*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hình tượng bạn Chu Lân
Ra khỏi phòng, sau khi phân phó kỹ việc cần chú ý, Vân Hiểu Nguyệt chậm rãi đi ra sân hoa lệ tinh xảo, thầm nghĩ hảo hảo thưởng thức Quý Tân lâu được tất cả mọi người ca ngợi không thôi một chút.
Dọc theo lục ấm xanh um bên hồ đường nhỏ chậm rãi về phía trước, ánh mặt trời màu vàng chiếu trên mặt hồ nhìn như gương, trong vắt ánh sáng nhạt một thoáng xinh đẹp.
Xa xa, thấp thoáng kiến trúc mang sắc thái tươi đẹp tinh xảo cùng cây xanh hoa hồng trong lúc này tạo nên không gian yên tĩnh an tường, quả nhiên không hổ là nơi có cảnh sắc như tranh, thích hợp tu thân dưỡng tính!
Thong thả đi dạo, chậm rì rì mà đi, không biết đi bao lâu, trước mắt xuất hiện một mặt cỏ xanh mượt, giống như một thảm thực vật xinh đẹp, xanh biếc loang loáng màu xanh hoa cỏ ở trong gió nhẹ đong đưa lúc lắc. Ở giữa xen kẽ một chút hoa dại, cẩm chướng trắng noãn, phấn hoa mã lan lam nhạt như chuông …
Từ xa nhìn lại, tựa như thảm thực vật này được vẽ lên như tranh, thật xinh đẹp!
Không nghĩ nhiều, Vân Hiểu Nguyệt bước lên thảm cỏ , mỉm cười nằm xuống, nheo mắt lại , gác chéo chân, thả lỏng thân thể , cảm thụ nắng ấm qua từng giác quan, lẳng lặng hưởng thụ không gian thanh tĩnh khó mà có được.
Không biết qua bao lâu, ngay tại lúc nàng thoải mái gần muốn ngủ luôn thì đột nhiên một tiếng bước chân vô cùng nhẹ nhàng truyền vào trong tai.
Tâm Vân Hiểu Nguyệt cả kinh, nghiêng tai lắng nghe, cảm giác tiếng bước chân hướng nơi này chậm rãi tới gần. Bất quá, tiếng bước chân này dồn dập hỗn loạn, không giống như là người tập võ.
Yên lòng, Vân Hiểu Nguyệt tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng có chút tò mò, sẽ là ai chứ?
Một lát sau, nghe thấy tiếng bước chân ở cách nàng không xa thì im bặt, tiếp theo, nhẹ nhàng tiếng thở dốc truyền đến, cảm giác người này do dự nửa ngày, kì kèo mè nheo hướng nàng tới gần, đến bên chân củaa nàng thì quỳ xuống. Làm Vân Hiểu Nguyệt tò mò không thôi, mở mắt ra, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Trời ạ, từ đâu xuất hiện một tiểu chính thái 18 ???
Dáng người không cao, cũng chỉ sấp sỉ nàng, giống một con cún nhỏ quỳ rạp trên mặt đất, nhẹ nhàng chậm rãi nhích lại gần, có vẻ là muốn vụng trộm vòng qua nàng.
Trên người mặc một bộ quần áo màu tím giống như quý tộc thời hiện đại của Nhật Bản hay mặc, nhìn ra được là dệt từ tơ lụa thượng hạng .
Phủ phục trên mặt đất, trên đầu nhỏ có một búi tóc đáng yêu màu đen mềm mại, lại điểm nhẹ một cây trâm bạch ngọc. Đôi tay như bạch ngọc đang nắm chặt lấy đôi giầy có hoa văn màu vàng, làm lộ ra đôi chân khéo léo lả lướt còn dính mấy cây cỏ xanh, cái mông nhỏ cũng theo đó mà nhúc nhích, giống như một con sâu nhỏ – thật sự là – – thật đáng yêu nha!
Nháy mắt mấy cái, nhìn bộ dáng bé hoạt động khả ái trên mặt đất, làm Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được một tiếng.
“Xì” .
