Tuyệt Sắc Yêu Phi

Chương 112

Một buổi chiều, không ai lại tới quấy rầy nàng, Vân Hiểu Nguyệt mừng rỡ thoải mái, hoàn thành trách nhiệm đại phu, thường thường quan tâm Huyền Dạ một chút, thuận tiện nhìn sách, thẳng đến sắc trời gần hoàng hôn, Vân Hiểu Nguyệt phân phó tất cả xong mọi chuyện, nhảy lên ngựa, buổi tối nàng còn phải trở về bồi Bạch Diệp, không thể nuốt lời nha.

“Vân đại phu, ta nhớ được nàng là y sư bên người Nhị đệ ta, làm sao có thể tự tiện rời đi? Nếu Nhị đệ xảy ra chuyện gì, nàng đảm đương nổi sao?”

Đột nhiên, một thân ảnh màu vàng nhạt bay tới trước ngựa, ngăn cản đường đi của nàng.

“Huyền Kha?”

Vân Hiểu Nguyệt sửng sốt, đôi mắt băng lạnh lên:

“Có của ngươi dốc lòng chăm sóc, Huyền Dạ làm sao có thể sẽ xảy ra chuyện đâu? Trừ phi có người có ý định mưu sát, tựa như lần trước, đúng không?”

“Vân Hiểu, lưu lại không được sao?”

Huyền Kha nghe vậy, trong con ngươi đen cảm xúc phức tạp bốc lên không thôi, nhìn chằm chằm Vân Hiểu Nguyệt sau một lúc lâu, hỏi.

“Không được, sáng mai ta sẽ đến đúng giờ!”

Nói xong, lôi kéo dây cương, hướng ra ngoài phóng đi.

” Bạch Diệp kia, tốt như vậy sao? Vân Hiểu Nguyệt, nàng thật đúng là thủy tính dương hoa, nàng chờ đó cho ta, hừ…”

Nắm chặt hai đấm, oán hận nhìn chằm chằm bóng lưng Vân Hiểu Nguyệt rất nhanh đã biến mất, Huyền Kha tức giận đến sắc mặt xanh mét, ánh mắt phát ra âm u.



Một đường ra roi thúc ngựa, rất nhanh, liền trở về Phủ Đại Hoàng Tử, hiện thời Phủ Đại Hoàng Tử, ai ai cũng biết, Vân Hiểu đại phu là bọn người mà chủ tử bọn hắn quý giá nhất. Vì hắn, thậm chí đem Trắc Phi nương nương sắp cưới đều giam lỏng ở tại Bắc Uyển xa xôi, hơn nữa Vân đại phu bộ dạng cực kì xinh đẹp, thậm chí so với Điện hạ bọn hắn còn mỹ, thái độ lại hòa ái, cho nên trong phủ từ trên xuống dưới, đều thật thích hắn, tự không thể không biết hai người nam tử cùng một chỗ có cái gì không ổn, ngược lại từ trong đáy lòng cảm thấy hai người cực kì xứng đây!

” Điện hạ các ngươi đâu, đang làm gì?”

Nhảy xuống ngựa, đem dây cương vung cho thị vệ, Vân Hiểu Nguyệt cười nhạt hỏi.

“Điện hạ đã sớm chuẩn bị tốt bữa tối, trong phòng chờ người, Bạch Tướng quân cũng tới!”

” Được!”

Tâm tình lập tức trở nên vui vẻ, Vân Hiểu Nguyệt bước nhanh về phía trước, rất nhanh đã đến phòng Bạch Diệp.

“Ta đã trở về!”

Đẩy cửa ra, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười nói.

“Nguyệt Nhi, như thế nào, Huyền Dạ đã đỡ nhiều sao? “

Trong phòng ngủ hai người đang nói chuyện phiếm ánh mắt sáng ngời, ý cười trong suốt hỏi.

“Tốt hơn nhiều, Viễn đâu, có tin tức gì không?”

Đi thẳng đến bên giường Bạch Diệp ngồi xuống, Vân Hiểu Nguyệt vội vàng hỏi.

