Tuyệt Sắc Yêu Phi

Chương 107

Phòng rất lớn, người cũng rất nhiều, Huyền Kha, Bạch Bằng Triển, còn có Bạch Nhật Tưởng, đương nhiên, còn có người hầu của Huyền Dạ muốn tùy lúc có thể trợ giúp.

“Nếu muốn ở chỗ này nhìn ta cứu người, như vậy, mong tuân thủ quy củ của ta, vô luận phát sinh trạng huống gì, không có mệnh lệnh của ta, không cần động, cũng không nên tới gần ta, nếu không tự gánh lấy hậu quả, biết chưa?”

Đứng cạnh cửa sổ, nhìn Huyền Kha cùng Bạch Nhật Tưởng, Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng nói.

“Hảo!”

Huyền Kha lập tức đáp ứng, mắt quyến rũ lẳng lặng dừng ở mặt Vân Hiểu Nguyệt tuyệt mỹ đang tắm rửa dưới ánh mặt trời, một tia si mê hiện lên, lập tức khôi phục lại trong suốt sạch sẽ, cười rộ lên.

“Hừ!”

Bạch Nhật Tưởng vì bảo hộ hình tượng Hoàng tử của hắn, cũng nghiêm chỉnh, chẳng qua hung hăng lườm nàng một cái, ra vẻ là ngầm cho phép.

“Được rồi, bắt đầu đi!”

Khẽ gật đầu, mấy người Huyền Nhất lập tức đem Huyền Dạ cả người cắm đầy ngân châm ôm lấy, nhẹ nhàng bỏ vào thùng gỗ lớn, rồi tách nhau đứng ở vị trí mà Vân Hiểu Nguyệt trước đó chỉ định mà vận khí bảo vệ.

Theo dược thảo không ngừng bỏ vào, nước dần dần bắt đầu biến thành màu xám, bưng lên một chén thuốc kịch độc đã được chuẩn bị sẵn, nhìn sâu Huyền Dạ sắc mặt như tro tàn, cắn cắn môi, Vân Hiểu Nguyệt mở miệng của hắn, không chút do dự đem chén thuốc toàn bộ rót vào, sau đó tay để ở tâm mạch của hắn, nàng biết, tiếp theo, mới là thời khắc hung hiểm nhất.

Quả nhiên, vài phút sau, làn da Huyền Dạ bắt đầu biến thành màu tím đen, thất khiếu máu đen, hơn nữa càng chảy càng hung, phi thường khủng bố.

Hai người ngồi xem trợn mắt há hốc mồm, sắc mặt trắng bệch, đoán chừng là chưa từng nghĩ tới sẽ gặp tình huống như vậy.

Bất quá, Vân Hiểu Nguyệt đã không có thời gian quan tâm những thứ này, nàng tất cả tinh thần đều dùng để đối phó khí độc đang bắn ra tứ phía.

Mệt chết đi mệt chết đi, không riêng tiêu hao chân khí mà mệt, trọng yếu hơn là, nàng vừa áp chế độc khí, vừa đem ngân châm hoặc rút ra hoặc đâm vào, chặn đường chạy của khí độc. Chuyện này trừ nàng, ai cũng không giúp nàng được.

Nhìn động tác của Vân Hiểu Nguyệt, người bên cạnh hoàn toàn há hốc mồm. Ở trong mắt bọn họ, chỉ nhìn thấy Vân Hiểu Nguyệt một bàn tay nâng lên hạ xuống, xem kẽ ánh sáng nhàn nhạt như là đang khiêu vũ, thoáng chốc đẹp mắt!

Một nén nhang sau, trên trán, bắt đầu chảy mồ hôi hột, Vân Hiểu Nguyệt trong lòng âm thầm kêu khổ, nàng hình như đã đánh giá thấp sự lợi hại của chất độc này, khí đan điền xói mòn quá nhanh, tiếp tục như vậy nữa, liền không chịu nổi!

Đột nhiên, trên lưng truyền đến một cỗ chân khí hùng hậu, theo sau là thanh âm ôn hòa cùng đau lòng truyền đến:

” Ta tới giúp nàng ”.

Là Bạch Bằng Triển.

(Ụt:  Vì tiếng Trung giống tiếng Anh, toàn wợ với nị nên cứ để ta – nàng cho nó ngọt)

Khóe miệng nổi lên ý cười thư thái, có Bạch Bằng Triển trợ giúp, nàng dễ dàng rất nhiều.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ánh mặt trời dần dần biến mất ở đường chân trời, ánh sáng trong phòng càng ngày càng mờ.