Nụ cười này, làm bé trên đất sợ tới mức cả người cứng đờ, sau đó thật nhanh nhảy lên, so với động tác ốc sên lúc trước không biết nhanh hơn gấp bao nhiêu lần. Nháy mắt lộ ra khuôn mặt của hắn.
Wow, khuôn mặt búp bê phấn điêu ngọc trác xinh đẹp, tiểu chính thái siêu cấp đáng yêu nha.
Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được kinh thán!
Hồn nhiên thành khí chất cao quý, mĩ mạo tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành, băng cơ ngọc cốt, tóc đen như mực, mũi cao thẳng, môi đỏ mọng kiều diễm ướt át nước lộ ra hồng nhạt đáng yêu, một đôi mắt đen như mực như vì sao tròn tròn mở to, như một hồ nước thanh, trong suốt không có một tia tạp chất, thuần khiết phải làm người khác không đành lòng khi dễ , lông mi nồng đậm cuốn kiều dài dày, giống cây quạt chớp chớp, làm Vân Hiểu Nguyệt nháy mắt nghĩ tới – – oa nhi nha!
Lúc này, đôi mắt to xinh đẹp không có địch ý của hắn thoáng hiện, chẳng qua là thật hoang mang, thật kinh ngạc trừng mắt nhìn nàng, con mắt đen lúng liếng thủy thủy nhuận nhuận, giống một tiểu bạch thố đáng yêu.
Trong nháy mắt, tình thương của mẹ Vân Hiểu Nguyệt tràn ra, tràn ra sủng nịch tươi cười:
“Tiểu đệ đệ, đệ là ai hửm?”
“Ngươi là ai?”
Tiểu chính thái méo mó đầu nhỏ, chớp chớp mắt to, nghi ngờ hỏi, tiếng nói nhu nhu, tươi ngọt giống như có thể nhỏ ra mật, giống như làm nũng, thật sự là – – thật là đáng yêu!
“Ta? Ta là ca ca ở tại nơi này, ta gọi Vân Hiểu, còn đệ ? Đệ cũng ở tại nơi này sao?”
Đứng thẳng, Vân Hiểu Nguyệt cười híp mắt hỏi.
” Ừ!”
Gật gật đầu, tiểu chính thái tròng mắt đen lay láy “nhanh như chớp” thẳng chuyển, vừa định lại mở miệng, đột nhiên, gió nhẹ đưa tới tiếng hô nhẹ nhàng:
“Thái Tử Điện hạ… Thái Tử Điện hạ… Người ở đâu? Mau ra đây, cần phải trở về, Thái Tử Điện hạ…”
Ách, Thái Tử, Thái Tử nào?
Kinh ngạc nhìn tiểu khả ái cùng nàng cao không sai biệt lắm trước mắt, Vân Hiểu Nguyệt hưng trí, đứng lên vỗ vỗ quần áo, cười hì hì hỏi:
“Đệ là Thái Tử? Bọn họ là đang tìm đệ sao?”
“Thảm thảm, tìm tới rồi, ta không muốn về, không được nói cho nhóm bọn họ biết ta ở chỗ này nha!”
Đôi mắt ngập nước tràn ra thần sắc cầu xin, tiểu khả ái giống con thỏ nhỏ bị kinh hãi, chân không vọt tới gốc đại thụ, hai cái tay ôm thân cây, hướng cây trèo lên.
Đáng tiếc, tiểu chính thái này kỹ thuật thật sự không được tốt lắm, bò một nửa liền rớt xuống. Tai nghe tiếng kêu gào lo lắng càng ngày càng gần, tiểu tử kia gấp đến độ lăn lông lốc đứng lên, nhe răng trợn mắt tiếp tục cố gắng trèo lên, bộ dáng kia, vô cùng thú vị!
“Tiểu Thái Tử, có cần giúp một tay hay không a?”
Nhìn hắn gấp đến độ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cái trán thấm ra không ít mồ hôi, Vân Hiểu Nguyệt không đành lòng, cười híp mắt hỏi.
“Muốn muốn muốn, Bảo Bảo muốn trốn trên cây, mau chút!”
Tiểu chính thái vui mừng quá đỗi, kích động gật đầu mạnh.
Bảo Bảo? Tên rất hay, người cũng như tên, thật đáng yêu a!
