu Cương từ hắn, có thể giúp nàng trừ bỏ nguyền rủa trên người.

Vèo!

Một cơn gió mạnh thổi qua, chân trái của Vi Quang không biết bị cái gì đánh trúng, làm cho hắn lăn xuống cầu thang!

Mộc Thất bất đắt dĩ nhìn lại vị trí boong tàu, chỉ thấy Sở Vân Mộ đang cười như không cười nhìn mặt nước, mà ly trà trong tay hắn đã sớm hóa thành phấn vụn, theo gió bay xuống lòng sông......

Vi Quang được người đỡ vào phòng nghỉ ngơi, Tô Vọng Ngôn đi lên phía trước lạnh nhạt nói: "Lộ trình dài sẽ có chút không thú vị, không biết Quận chúa có thể cùng tại hạ đánh một ván cờ?"

Mộc Thất đối với Tô Vọng Ngôn cũng có rất nhiều nghi ngờ, vì muốn dò xét hắn có thể gây ra nguy hiểm cho A Sở hay không, nàng gật đầu nói: "Được."

Trước giờ Tô Vọng Ngôn luôn cho người ta cảm giác an tĩnh như nước, bên trong hiện lên gợn sóng, từ tài đánh cờ của hắn là nhìn ra được, hắn xuống tay ổn chuẩn ngoan, lấy lui làm tiến, nhưng cũng không bỏ sót cơ hội có thể chiếm thế thượng phong.

Mộc Thất đặt một con cờ màu trắng xuống, đùa nói: "Huynh đúng là thật sự thần bí, ta đi đến đâu cũng có thể thấy cửa hàng của huynh, hôm nay còn biết được, huynh còn là một vị quan trẻ thanh liêm không sợ quyền thế, thật làm cho người kính nể không thôi."

"Những cửa hàng kia cũng chỉ là gia sản của tổ tiên thôi, cũng chỉ là có chút thành tựu, không đáng giá nhắc tới." Giọng nói của Tô Vọng Ngôn nhẹ như nước chảy, hắn đưa ngón tay dài vuốt ve con cờ đen, vững vàng vây cờ trắng lại.

"Gia nghiệp huynh khổng lồ như vậy, không biết là gia tộc nào nổi danh ở Đại Lịch?" Mộc Thất thử thăm dò mở miệng hỏi.

Tay Tô Vọng Ngôn dừng lại, nụ cười trên mặt biến mất trong chốc lát, lại nâng lên khóe môi nói: "Gia tộc của tại hạ vì có biến cố mà suy yếu, chỉ còn sót lại chút ít sinh ý như vậy thôi, những thứ này đều là chuyện đã qua."

Hắn không nói, Tô gia bọn họ mười mấy năm trước phải chịu một án oan sáu trăm mười bảy người cứ như vậy bị xử trảm nhà cửa gia sản đều bị tịch biên, mà chỉ có mỗi mình hắn thân mang huyết hải thâm cừu còn sống.

Tất cả gia nghiệp của Tô gia đều được hắn đoạt lại, mà hiện tại hắn lên triều đình, chính là muốn trả thù cho Tô gia!

Mộc Thất biết thân thế của hắn nhất định có vấn đề, Tô Vọng Ngôn càng không nói, thì càng nói rõ bên trong có ẩn tình.

Nàng nắm con cờ trong tay dừng một lát, chợt, thân thuyền rung rung, tay của nàng chạm phải tay của Tô Vọng Ngôn......

Cạch!

Ly trà trong tay Sở Vân Mộ rơi xuống mặt đất, nói đúng ra, là một chưởng phong tạo ra một cái lỗ thủng trên bàn......

Mộc Thất nhanh chóng rút tay về, nghĩ quay đầu lại nhìn A Sở một chút xem hắn có phải là đang tức giận hay không, lại sợ làm như vậy sẽ lộ thân phận của hắn, chỉ là mặt không kinh hãi  cười nói: "Ta xưa nay rất ít đi thuyền, không biết còn có lúc bị như vậy."

Tô Vọng Ngôn có chút cứng đờ rụt lại cánh tay vừa bị nàng chạm phải, rũ con ngươi nói: "Đi thuyền sẽ rung lắc hơn một chút so với đi đường bộ, Quận chúa cẩn thận."

"Bẩm báo đại nhân!" Một võ quan hành lễ nói.

"Chuyện gì?"