Bạch Nhật Tưởng luôn luôn ngồi ở trên ghế, bụng đã sớm đói đến phải kêu rột rột, nhưng nhìn Huyền Kha bên cạnh, hắn ta thủy chung là mỉm cười ôn hòa nhìn mấy người Vân Hiểu Nguyệt đang giúp Huyền Dạ chữa thương, cũng không nhúc nhích, nho nhã an định như vậy, làm Bạch Nhật Tưởng thế nào cũng không thể làm mất mặt quốc thể, đành phải tức giận chịu đựng, cùng đợi.

Bởi vì khoảng cách khá xa, cho nên hắn không có phát hiện, ở trên bàn tay Huyền Kha dấu đi nắm một viên kim châu cực nhỏ, hắn nhắm ngay phương hướng tử huyệt của Huyền Dạ lộ ở bên ngoài.

Chỉ cần thừa dịp lúc bọn họ không chú ý đem viên kim châu bắn đến tử huyệt của Huyền Dạ, như vậy hôm nay, hắn nhất định phải chết, kế hoạch hoàn mĩ của hắn liền có thể tiếp tục thực thi.

Nhưng là vì sao, trong lòng hắn do dự như vậy đây?

Móng tay thật sâu đâm vào trong lòng bàn tay, ánh mắt Huyền Kha phức tạp nhìn Vân Hiểu Nguyệt sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi.

Hắn – lần đầu tiên, do dự.

Ánh mắt của nàng, chuyên chú như vậy. Trên mặt của nàng, mồ hôi đã đổ đầm đìa, nàng là dụng tâm cứu người như vậy, dụng tâm cứu một người đã từng thật sâu tổn hại qua người của nàng như vậy.

Vân Hiểu Nguyệt như vậy, hắn lần đầu tiên thấy, mặt cười xinh đẹp lại lạnh như vậy, không có mỉm cười, lại dị thường làm hắn cảm thấy ấm áp. Giống như một đạo ánh sáng chiếu vào đáy lòng đầy bóng tối của hắn, chiếu sáng mỗi một góc.

Lần đầu tiên, hắn muốn yêu một người, cho nên, hắn không hạ thủ được!

Không phải là bởi vì hắn là đệ đệ của hắn mà không hạ thủ được. Với hắn mà nói, những thứ là trở ngại ngăn hắn lên Hoàng vị đều đáng chết, bao gồm phụ hoàng của hắn cũng như vậy.

Duy chỉ có Vân Hiểu Nguyệt, khi hắn gặp chuyện nguy hiểm nhất, nữ tử này giúp đỡ hắn, nữ tử xem tiền tài danh lợi như cặn bã. Nữ tử không như những nữ nhân tầm thường khác, thậm chí có thể nói là nử tử thuỷ tính dương hoa, nàng một giây trước còn cười đến xán lạn như hoa, nhu tình vạn chủng, một giây sau lại giết người không chớp mắt, giống như yêu nữ từ Diêm La địa ngục, hắn lại không đành lòng tổn thương nàng!!

Vân Hiểu Nguyệt, nàng cuối cùng đã hạ cổ gì ta? Làm ta đây sao mê luyến nàng?

Cho nên, ta nhất định phải có được nàng, bất kể thế nào, cũng muốn đem toàn bộ nam nhân bên cạnh nàng trừ bỏ, độc chiếm nàng!

Nghĩ tới đó, kim châu trong lay lại chuyển hướng đến nam tử sắc mặt tái nhợt phía sau Vân Hiểu Nguyệt – Bạch Bằng Triển.

Người nam tử này, từ lúc mới gặp mặt, Huyền Kha chỉ biết, hắn ở trong lòng Vân Hiểu Nguyệt nhất định cũng có vị trí thật trọng yếu, bởi vì ánh mắt Vân Hiểu Nguyệt nhìn hắn, là ôn nhu như nước, mặc dù không có tình yêu, nhưng lại có tình cảm thật sâu, cho nên, người đàn ông này, đáng chết!

Vừa định bắn kim châu ra, đột nhiên.

” Phốc…”

Một cỗ máu tươi từ trong miệng Vân Hiểu Nguyệt phun ra,Huyền Kha nhảy dựng, không ngẫm nghĩ nữa, người đã bay tới bên cạnh nàng, đem nàng ôm vào trong ngực, chân khí hùng hậu chuyển qua.

Có Huyền Kha trợ giúp, Bạch Bằng Triển đỡ hơn một chút, thấy Vân Hiểu Nguyệt lại bị Huyền Kha ôm vào trong ngực, vừa muốn mở miệng, cũng cảm giác được trên người tê rần, bị chế trụ.