Dưới chân dậm nhẹ một chút, tay Vân Hiểu Nguyệt nắm ở hông của hắn, đưa hắn ôm vào trong ngực, nháy mắt bay đến trong lá cây rậm rạp, ngồi ở chỗ cao nhất của cây.
“Oa…”
Bảo Bảo hưng phấn mà nắm chặt vạt áo Vân Hiểu Nguyệt, miệng nhỏ há ra thật to, dùng một ánh mắt cực kỳ sùng bái nhìn Vân Hiểu Nguyệt:
“Thật là lợi hại a, Bảo Bảo cũng muốn học, có được không?”
Ai nha nha, vẻ mặt đáng yêu tràn ngập hi vọng, làm Vân Hiểu Nguyệt cự tuyệt thế nào cũng không nói nên lời, nhịn không được đưa tay nhéo nhéo mặt trắng nõn của hắn, cười híp mắt nói:
“Hư… Bọn họ đến rồi kìa!”
Bảo Bảo vừa nghe, ánh mắt một trận hoảng loạn, vội vàng chui vào trong ngực nàng, hai cái tay gắt gao ôm hông của nàng, một cử động cũng không dám.
Theo bản năng, tay Vân Hiểu Nguyệt cũng đặt ở vòng eo mảnh khảnh của hắn, buồn cười đưa hắn ôm sát, vận công che dấu hơi thở hỗn loạn của hắn.
Một lát sau!
“Thái Tử Điện hạ, đừng đùa, cần phải trở về, nếu không Tướng quân vội muốn chết mất, Điện hạ, mau ra đây đi!”
“Điện hạ… Thái Tử Điện hạ…”
Tiếng la ở bên tai tràn ngập, chậm rãi lại xa, có lẽ là đến địa phương khác đi tìm, mà tiếng hô nối tiếp vô cùng lo lắng lại làm cho Bảo Bảo trong lòng cả người chấn động, nhút nhát ngẩng đầu, đầy mắt giãy giụa, xem ra, là lo lắng có nên ngoan ngoãn trở về hay không.
Nhìn ra được, này tiểu chính thái này đáy lòng thật là thiện lương đây!
“Làm cho bọn họ sốt ruột không tốt, chúng ta đi xuống, được không?”
Sủng nịch cười cười, Vân Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng mà hỏi.
“Nhưng là…”
Bảo Bảo cắn cắn cánh môi trắng nõn nà, khuôn mặt do dự:
“Ta lần đầu tiên xuất cung, còn đến địa phương xa như vậy, thật muốn đi ra ngoài thăm thú, nhưng là bọn hắn ngay cả cửa sân cũng không cho ta ra, ta sắp tức chết rồi, Vân ca ca, huynh lén dẫn ta đi ra ngoài chơi đi, được không?”
“Đệ… Là Chu Tước quốc Thái Tử?”
Bỗng dưng nhớ tới Bạch Diệp từng đã đề cập tới, Chu Tước quốc Thái Tử cũng ở tại Quý Tân lâu, bất quá thứ nhất là không quen đất không quen cái ngã bệnh, Vân Hiểu Nguyệt thử thăm dò hỏi.
“Đúng vậy, ta chính là Chu Tước quốc Thái Tử a, ta gọi Chu Lân, bất quá, ta người trong lòng, cũng gọi ta Bảo Bảo, Vân ca ca, ta thích ngươi, ngươi cũng gọi là ta Bảo Bảo đi!”
Bảo Bảo nháy mắt to, cao hứng nói.
Chu Lân?
Vân Hiểu Nguyệt nao nao, tên này nàng nghe qua, là Bạch Diệp nói cho nàng biết, còn nói Thái Tử Chu Tước quốc này từ sinh ra liền bắt đầu thân thể yếu kém nhiều bệnh ẩn cư Đông cung, chưa bao giờ bước ra cửa cung một bước.
Bởi vì là người thừa kế duy nhất ngôi vị Hoàng Đế Chu Tước quốc, cho nên được bảo hộ nghiêm nghiêm thực thực, từ đó tới nay không có bao nhiêu người gặp qua bộ mặt thực của hắn.