“Chúng ta điều tra tất cả khách điếm, đều không có thân ảnh của Viễn, cho nên bắt đầu từ ngày mai, chúng ta muốn điều tra từng nhà dân cư.

Ta đoán, Viễn nhất định là bị giấu ở nhà dân, Nguyệt Nhi, nàng yên tâm, tặc nhân bắt Viễn đi nhất định là có mưu đồ, nhất định sẽ không dễ dàng thương hại hắn, hơn nữa hiện tại bạch y cùng hắc y đã đều đi ra ngoài tìm Viễn, nàng yên tâm đi, được không?”

Bạch Bằng Triển liền mở miệng mỉm cười khuyên giải an ủi.

“Hắc y đã trở lại? Như vậy, hắn có nói gì khác không?”

Vân Hiểu Nguyệt vừa nghe mừng rỡ, hỏi.

“Hắn trở về biết Viễn bị bắt đi, tựu ra đi tìm, để ta chuyển lời cho nàng, nói tin tức đã chuyển đi, Nguyệt Nhi, tin tức gì a, thần thần bí bí, nói nghe một chút?”

Nghiêng dựa vào giường, Bạch Diệp có chút tò mò hỏi.

“Bí mật! Về sau các chàng sẽ biết, hiện tại ta đói bụng, dùng bữa đi, được không?”

Khóe miệng nổi lên mỉm cười, Vân Hiểu Nguyệt hoạt bát nói, trong đầu nháy mắt dần hiện ra mặt Câu Hồn yêu mị cùng bộ dáng hắn ghen tuông, đã lâu không gặp, quá thực cực kì nhớ hắn đây!

“Lại nghịch ngợm, được, tùy nàng chừng nào thì muốn nói, hiện tại dùng bữa, đưa vào đi!”

Bạch Diệp buồn cười lắc đầu, phân phó nói.

Rất nhanh, phong phú đồ ăn được mang vào, Vân Hiểu Nguyệt cùng hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, cơm nước xong, Vân Hiểu Nguyệt tiễn Bạch Bằng Triển, sau đó lại muốn ăn nhưng không ăn được đành cùng Bạch đại mỹ nhân nói chuyện phiếm rồi ngủ, ngọt ngào cực kỳ!

Tiếp theo vài ngày, ngoại trừ việc thủy chung không có tin tức về Tư Đồ Viễn, những thời gian khác, Vân Hiểu Nguyệt liền xem bệnh, trêu chọc chơi đùa cùng Bảo Bảo, buổi tối trở về bồi mĩ nhân, thoải mái lại khoái trá.

Chẳng qua, Vân Hiểu Nguyệt quá vui vẻ như vậy, có vài người liền không vui, hơn nữa còn là vô cùng không vui, vì thế vào một buổi chiều, Vân Hiểu Nguyệt vừa định hồi phủ, đột nhiên, trong cung đưa tới một đạo thánh chỉ, nói là Hoàng Thượng tuyên nàng tiến cung bẩm báo bệnh tình Huyền Dạ.

Phóng ngựa đi, nhìn thấy Bạch Nhật Tưởng đang giám thị nànng một mặt giả dối cùng nụ cười đắc ý, Vân Hiểu Nguyệt liền giận dễ sợ, tên đáng chết này, không biết lại đang nghĩ ra âm mưu quỷ quái gì, vài ngày rảnh rỗi nên hắn liền ngứa da, nếu hắn dám hãm hại nàng hoặc người nàng quan tâm, liền cho hắn liệt nửa người, hừ!

“Tham kiến Hoàng Thượng!”

Đứng ở ngự thư phòng, Vân Hiểu Nguyệt cung kính hành lễ.

“Vân Hiểu a, nghe nói độc của Nhị Điện hạ đã giải, Trẫm quá mức cảm vui mừng, ngươi bây giờ khả là đại công thần của Bạch Hổ Quốc chúng ta đây, chờ Nhị Điện hạ thức tỉnh, Trẫm liền thiết yến, phong ngươi làm ngự y tổng quản Bạch Hổ Quốc ta, được không?”