"Khởi bẩm đại nhân, Quận chúa, trước mặt bị đá lớn ngăn cản, thuyền của chúng ta không thể nào chạy tới, chúng ta quay trở về hay phải làm sao?" Võ quan nói.

Tô Vọng Ngôn ngẩng đầu quan sát hai bên bờ sông, núi non trùng điệp, đều là ngọn núi cao chót vót, căn bản không thể đổi xe đi đường bộ.

Mà trời gần sụp tối, đội tàu nếu muốn trở về đường cũ, vậy nhất định phải đi ngược dòng, vả lại sẽ đi qua đoạn đường thường xuyên có đạo tặc hoành hành, rất có thể gặp phải nguy hiểm......

"Trở về đường cũ." Tô Vọng Ngôn xoay người lại nói.

Vị trí hiện tại cực kỳ bất lợi cho bọn họ, nếu gặp phải phục kích bất ngờ, bọn họ sẽ bị vậy chặt ba mặt, hậu quả khó lường được!

Ngón tay Sở Vân Mộ vịn lan can, dáng vẻ giống như đang xem náo nhiệt, hắn muốn xem tiểu tử này có mấy phần bản lĩnh.

Thừa dịp mọi người bận rộn, Mộc Thất nhìn Sở Vân Mộ chớp chớp mắt, ý bảo hắn đi theo mình.

Mộc Thất lôi kéo hắn đi tới góc thuyền, bỗng nhiên trong tay lại có thêm một cái hộp hẹp dài.

"Tiểu yêu tinh, nàng đây là không nhẫn nại được, muốn tìm vi phu làm chuyện mờ ám sao?" Sở Vân Mộ kéo dài âm thanh nói.

"Không sai!" Mộc Thất nhón chân lên, nặng nề đè lên môi Sở Vân Mộ đặt xuống một nụ hôn, trên mặt lộ ra nụ cười: "A Sở, sinh nhật vui vẻ!"

Thân thể Sở Vân Mộ hơi chấn động......

"A Sở, ta không quan tâm quá khứ của chàng, điều ta muốn chính là cùng chàng làm bạn cả đời. Đây là sinh nhật đầu tiên của chàng ta cùng chàng trải qua, tất cả sinh nhật sau này của chàng ta đều sẽ cùng chàng trải qua." Mộc Thất vỗ vỗ bờ vai của hắn nói.

Sở Vân Mộ lẳng lặng nhìn người trước mặt, mắt nàng hiện lên ánh sáng nhàn nhạt, sáng ngời giống như sao đêm.

Kể từ khi nàng xuất hiện, trong lúc vô tình tim của hắn đã được nàng chiếu sáng.

Những lúc có hắn, nàng ở trước mặt hắn đã khóc, đã giận, đã làm nũng......

Nhưng khi hắn không ở bên cạnh, nàng so với tất cả những người khác đều kiên cường hơn.

Sở Vân Mộ nhẹ nhàng ôm Mộc Thất vào lòng, lạnh nhạt nói: "Đừng động, để cho ta ôm nàng một lát."

Mộc Thất ôm cái hộp trong tay có chút khó khăn, nàng chuẩn bị tặng cái hộp cho hắn, ai ngờ thân thuyền rung lắc, tay của nàng buông lỏng ——

Hộp kiếm rơi vào trong nước sông!

"Không được!" Mộc Thất thấy cái hộp rơi vào trong nước, trong lòng trầm xuống, không để ý tới những thứ khác, nhảy lên lan can nhảy xuống nước......

Đó là thanh kiếm đầu tiên nàng chế tạo, cũng là quà sinh nhật đầu tiên nàng muốn tặng cho A Sở!

Nàng hít sâu một hơi nhìn xuống dưới nước tìm kiếm, nước sông lạnh lẽo thấm vào y phục.

Bọn thị vệ phát hiện có người rơi xuống nước, nhìn kỹ, thì thấy là Trăn Dương  quận chúa!

"Tô đại nhân, không xong! Quận chúa rơi vào trong nước rồi!"

Con ngươi của Tô Vọng Ngôn căng thẳng, khi nhìn thấy mặt sông hiện lên vẻ âm u, nàng gặp nguy hiểm!

"Nhanh, đi xuống cứu người!" Tô Vọng Ngôn nắm chặt nắm tay phân phó nói.

Đột nhiên, một bóng dáng màu đen nhảy xuống nước, người này chính là Thượng Thư ‘ Sở Phù Phong ’.

