Tuyệt Sắc Y Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 89

Editor: Hoa Trong Tuyết 

"Cô biết trong tay quận chúa có một thần đỉnh luyện đan, Cô đang tìm kiếm phương pháp trường sinh bất lão, cần quận chúa  giúp một tay. Nếu chuyện thành, cô sẽ giúp ngươi giải nguyền rủa, quân vô hí ngôn. . . . . ." Miêu Cương vương vuốt ve một lò lửa nhỏ màu đen trong tay, chậm rãi nói.

Mộc Thất cười lạnh, chậm rãi mở miệng: "Nhưng mà, cam kết loại này, ta nghĩ tận mắt nhìn thấy mới tin được."

"Quận chúa quả nhiên là một người thông minh." Miêu Cương vương có nhiều ý vị vuốt râu, nâng tay phải lên, lúc này, lúc này một người cả người mặc y phục màu đen từ sau lưng hắn bước ra.

Người này chính là —— quốc sư Ám Dạ!

Mộc Thất chú ý tới hai tay của hắn, rõ ràng hoàn hảo như thường, nhưng rõ ràng trước đây A Sở đã chặt đứt một cánh tay của hắn!

"Quốc sư Ám Dạ, tham kiến Trăn Dương Quận chúa. . . . . ." Ám Dạ khẽ nâng  lên khóe môi, ánh mắt âm mị rơi trên người Mộc Thất, mang theo vài phần giảo hoạt.

Miêu Cương vương lấy ra một quyển tơ lụa, đẩy tới trước mặt Mộc Thất nói: "Quốc sư chính là người duy nhất trên cõi đời này có thể cởi được nguyền rủa trên người ngươi, chỉ cần ngươi có thể giúp Cô luyện ra thuốc trường sinh bất lão, Cô chắc chắn nói được làm được, để hắn giúp ngươi cởi bỏ nguyền rủa. Miêu Cương ta có một khế ước với vu sư, chỉ cần ngươi để máu của mình rơi vào trên cuốn lụa này, sau đó từng người nói ra lời thề, sẽ có hiệu lực với vu sư. Nếu thất tín cơ thể sẽ bị vạn độc cắn nuốt, cho đến khi không chịu nổi khổ sở đau đớn chết đi, cũng không có thuốc nào chữa được."

Hắn nhẹ nhàng mở mảnh lụa ra, sâu xa nói: "Dùng cổ này làm chứng, Quận chúa cảm thấy thế nào?"

Mảnh lụa mày xanh hiện đến trước mặt Mộc Thất, mảnh lụa giống như có thể di chuyển, phát ra ánh sáng nhạt, giống như hồ nước nhộn nhạo dưới bóng đêm.

Dùng cổ trùng cộng sinh với một vật, Mộc Thất đã từng nhìn thấy trong sách cổ, hôm nay tận mắt nhìn thấy, không ngờ thật sự có thể làm được như vậy. . . . . .

Miêu Cương vương muốn dùng cái này kiềm chế nàng, để hắn có thể tùy ý sai khiến nàng, nhưng cố tình nàng lại là người vô cùng chán ghét khi bị kẻ khác điều khiển!

Mộc Thất ngồi đối diện Miêu Cương vương, chợt vẩy về phía mảnh lụa một nắm bột màu đỏ, mảnh lụa màu xanh lá dập dềnh như mặt nước gặp phải bột đỏ thì mãnh liệt động đậy, cuối cùng biến thành màu đen.

Độc dược sư phụ Nhiên Ông cho nàng quả nhiên khắc được trăm loại cổ trong thiên hạ!

Mộc Thất cười nhạt, phất phất bụi bặm trên người nói: "Loại vật này giống như dây thừng, trói chặt người cũng sẽ làm ảnh hưởng đến khả năng của người ta."

Miêu Cương Vương tức giận vỗ án: "Trăn Dương, ngươi như vậy là muốn cùng Cô đối địch sao?"

"Vương thượng xin bớt giận." Mộc Thất để ly trà xuống, nhàn nhã mở miệng nói: "Nếu tin tức Vương Thượng buộc ta luyện ra thuốc trường sinh truyền ra ngoài, đối với Miêu Cương cũng là chuyện tốt. . . . . ."