Ngồi ở trên ghế rồng, Bạch Nghiêu gương mặt tán thưởng, cao hứng nói.

Con mẹ nó!

Làm quan???

Không thèm!

“Hoàng Thượng, Vân Hiểu chí không ở triều đình, học một thân y thuật, là muốn vân du tứ hải, làm lang trung tha phương, mong rằng Hoàng Thượng thành toàn!”

Vân Hiểu Nguyệt cười nhạt một tiếng, uyển chuyển cự tuyệt.

“Cái gì? Vân Hiểu, ngươi còn không biết điều, phụ hoàng ta trọng dụng ngươi, là để mắt ngươi, ngươi… Ngươi…”

Bạch Nhật Tưởng đứng một bên giận tím mặt, hung tợn tiếp lời, nhưng mà vừa tiếp xúc với ánh mắt uy hiếp cùng tràn đầy lãnh ý của Vân Hiểu Nguyệt, thanh âm lập tức nhẹ đi xuống, cuối cùng lắp bắp, không thể nghe được.

Bạch Nghiêu nao nao, hợp thời tiếp lời:

“Nếu Vân Hiểu chí không ở chỗ này, Trẫm cũng không cưỡng cầu, muốn đi, cũng phải chờ thân thể Nhị Điện hạ khôi phục, như thế nào?”

“Đây là tự nhiên, Vân Hiểu từ trước đến nay nhất ngôn cửu đỉnh, nói là làm!”

Chau chau mày, Vân Hiểu Nguyệt vứt cho Bạch Nghiêu một cái ánh mắt “ngươi yên tâm”, Bạch Nghiêu trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, mỉm cười nói:

“Như vậy, hãy theo Trẫm dùng bữa tối rồi mới rời cung đi, như thế nào?”

“Vâng!”

Hoàng Đế ăn cơm, quả nhiên cùng trên TV chiếu không sai biệt lắm, cao lương mỹ vị tràn đầy một bàn lớn, đối Vân Hiểu Nguyệt mà nói, ăn mĩ vị, cũng là chuyện nàng thích, cho nên hắn cũng không thế nào khách khí, thích ăn cái gì, liền gặp lấy, đồ ăn lại để khá xa nên nàng để cho xung nữ phía sau giúp nàng gắp đến.

Tuy rằng tướng ăn của nàng tao nhã vô cùng, không thể soi mói, nhưng là khẩu vị tốt cùng thái độ kiêu ngạo, lại để cho thị nữ cùng Bạch Nhật Tưởng nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, chỉ có Bạch Nghiêu, chẳng những không có quở trách, ngược lại càng thêm thưởng thức điệu bộ Vân Hiểu Nguyệt, tâm tình vô cùng tốt nên so trước đây ăn được nhiều hơn không ít.

Thật no nha!

Cơm nước xong, Vân Hiểu Nguyệt thỏa mãn tựa vào trên ghế, híp mắt uống một ngụm trà cực phẩm, cười híp mắt nói:

“Cảm ơn Hoàng Thượng mời Vân Hiểu dùng bữa, không biết Hoàng Thượng hôm nay cho đòi Vân Hiểu tiến cung, trừ bỏ hỏi bệnh tình Huyền Dạ Điện hạ, còn có cái gì phân phó sao?”

Bạch Nghiêu trong mắt hiện lên tán thưởng, cao hứng cười:

“Vân Hiểu quả thật là đứa trẻ thông minh, vậy Trẫm cứ việc nói thẳng! Chuyện của ngươi cùng Diệp nhi của ta, Trẫm đã biết đến, nói thật, Trẫm thật thưởng thức ngươi, cho nên ngươi nếu có thể ở lại bên người Diệp nhi giúp hắn, Trẫm vui mừng thấy sự thành công.

Bất quá, Diệp nhi là Hoàng tử của Trẫm, chờ Diệp nhi thân thể không việc gì đại hôn nhất định phải cử hành, cho nên trong một đoạn thời gian kế tiếp, ngươi liền đến ở trong cung đi, để Diệp nhi cùng hai người nha đầu kia hảo hảo bồi dưỡng cảm tình, biết chưa?”