Chân khí được bổ sung, Vân Hiểu Nguyệt không nói gì, nửa tựa vào trong lòng Huyền Kha, đem mấy cây ngân châm cuối cùng nhanh chóng cắm vào huyệt vị Huyền Dạ, nhìn da trên người hắn dần dần biến thành màu xám, thất khiếu chậm rãi chảy ra máu loãng biến thành hơi hơi hồng, trên mặt lộ ra một nụ cười tái nhợt suy yếu:

” Ôm hắn đến một cái thùng gỗ khác mà ngâm, chờ ta tỉnh lại rồi nói tiếp!”

Nói xong, ngất ở trong lòng Huyền Kha.

“Đáng chết!”

Huyền Kha kinh hãi, bất chấp người xung quanh, một tay ôm lấy Vân Hiểu Nguyệt đến trên giường, cảm giác chân khí trong cơ thể nàng cơ hồ muốn dầu hết đèn tắt.

Không biết vì sao, trong lòng chợt cảm thấy dâng lên một tia đau lòng, không kịp nghĩ tới chuyện khác, thu liễm tâm thần, vận công.

Bạch Nhật Tưởng kinh ngạc nhìn động tác Huyền Kha, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, không rên một tiếng ngồi ở trên ghế, chính là ánh mắt kia, trở nên càng thêm sâu thẳm.

Sau một nén nhang, Vân Hiểu Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, yên lặng nhìn Huyền Kha nửa ngày, khóe miệng mang theo một tia đạm mạc ý cười:

“Cảm ơn!”

Huyền Kha nghe vậy hơi chấn động một chút, con ngươi đẹp đẽ biến ảo sắc thái bất đồng, thật lâu sau, tràn ra một nụ cười tuyệt mỹ:

“Ngươi đã cứu ta một lần, lúc này đây, ta đương nhiên hồi báo ngươi, không phải sao?”

Ngụ ý, về sau cả hai không thiếu nợ nhau!

Xem ra, mục đích hắn lần này đến Bạch Hổ rất không đơn giản!

“Hảo!”

Không để ý lắm cười nhạt một tiếng, đứng dậy đi đến trước mắt Bạch Bằng Triển đều giận đến đỏ lên ở bên cạnh, tay giả khai huyệt vị của hắn, mềm yếu tới gần trong ngực của hắn:

“Bằng Triển, trong chốc lát đưa ta quay về Phủ Hoàng Tử, được không?”

“Chậm đã, Hoàng Thượng có chỉ, chờ ngươi giải độc cho Nhị Điện hạ xong, liền đem ngươi mang về Hoàng cung, cho nên, ngươi không thể trở về, bằng không, liền lấy tội kháng chỉ mà chém!”

Bạch Nhật Tưởng ở một bên rốt cuộc tìm được cơ hội nói chuyện, đắc ý tuyên bố.

” Vậy sao?”

Vân Hiểu Nguyệt miễn cưỡng nhìn hắn một cái, quay đầu đối mấy người Huyền Nhất phân phó nói:

“Các ngươi nhớ kỹ, tối hôm nay, muốn để hắn ở trong thùng gỗ này ngâm một buổi tối, bảo trì nước ấm, ngân châm trên người hắn không cần lấy xuống, cùng với bỏ dược thảo vào là được rồi. Còn có, nước có độc tính lúc nãy, nhớ mang lên vùng núi xa xôi hoang vắng mà vùi lấp, nhớ chưa?”

“Vâng, Vân đại phu!”

“Chúng ta đi thôi!”

“Chậm đã, ngươi quên, ta…”

Bạch Nhật Tưởng lập tức ngăn hai người bọn họ lại, hung tợn nói xong vô nghĩa, Vân Hiểu Nguyệt nổi giận nâng tay điểm chỉ, chế trụ hắn!

“Tiểu Bạch Điện hạ, Hoàng Thượng nói là không cho phép Diệp ra phủ, có hay không nói ta không được vào phủ? Không hề có!

Hoàng Thượng nói để ta giải xong độc của Huyền Dạ liền tiến cung, Huyền Dạ độc hoàn toàn giải hết rồi sao, Không hề có!

Như vậy, trong khoảng thời gian Huyền Dạ còn chưa có chữa xong, Hoàng Thượng có hạn chế hành động của ta sao? Không hề có!

Ngươi cũng đã lớn như vậy rồi thế mà một điểm cũng không động não.

Ta kháng chỉ sao?

Nín!

Nếu Hoàng Thượng cho ngươi đến quan tâm tình huống Huyền Dạ, ngươi nên hảo hảo ở chỗ này cùng Huyền Dạ.

Ăn nó, đêm nay thay ta thủ cả đêm, sáng sớm ngày mai ta quay về tới cho ngươi giải dược, vậy đi?”