Miêu Cương vương tất nhiên hiểu được, nếu người trong thiên hạ đều biết, Miêu Cương vương trầm mê tìm trường sinh bất lão, không để ý quốc sự.

Trên mặt Ám Dạ là vẻ thong dong giống như đã đoán trước được kết quả, hắn ta đoán được dạng hồ ly giảo hoạt như Trăn Dương quận chúa sao có thể dễ dàng mắc câu như vật, cũng may hắn đã chuẩn bị thủ đoạn tiếp theo để đối phó.

Ám Dạ dừng một, ánh mắt tà mị đầy thù hận ghim chặt Mộc Thất, hận không thể chém nàng thành trăm mảnh.

Ngay lúc ấy gậy chống của hắn dâng lên một màn sương trắng, trong màn sương hiện lên một bóng người, hắn cười lạnh nói: "Quân chúa có biết đây là người phương nào không?"

Mộc Thất khẽ liếc, chỉ thấy trong màn sương mờ ảo có một bóng người uyển chuyến bước đến, mặc dù nhìn không rõ, nhưng nàng biết được, bóng người kia chính là nàng!

Đầu Mộc Thất Tâm căng thẳng, nàng biết nhất định Ám Dã đã nghĩ ra được biện pháp đối phó nàng, nhưng A Sở còn không biết!

Mình chính là điểm yếu của A Sở, nếu Ám Dạ dùng vu cổ tạo ra một Mộc Thất giả đi thương tổn hắn, nhất định rất dễ dàng thực hiện!

Trên mặt Mộc Thất vẫn là biểu cảm nhẹ nhàng, cười cười nói: "Không ngờ quốc sư lại có ham mê đối với bản quận chúa như vậy, chẳng lẽ ngươi thầm yêu bản quận chúa sao? Đáng tiếc ta đã có chủ rồi."

Sắc mặt Ám dạ tối sầm lại, nhếch môi cười lạnh nói: "Này là huyễn hình có dáng vẻ giống y hệt quận chú, lúc quận chúa giúp vương thượng chế thuốc, nó sẽ thay thế quận chúa, quận chúa có nghe lời hay không sẽ ảnh hưởng đến việc nó có làm tổn thương người xung quanh hay không. . . . . ."

Dứt lời, hắn đột nhiên bóp thủ trượng.

Bóng dáng giống Mộc Thất nhanh chóng bay đến, mang theo lệ khí mãnh liệt——

Mộc Thất rút đạp tuyết kiếm từ bên hông ra lại bị lệ khí bất ngờ ép lui mấy bước. . . . . .

Vừa lúc này, hào quan của ảo ảnh từ phía trên Mộc Thất đè xuống, tốc độ nhanh đến mức đến cơ hội cho nàng né tránh cũng không có!

Vèo!

Một bóng đen thoáng qua, trong mơ hồ Mộc Thất bị một lực thật mạnh kéo đi, vọt ra khỏi nội điện.

"Vương phi, đắc tội." Nguyên Trăm buông lỏng Mộc Thất ra, phất tay gọi mấy trăm sát thủ đến, chém giết với ám vệ bên cạnh Miêu Cương vương.

Sát thủ của thập tam sát tại sao lại ở đây?

Mộc Thất có chút giật mình, nhiều sát thủ như vậy, cũng không thể tự nhiên xuất hiện, A Sở thế nhưng vì nàng mà chuẩn bị rất nhiều!

"Miêu Cương vương kiêng kỵ nước Đại Lịch, vốn không định gây ra động tĩnh lớn, vương phi không cần phải lo lắng, xin mời đi theo ta." Nguyên Trăm nghiêm trang quay đầu lại nói.

Mộc Thất thu hồi kiếm, gật đầu một cái.

Trên nóc nhà, Sở Vân Mộ thản nhiên nhìn tình cảnh phía dưới, nói với sát thủ sau lưng: "Mang Ám Dạ đến, tối nay bổn vương ở đây chính là đợi hắn. . . . . ."
Bình Luận (0)
Comment