Cái gì?

Vân Hiểu Nguyệt nghe vậy ánh mắt lạnh lùng, tức giận trong lòng, tà tà nhìn Bạch Nhật Tưởng một bên đắc ý, nhàn nhạt hỏi:

” Là chủ ý của Nhị Điện hạ?”

“Vâng, ách, không phải, Vân Hiểu, là chủ ý của ta thì thế nào, hừ, Hoàng huynh là Thái Tử tương lai của Bạch Hổ Quốc ta, làm sao có thể không có con nối dòng đâu?”

Bạch Nhật Tưởng trong mắt xẹt qua tia ghen ghét cùng sát khí, miệng lại liên tiếp mà tỏ vẻ hắn có bao nhiêu lo lắng vì Bạch Diệp, Bạch Nghiêu nghe được vẻ mặt vui mừng, không ngừng gật đầu.

Xú tiểu tử, ngươi nhất định phải chết!

Vân Hiểu Nguyệt trong lòng hận muốn chết, trên mặt lãnh ý lại đột nhiên tan, tràn ra nụ cười tuyệt mỹ:

“Hoàng Thượng nói có lý, kỳ thực Vân Hiểu cũng là con trai độc nhất trong nhà, tự nhiên cũng là muốn lấy vợ sinh con, kéo dài hương khói Vân gia, Vân Hiểu hiểu khổ tâm của Hoàng Thượng, Vân Hiểu cũng không cần ở Hoàng cung, tới tới lui lui rất phiền toái, Vân Hiểu quay lại Quý Tân lâu, đem chuyện phân phó nên phân phó tốt, liền có thể khởi hành về nhà, ra ngoài lâu như vậy, có lẽ nhị lão trong nhà cũng vì chuyện hứa thân Vân Hiểu, cũng không thể làm cho tiểu thư người ta khổ chờ, Vân Hiểu này liền cáo từ!”

Nói xong, Vân Hiểu Nguyệt đứng dậy cung kính thi lễ, xoay người muốn đi.

“Đứng lại!”

Bạch Nghiêu hét lớn.

“Vân Hiểu, nghe ý tứ của ngươi, là lập tức phải đi? Nhưng là, ngươi không phải nói muốn trị khỏi cho Huyền Dạ à?”

Hơi híp mắt, Bạch Nghiêu lạnh lùng quát hỏi.

“Không được đi, không được đón dâu!”

Bạch Nhật Tưởng đứng bên cạnh cũng có chút lo lắng nói.

“Kỳ quái, Hoàng Thượng, Vân Hiểu ta không phải là người Bạch Hổ Quốc các ngươi, lúc trước lưu lại là vì Bạch Diệp, hiện thời Bạch Diệp muốn kết hôn, ta lưu lại làm gì, ta tự nhiên cũng phải đi về đón dâu mới công bằng, không phải sao?”

Khóe miệng nổi lên mỉm cười, Vân Hiểu Nguyệt vân đạm phong thanh nói.

“Ngươi… Ngươi cho là Bạch Hổ quốc là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?”

Bạch Nghiêu giận dữ, quát hỏi.

“Như vậy Hoàng Thượng, ngươi cho rằng, chỉ bằng thị vệ trong cung của ngươi có thể ngăn được ta sao?”

Vân Hiểu Nguyệt giương mắt, không sợ hãi chút nào nhìn thẳng hắn, lạnh nhạt cường hãn khí thế, làm Bạch Nghiêu hơi ngừng lại, trong mắt tức giận bốc lên, ngón tay đều nắm trắng bệch!

“Ngươi uy hiếp Trẫm?”

Thật lâu sau, Bạch Nghiêu lạnh lùng hỏi.

“Sai! Vân Hiểu một thường dân, làm sao dám uy hiếp Hoàng Thượng đây?

Chẳng qua, ta cùng Diệp thiệt tình yêu nhau, Hoàng Thượng, chuyện ngươi cho rằng đối Diệp tốt, đối Diệp mà nói, chưa chắc là tốt, hắn là người thông minh như vậy, tự nhiên hiểu chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, ngươi như thế nào kết luận, Diệp nhất định sẽ cưới hai nàng đây?