Trên mặt đột nhiên tràn đầy nụ cười khoái hoạt, Vân Hiểu Nguyệt nâng tay liền đem một viên thuốc ném vào trong miệng hắn, rồi giải huyệt đạo của hắn.

“Ngươi ngươi ngươi… Ngươi cho ta ăn cái gì?”

Bạch Nhật Tưởng quá sợ hãi hỏi.

“Không có gì, ba bước mất hồn đan mà thôi, chỉ cần ngươi đi ba bước, thì liền chết thôi mà.

Bất quá nếu ngươi ngoan ngoãn ngồi bất động mà nói, sẽ không phải chết, hảo hảo canh chừng đi, ngày mai gặp!”

Nâng tay đưa hắn đặt vào trong ghế dựa, Vân Hiểu Nguyệt lôi kéo Bạch Bằng Triển, nghênh ngang mà đi.

“Vân… Hiểu… Ngươi trở lại cho ta, đáng chết, lập tức đem giải dược cho ta, Vân Hiểu…”

Trong phòng, truyền ra thanh âm Bạch Nhật Tưởng nổi giận rít gào, nhưng không thấy hắn đuổi theo ra ngoài. Xem ra, là tin!

“Ha ha… Hắn quả nhiên đủ ngu ngốc, Bằng Triển, quá buồn cười!”

Ra khỏi phòng, Vân Hiểu Nguyệt rốt cục nhịn không được, nở nụ cười.

“Nguyệt Nhi, nàng lại nghịch lung tung, Nhị Điện hạ hắn… nàng vẫn là cho hắn giải dược đi, được không?”

Bạch Bằng Triển có chút lo lắng nói.

“Hắn đấu không lại ta, yên tâm đi, ta phải đi về gặp Diệp, đi!”

” Ừ!”

“Ta và các ngươi cùng đi, như thế nào?”

Phía sau, truyền đến tiếng hỏi Huyền Kha ôn hòa.

“Không cần, Điện hạ, người một đường bôn ba, vẫn là nghỉ ngơi trước đi, đợi cho Huyền Dạ hoàn toàn tốt rồi lại nói!

Đúng rồi, Điện hạ, ta là đem đệ đệ người thương nhất giao cho người, nơi này đều là nhân chứng, nếu buổi tối nay hắn xảy ra chuyện gì đi đời nhà ma, vậy cũng đều là trách nhiệm của người, cho nên, thật kỹ trông hắn đi, hử?”

Vân Hiểu Nguyệt xoay người nhìn Huyền Kha, một câu hai nghĩa nói ra.

Nàng cũng không ngốc, ban đầu ở Huyền Vũ Quốc, hắn và Huyền Dạ trong lúc đó bất hòa, nàng có thể cảm giác được, bất quá, bây giờ là ở Bạch Hổ Quốc, cho hắn cũng không dám!

“Vân đại phu nói có lý, ta sẽ chiếu cố tốt đệ đệ, như vậy, ngày mai gặp!”

Huyền Kha thân hình chấn động, cười nhạt khinh ngữ.

“Ngày mai gặp!”

Phi thân lên ngựa, Vân Hiểu Nguyệt tựa vào trong lòng Bạch Bằng Triển, mệt mỏi nhắm hai mắt lại, thực mệt a!

Trong lòng truyền đến tiếng hít thở đều đều, Bạch Bằng Triển biết Vân Hiểu Nguyệt mệt muốn chết rồi, cẩn thận ôm nàng, phóng ngựa bay nhanh, rất nhanh, đã đến Phủ Đại Hoàng Tử.

“Bạch tướng quân? Vân công tử?”

Đem dây cương ném cho Ngự Lâm quân ở cửa, Bạch Bằng Triển ôm Vân Hiểu Nguyệt đi vào cửa, khiến cho Vương Bình nhìn thấy, vội vàng kinh hỉ vạn phần tiến lên đón.

“Điện hạ đâu?”

“Ai nha nha, Điện hạ ở bên trong phòng, hai vị trắc phi nương nương xông vào, ta chính là không biết như thế nào cho phải đây!”

“Cái gì?”

Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên trợn to hai mắt, hung tợn hỏi:

“Hai cái nữ nhân đáng chết kia ở trong phòng Diệp?”

“Vâng, thế nào đuổi không đều đi!”

“Con mẹ nó, thật đúng là chán sống mà!”

Vân Hiểu Nguyệt lập tức từ trong lòng Bạch Bằng Triển nhảy xuống, nổi trận lôi đình, như khói nhẹ mà bay đi.
Bình Luận (0)
Comment