Lần này Diệp đại hôn, Chu Tước quốc lại đem nhân vật quốc bảo này phái lại đây, thật sự là rất kỳ quái! Còn có kỳ quái hơn chính là, nghe nói vị Thái Tử này đã trưởng thành, nhưng tiểu chính thái trước mặt này lại không có cao hơn nàng bao nhiêu, thấy thế nào cũng giống một tiểu hài tử, không phải là giả chứ?
“Bảo Bảo, đệ năm nay… Mấy tuổi?”
Ngẩn người, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười hỏi.
“Ta? Bảo Bảo năm nay mười tám tuổi, Vân ca ca, còn huynh?”
Mười tám tuổi???
Vân Hiểu Nguyệt nhất thời đầu đầy hắc tuyến.
Đi đến dị thế đến bây giờ, nàng chưa từng gặp qua một nam tử mười tám tuổi nào lại có bộ dạng thấp bé như nàng. Cho dù là mười lăm mười sáu tuổi thì cũng cao hơn nàng, nam tử trước mắt này … sao lại thấp bé như vậy đây?
“Ta? Hắc hắc, chuyện này …”
Nhức đầu, Vân Hiểu Nguyệt cẩn thận đẩy hắn cách nàng ra, mặt không đỏ tim không đập phất tay áo nói dối to:
“Ta so đệ lớn hơn hai tuổi, ha!”
“Thật tốt quá, rốt cục có người so với Bảo Bảo lùn, hắc hắc, trở về ta liền nói cho Thiên ca ca, hắn luôn nói ta là tiểu Ải Tử 19 .
Vân ca ca, huynh lớn hơn ta, lại cao như ta, không phải đã nói lên huynh so với ta lùn hơn sao? Hì hì, Bảo Bảo thật cao hứng, thật tốt quá, thật tốt quá!”
Bảo Bảo cao hứng hoa chân múa tay vui sướng, chộp đến cánh tay nàng.
Choáng váng, còn có người có tính cách như vậy sao?
Vân Hiểu Nguyệt dở khóc dở cười nhìn bộ dáng Chu Lân hưng phấn đắc ý, có chút há hốc mồm: nam tử mười tám tuổi trước mắt này, được bảo hộ cũng thật quá tốt đi, người hồn nhiên giống thủy tinh như vậy, tương lai có thể thành vua của một nước sao?
“Bảo Bảo a, đệ không nên tin tưởng người xa lạ như vậy, vạn nhất ca ca là người xấu, đệ không phải thảm sao?”
Trong khoảnh khắc, tiểu khả ái này liền khơi dậy nồng đậm ý muốn bảo hộ của Vân Hiểu Nguyệt, vì thế, nàng bắt đầu giáo dục hắn.
“Người xấu?”
Chu Lân quay đầu, rất nghiêm túc nhìn Vân Hiểu Nguyệt, một bộ nghiêm trang hỏi:
“Vân ca ca, huynh là người xấu sao?”
“Ách, không phải, ca ca đương nhiên không phải người xấu!”
” Vậy chuyện này không phải đã xong sao, Vân ca ca tự mình đã nói mình không phải là người xấu, tự nhiên sẽ không ức hiếp Bảo Bảo, Bảo Bảo không phải liền an toàn sao? Vân ca ca, mang ta đi chơi, được không?”
Lôi kéo vạt áo Vân Hiểu Nguyệt, Chu Lân làm nũng.
A, người xấu người tốt có thể phán đoán như vậy sao?
Vân Hiểu Nguyệt nhìn con ngươi đen của hắn hồn nhiên, hoàn toàn không nói gì.
Trời ạ, người Chu Tước quốc đều là giáo dục bọn họ Thái Tử thế nào đây, tiếp tục như vậy, không cần những quốc gia khác tấn công, chỉ cần vui vẻ lân vừa đăng cơ, không tới ba năm, Chu Tước quốc chuẩn phải để hắn chơi đến diệt quốc, haizzz!
“Bảo Bảo, ca ca mấy ngày nay bề bộn nhiều việc, không có thời gian mang đệ đi chơi, nếu không như vậy, chờ ca ca xong việc, nhất định mang đệ hảo hảo đi dạo, được không?”
Xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, Vân Hiểu Nguyệt hướng dẫn từng bước.
“Nhưng là… Khối băng lớn cùng Đại Bảo, Nhị Bảo bọn họ nhất định không đáp ứng đâu, làm sao bây giờ?”
Cong miệng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn Bảo Bảo lắc lắc, đáng thương nói.
Khối băng lớn?
Đại Bảo, Nhị Bảo, thật choáng váng, đông đông cái gì???
Nháy mắt mấy cái, Vân Hiểu Nguyệt hơi cảm thấy bất đắc dĩ, ôn nhu khuyên giải an ủi:
“Tiểu ngốc tử, bọn họ không cho đệ đi ra ngoài, là lo lắng cho đệ , Vân ca ca là đại phu, ta cùng đệ đi ra ngoài, bọn họ cứ yên tâm, đệ nghe lời một chút, những thị vệ kia của đệ kêu đệ đến khàn cả cổ rồi, nhất định sẽ lo lắng, Bảo Bảo, đệ nhẫn tâm sao?”
“Chuyện này … Ca ca ôm Bảo Bảo trở về được không, Bảo Bảo đau chân!”
Cái miệng nhỏ nhắn của Chu Lân móp méo, rất là không tình nguyện nói.
Đau chân?
Vân Hiểu Nguyệt vội vàng cầm lấy chân của hắn, mới phát hiện lòng bàn chân bạch ngọc dường như có vài đạo vết cắt, hiển nhiên là lúc vừa mới chuồn êm đã đi chân trần ở trên đường làm cho bị thương.
“Ai nha nha, chúng ta mau chút trở về, ca ca giúp đệ bôi thuốc, lần sau không được chân không đi bộ, biết chưa?”
Có chút đau lòng nói, xong Vân Hiểu Nguyệt ôm hắn bay xuống đại thụ, nhắm hướng đông viện bay tới.
“Hảo!”
Gắt gao ôm ở cổ Vân Hiểu Nguyệt, Chu Lân khóe miệng ý cười càng cười càng lớn, cặp mắt thật to, híp lại chỉ còn như một đường chỉ, có vẻ cực kì cao hứng đây!
Đông viện cách mặt cỏ không xa, vài nhịp chân, một tòa sân tinh sảo đập vào mi mắt.
Bay vào trong viện, Vân Hiểu Nguyệt kinh ngạc phát hiện, hai nam hài tùy tòng đang quỳ trên mặt đất khóc, đứng bên cạnh là một nam tử cao lớn khôi ngô, màu da, màu đồng cổ khỏe mạnh sáng bóng mày kiếm chau lại, mặt nén giận, môi mỏng lộ đường cong duyên dáng, một chân đang chuẩn bị đạp vào hai nam hài đang trên đất, hiển nhiên đang trong cơn thịnh nộ.
“Vân ca ca, hắn chính là khối băng lớn, thật hung dữ a, làm sao bây giờ?”
Bảo Bảo khiếp đảm rụt thân lại, nhẹ nhàng mà nói.
Khối băng lớn?
Hắc hắc, Bảo Bảo này hóa ra đặt biệt hiệu cũng thật phù hợp a!
“Khụ khụ…”
Sủng nịch cho hắn một cái an ủi tươi cười, Vân Hiểu Nguyệt hắng giọng một cái, cười nhạt nói:
“Chư vị, tại hạ Vân Hiểu, đem điện hạ của các ngươi trả lại!”
“Chủ tử… ”
“Chủ tử…”
Hai người quỳ trên đất kinh hỉ ngước mắt, cao hứng hoan hô lên.
“Chân của hắn bị phỏng, ta muốn bôi thuốc cho hắn, phòng của hắn ở đâu?”
Nhíu mày nhìn nhìn khối băng lớn khốc khốc một bên, Vân Hiểu Nguyệt cười nhạt hỏi.
“Cái gì?”
Khối băng lớn rốt cục có phản ứng, trầm thấp khinh kêu, con ngươi đen hiện lên lo lắng, bước nhanh tiến lên, tay muốn tiếp nhận Bảo Bảo, Vân Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng nhấc chân lánh đi qua, lạnh nhạt mệnh lệnh:
“Dẫn đường!”