Cho nên Hoàng Thượng, vẫn là thuận theo tự nhiên đi, nói không chừng, kết quả là ngươi không tưởng tượng nổi đâu?”

Vân Hiểu Nguyệt nhàn nhạt trả lời.

“Ha ha, Vân Hiểu, cho dù ngươi mồm năm miệng mười thì có được gì? Nói không chừng, lúc này, đại ca của ta đang cùng hai vị phi tử của hắn điên loan đảo phượng đây, chiếm thân bọn họ, liền phải cưới, Vân Hiểu, ta đã sớm nói, ngươi đấu không lại ta, hăắc hắc …”

Đột nhiên, Bạch Nhật Tưởng đắc ý cười to nói.

“Có ý tứ gì?”

Vân Hiểu Nguyệt trong lòng cả kinh, quát lạnh.

“Ngươi chẳng lẽ không phát hiện, mẫu hậu luôn luôn không có ở đây sao?”

Bạch Nhật Tưởng đắc ý nói.

Đáng chết, cái nữ nhân đáng chết kia, hỏng bét!

Ánh mắt phát lạnh, Vân Hiểu Nguyệt vẫy tay bay ra một cái ngân châm, điểm huyệt ngủ của Bạch Nhật Tưởng, nhìn Bạch Nghiêu có chút khiếp sợ, vội vàng nói:

“Hoàng Thượng, ta không nhiều lời với ngươi, ta lấy hai điều kiện đổi ngươi hạ chỉ hủy đại hôn của Diệp, như thế nào?”

“Điều kiện gì?”

“Thứ nhất, ta giúp ngươi giải cổ, thứ hai, ta giúp ngươi giải quyết vấn đề tưới tiêu đồng ruộng của Bạch Hổ Quốc, như thế nào?”

“Cái gì???”

Bạch Nghiêu lập tức từ trên long ỷ nhảy dựng lên:

“Ngươi ngươi ngươi… Ngươi có thể giải quyết vấn đề này sao?”

Trời ạ, đây là vấn đề đại quân vương bọn hắn cũng nhức đầu, phát hiện nam tử nho nhỏ nơi này, lại còn nói có thể giải quyết, điều này làm cho hắn thế nào không kích động?

” Nói nhảm, được hay không?”

” Được, chỉ cần ngươi có thể giải quyết, ta sẽ hạ chỉ hủy bỏ!”

Không có chút gì do dự, Bạch Nghiêu thống khoái mà nói.

“Một lời đã định!”

Bay người tiến lên xốc lên Bạch Nhật Tưởng đang mê man, Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng nói:

“Hoàng Thượng, vì để cho thánh chỉ của ngươi có lý do hạ, ta mượn hắn dùng một chút, sáng sớm ngày mai, phiền ngươi đến Phủ Hoàng Tử đến một chuyến, được không?”

” Hửm? Được!”

Bạch Nghiêu theo bản năng gật gật đầu.

“Hừ!”

Dưới chân đạp một cái, Vân Hiểu Nguyệt mang theo Bạch Nhật Tưởng, như khói nhẹ hướng ngoài cung bay đi, dọc theo đường đi cung nữ cùng bọn thị vệ, nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, lại không người ngăn cản, bởi vì tốc độ kia, quá nhanh!

Nếu hai nữ nhân kia dám chạm vào Diệp của ta, ta đã đem các nàng bầm thây vạn đoạn, thuận tiện phế đi ngươi, tiểu tử đáng chết này, tức chết ta, thật không thể để ta sống yên ổn hai ngày nữa mà, xem ra không hảo hảo giáo huấn ngươi một chút, ngươi cũng không biết sự lợi hại của ta! Vận khinh công dẫm ở trên nhánh cây, Vân Hiểu Nguyệt sắp tức điên!

Cũng may Phủ Đại Hoàng Tử cách Hoàng cung rất gần, chỉ chốc lát đã đến!