Mộc Thất ở dưới nước liều mạng lặn xuống, rốt cuộc chộp được hộp kiếm, nhưng vào lúc này, trong đầu của nàng bỗng dương hiện lên suy nghĩ!

Mặt nước dưới sông có ánh sáng yếu ớt xuyên qua, xem ra đá trên sông cũng không phải do tự nhiên hình thành, mà có người cố ý bố trí ở chỗ này để cản đường.

Như vậy, chỉ cần nghĩ biện pháp đánh nát tảng đá, tự nhiên nó sẽ chìm vào sông, thuyền cũng có thể thuận lợi đi qua!

Nàng ôm hộp kiếm bơi về phía thượng du, chợt bị người kéo chân —— dưới nước có người!

Dưới tình thế cấp bách, Mộc Thất rút đạp tuyết kiếm bên hông ra, nhưng lại có thêm mấy bóng đen đánh úp lại, dưới nước căn bản không có không khí, cảm giác không thể hít thở xuất hiện......

Đột nhiên, hông của nàng căng thẳng, bị người ôm vào lồng ngực, sức lực quen thuộc như vậy chính là Sở Vân Mộ!

Sở Vân Mộ vận đủ chân khí, một chưởng quét qua, trận gió đánh lui những người chuẩn bị tiến tới ra xa.

Hắn cúi đầu che miệng Mộc Thất lại, truyền hơi cho nàng, ôm lấy nàng bơi về phía mặt nước.

Tay Mộc Thất vẫn giữ thật chặt chiếc hộp, nàng nhớ lại những bóng đen vừa mới xuất hiện,  bọn họ là được huấn luyện nghiêm chỉnh, rút lui cũng có trật tự, có thể ở dưới nước ẩn núp lâu như vậy, nhìn dáng dấp không phải là sát thủ bình thường!

Đến tột cùng những người này là ai phái tới?

Bọn họ hình như một mực ẩn núp, chờ cơ hội xuống tay với nàng!

Mộc Thất bình yên vô sự trở lại trên thuyền, để cho phù hợp với thân phận Sở Phù Phong, Sở Vân Mộ cũng không có cử chỉ thân mật nào với nàng.

"Ta có biện pháp mở ra đường đi!" Mộc Thất vội vàng nói: "Lấy đuốc đốt nóng mặt trên của tảng đá, sau đó lấy nước lạnh của sông dội lên, cứ như vậy lặp lại nhiều lần, tảng đá sẽ không chịu nổi, sau đó đánh nát tảng đá cũng không phải việc gì khó. Đợi tảng đá chìm vào đáy sông, đội thuyền của chúng ta có thể an toàn chạy qua!"

Tô Vọng Ngôn khâm phục quan sát nàng trong chốc lát, phân phó nói: "Cứ dựa theo lời  Quận chúa nói mà làm!"

Thấy cả người Mộc Thất ướt nhẹp, Tô Vọng Ngôn có chút đau lòng: "Ta đưa ngươi trở về phòng nghỉ ngơi....."

"Không cần!" Mộc Thất lập tức cự tuyệt, nhẹ giọng nói: "Không cần làm phiền ngươi, ta có mang theo Trầm Xuân Trầm Hạ, hai người ấy sẽ giúp ta."

Dứt lời, nàng nhìn nét mặt “ bổn vương muốn giết chết Tô Vọng Ngôn” của Sở Vân Mộ, cười cười: " Xiêm áo Sở đại nhân cũng ướt, không bằng trở về khoang thuyền thay đổi y phục cẩn thận bị cảm lạnh!"

Trong lòng Mộc Thất thầm nói: Sở Vân mộ, ngươi nha lại ghen phát cáu!

Khi mọi người đang xử lý mấy tảng đá thì Mộc Thất lẻn vào phòng Sở Vân Mộ, mở hộp kiếm ra để trên bàn, chân đạp lên ghế nói: "Mỹ nhân, đây vốn là quà tặng sinh nhật bản Quận Chúa muốn tặng cho chàng, thế gian chỉ có một cái này, chàng chớ cô phụ tâm ý của bản Quận Chúa!"

Cả người chỉ mặc một bộ y phục màu trắng, tóc đen xõa trên vai Sở mỹ nhân xuất hiện sau lưng nàng, môi mỏng chạm lên tai của nàng, sâu xa nói: "Vì không cô phụ tâm ý của Tiểu Thất, vi phu quyết định...... lấy thân báo đáp......"
Bình Luận (0)
Comment