Trực tiếp nhảy qua tường, bọn thị vệ vừa thấy là Vân Hiểu Nguyệt, cùng nhau nhẹ nhõm thở dài một hơi.

“Vân công tử, Hoàng Hậu nương nương đem mọi người chúng ta đều đuổi ra khỏi phòng ngủ chính, để Ngự Lâm quân canh chừng phòng ở, còn cho hai vị Trắc Phi nương nương bưng bữa tối đi vào, người mau đi xem một chút đi!”

“Đã vào bao lâu?”

“Hơn nửa canh giờ!”

“Hoàng Hậu đâu?”

” Ngồi uống trà ở chính sảnh!”

” Con mẹ nó! Không được nói cho Hoàng Hậu nương nương ta đã trở về, biết không?”

Con ngươi đảo một vòng, Vân Hiểu Nguyệt phân phó nói.

“Vâng!”

Mang theo Bạch Nhật Tưởng, Vân Hiểu Nguyệt bay lên nóc nhà phòng ngủ chính của Bạch Diệp, giấu Ngự Lâm quân, nhảy tới cửa sổ của hắn, một luồng ánh sáng xẹt qua.

Hai nữ nhân đáng chết, cỡi chỉ còn lại có áo ngực cùng quần lót, thật yêu mị, vây quanh Bạch Diệp mà xum xoe, Chu Chỉ Nhi bưng một chén không biết là cái gì, nũng nịu muốn giúp Bạch Diệp uống, liền ngay cả Tôn Như Yên kia, cũng thay đổi bộ dáng dịu ngoan, lại đè hai cái tay Bạch Diệp, xem kia tư thế, là muốn mạnh hơn sao?

Con mẹ nó, không muốn sống chăng?

Vân Hiểu Nguyệt nổi trận lôi đình, ngân châm bay ra, nháy mắt đem động tác hai người dừng lại, đẩy nhẹ cửa sổ, đem Bạch Nhật Tưởng ném xuống đất, vọt tới.

“Diệp, chàng không sao chứ?”

Phát hiện thần sắc Bạch Diệp rất là mỏi mệt vô lực, Vân Hiểu Nguyệt có chút khẩn trương hỏi.

“Hiểu, nàng rốt cuộc đã tới!”

Bạch Diệp yên tâm mà cười, suy yếu nói:

“Ta bị hạ mê dược, không còn khí lực đẩy các nàng ra, các nàng muốn cho ta uống canh này, ta phỏng chừng bên trong khẳng định có vấn đề, nàng xem!”

” Vậy sao, hơi quá đáng!”

Vân Hiểu Nguyệt nổi giận tiếp nhận vừa nghe, tức giận đến sắc mặt xanh mét:

“Bên trong hạ xuân dược!”

“Đáng chết, làm sao bây giờ?”

Bạch Diệp tức giận đến sắc mặt trắng bệch, hỏi.

“Không có chuyện gì, ta có biện pháp!”

Chuyển tới trước mặt Chu Chỉ Nhi cùng Tôn Như Yên vẻ mặt hoảng sợ, bị định trụ nói không ra lời, Vân Hiểu Nguyệt cười đến hàn khí bức người:

“Hai người các ngươi, không phải là muốn làm vương phi sao? Bạch Hổ Quốc, cũng không phải chỉ có một Hoàng tử, không phải còn có Bạch Nhật Tưởng sao, gả cho hắn không phải cũng giống như vậy sao? Đúng hay không?”

“Ta nói rồi, không nên chọc ta tức giận, cũng không cần tơ tưởng đến người của ta, bằng không liền đối với các ngươi không khách khí, là chính các ngươi không đầu óc, ta tha hai người các ngươi hai lần, làm sao có thể lại tha lần thứ ba?

Chu Chỉ Nhi, Tôn Như Yên, Vân Hiểu ta cũng không phải là hạng người thiện lương gì, chọc người của ta, đều phải trả giá thảm, biết không?”

Không có lại nhìn hai người đáng thương cầu xin tha thứ kia, Vân Hiểu Nguyệt cúi người bón Bạch Diệp ăn một viên giải dược, sau đem cả người Bạch Diệp vô lực ôm đến trên giường êm khác, xốc lên Bạch Nhật Tưởng mê man vứt đến trên giường, trước mặt hai người nữ mặt đem kia một chén xuân dược toàn bộ đút vào miệng Bạch Nhật Tưởng.

Chu Chỉ Nhi cùng Tôn Như Yên lập tức hiểu ý tứ Vân Hiểu Nguyệt, lệ như suối trào, cả người kiềm không được run run, Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng nhìn thoáng qua hai người nước mắt tuôn trào, nhàn nhạt nói:

“Sau ngày mai, các ngươi sẽ là nữ nhân của hắn, đến Phủ Nhị Hoàng Tử, còn phải hảo hảo cùng những nữ nhân kia của Bạch Nhật Tưởng ở chung, nói cách khác, hài cốt không còn, cũng đừng trách ta không có nhắc nhở các ngươi, biết chưa?”

“Hiểu “

Bạch Diệp tự nhiên cũng biết tính toán của Vân Hiểu Nguyệt, chán ghét nhìn thoáng qua các nàng, ôn nhu cười:

“Sau ngày mai, đem nơi này hủy đi!”

“Ha, Diệp, chàng thật sự là đáng yêu!”

Vân Hiểu Nguyệt nhịn cười không được, tay vừa nhấc, hướng trong miệng Chỉ nhi cùng Tôn Như Yên bón thuốc làm cho các nàng toàn thân mềm mại vô lực, đem hai nàng ném đến trên giường nằm xong, thu hồi ngân châm.

“Cầu ngươi, hu hu… Thả ta, hu hu…”

“Ta cũng không dám nữa, Điện hạ cứu ta, hu hu…”

Hai nữ nhân cả người vô lực, chỉ có thể phát ra tiếng nức nở như con mèo nhỏ, khóc cầu xin tha thứ.

Đạm mạc xem xét hai người một cái, Vân Hiểu Nguyệt Ôn Nhu vỗ vỗ mặt hai nàng.

“Sáng sớm ngày mai, Hoàng Thượng cùng người nhà của các ngươi sẽ đến tham quan một màn phấn khích này, đúng rồi, còn có Hoàng Hậu nương nương cũng đến, hảo hảo hưởng thụ thời gian đêm tân hôn trước của các ngươi đi! Các ngươi vẫn là đừng khóc, tiết kiệm một chút khí lực đi, tối hôm nay, các ngươi nhất định sẽ thật vất vả, chừa chút tinh thần đi!”

Hai nữ nhân vừa nghe, ánh mắt đột nhiên trừng lớn, mắt đẹp tràn đầy hận ý, Vân Hiểu Nguyệt lười phản ứng lại các nàng, nàng mới không thèm lo lắng các nàng báo thù, vừa mới thuốc cho các nàng cũng không phải là một loại thuốc, thuốc này, không chỉ có sẽ làm cho các nàng đêm nay thừa hoan là lúc quên hết tất cả, còn có thể làm cho các nàng lâm vào hôn mê, đang ngủ cũng từ từ chết đi, hẳn là thật nhân từ mới để cho các nàng chết kiểu này, ít nhất cho tới bây giờ, nàng còn không có để ai bị chết thích thú như vậy đâu!

“Ôi Ôi Ôi…”

Vừa mới đem “hỉ sàng” bố trí hảo, xuân dược của Bạch Nhật Tưởng dược hiệu phát tác, cho dù ở trong giấc ngủ mê, hạ thân cũng thật cao ngỏng dậy, nhìn qua, kích cỡ còn khá lớn, hai nữ nhân này có thật phúc a!

Xét thấy một người đã không có biện pháp cởi quần áo, Vân Hiểu Nguyệt thật hảo tâm đem y phục trên người hắn toàn bộ cởi sạch, bao gồm cái hai nữ nhân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch còn quần lót, trong chớp mắt, ba cái trắng bóng, thân thể trần truồng xuất hiện tại trên giường, Vân Hiểu Nguyệt đưa cho hai nữ nhân kia một nụ cười rực rỡ, thu hồi ngân châm Bạch Nhật Tưởng trên người, vẫy tay buông xuống màn gấm.

“Diệp, chúng ta đi ra ngoài đi, xem người ta lên giường là không đạo đức, được không?”

Đầy ý cười, Vân Hiểu Nguyệt không để ý tiếng thở dốc ồ ồ đáp lại phòng trong, nâng Bạch Diệp dậy, cười hì hì nói.

” Được, đi thôi!”

Cửa gỗ là mở ra, Vân Hiểu Nguyệt ôm vòng eo Bạch Diệp bay ra ngoài cửa sổ, nghe thấy được một tiếng kêu khóc bén nhọn, bên môi nổi lên cười lạnh, xoay tay lại đóng kỹ cửa gỗ, vừa đề khí, ôm Bạch Diệp lén lút hướng thư phòng hắn bay đi, phòng nghỉ chỗ kia, cũng rất tốt đây!

Trong phòng ồ ồ thở dốc cùng nữ tử tiếng kêu nỉ non đau, tiếng vang giường “Kẽo kẹt kẽo kẹt”, làm trên mặt Ngự Lâm quân canh chừng ngoài cửa lộ ra tươi cười, một Ngự Lâm quân xoay người vội vã chạy hướng về phía chính sảnh.

“Báo cáo Hoàng Hậu nương nương, Điện hạ cùng hai vị Trắc Phi nương nương đã viên phòng!”

Vội vàng bôn đi vào, cao hứng bẩm báo nói.

“Thật tốt quá!”

Hoàng Hậu mừng rỡ.

“Bãi giá hồi cung, sáng sớm ngày mai, Bổn cung lại tới!”

“Vâng!”

Hừ, Bạch Diệp, muốn không cưới người Bổn cung an bài, ngươi nghĩ cũng đừng hòng, lúc trước ti tiện mẫu thân của ngươi gạt ta vụng trộm sanh ra ngươi, không nghĩ tới, giết chết nàng, cũng làm cho tiểu nghiệt ngươi còn sống, còn cùng Hoàng nhi ta tranh ngôi vị Hoàng Đế, nằm mơ! Ngôi vị Hoàng Đế, chỉ có thể là con ta, trước hết để cho ngươi khoái hoạt vài ngày, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, sẽ là tử kỳ của ngươi!

Trong mắt xinh đẹp lóe lên tàn nhẫn, đứng dậy đưa tay khoát lên trên tay nữ quan, lộ vẻ cao quý tươi cười, Hoàng Hậu cảm thấy mĩ mãn đi ra ngoài.

“Nguyệt Nhi, cám ơn nàng chạy trở về, Nguyệt Nhi…”

Trong thư phòng, Bạch Diệp ôm Vân Hiểu Nguyệt, ôn nhu mà cảm kích nói.

“Diệp, hai nữ nhân kia dám tơ tưởng chàng, đây là các nàng gieo gió gặt bảo, chẳng trách người khác, chàng yên tâm, các nàng qua tối hôm nay, liền vĩnh viễn không mở miệng được, chàng sẽ không cảm thấy ta thật tàn nhẫn?”

Ru rú tại trong ngực của hắn, Vân Hiểu Nguyệt cười nhạt hỏi.

“Sẽ không, hai nàng một kiêu ngạo, một âm hiểm, chết chưa hết tội, lại nói các nàng vốn chính là gian tếHoàng Hậu phái tới, ta còn muốn cám ơn nàng giúp ta giải quyết hai đại phiền toái đây!”

Sủng nịch cười cười, Bạch Diệp ôn nhu khinh ngữ.

“Chàng yên tâm, phiền toái của chàng, ta sẽ giúp chàng giải quyết, đi ngủ sớm đi, ta đã cho Vương Bình sáng sớm ngày mai đi mời tôn Thừa tướng cùng Chu Tướng quân, ngày mai sẽ rất náo nhiệt, ngủ ngon!”

” Được, ngủ ngon!”

Nhàn nhạt đàn hương quanh quẩn, bên trong một mảnh yên tĩnh, đêm dần khuya…
Bình Luận (0)
Comment