Tuyệt Sắc Yêu Phi

Chương 121

“Không được nhìn, ăn đồ ăn sáng!”

Câu Hồn đứng một bên ghen tỵ mọc tràn lan, hung hăng chắn Vân Hiểu Nguyệt liếc mắt một cái, thở phì phì đem một cái bánh bao nhét vào trong tay Vân Hiểu Nguyệt.

Hồ yêu này, thật sự là thích ăn dấm chua a!

Bất đắc dĩ lắc đầu, Vân Hiểu Nguyệt không nói gì, bốn người rất nhanh ăn xong đồ ăn sáng, phân phó thị vệ mang Phong Tuyệt đi sương phòng tắm rửa nghỉ ngơi, lưu lại Tư Đồ Viễn ở trong phòng nghỉ ngơi, nàng mang theo Câu Hồn hướng phòng Huyền Dạ.

Huyền Dạ vẫn như thường ngày, lẳng lặng nằm ở trên giường, bất quá, nhiều ngày trị liệu như vậy, độc của hắn đã hoàn toàn giải, khôi phục màu da trắng nõn, chẳng qua, hồi lâu chưa từng hảo hảo ăn cơm, nên có chút tái nhợt hơi hơi giống quỷ.

“Nguyệt Nhi, nàng sao phải cứu hắn, người giống như hắn, tàn bạo háo sắc, còn làm hại nàng cùng Viễn hiểu lầm trùng trùng, cứu hắn chỉ do lãng phí khí lực thôi!”

Nhìn Vân Hiểu Nguyệt cho lui tất cả thị vệ, Câu Hồn thở phì phì nói.

” Ta còn cần dùng hắn nha, tự nhiên phải cứu sống hắn!”

Vân Hiểu Nguyệt cười nhẹ, đi qua bắt đầu bắt mạch cho hắn.

“Dùng hắn? Là vì Huyền Kha sao, nàng lo lắng trải qua chuyện tối ngày hôm qua xong, hắn sẽ trả thù nàng? Nguyệt Nhi, không cần lo lắng, muốn mạng nhỏ của Huyền Kha còn không khó đến vậy đâu, dựa vào thủ đoạn của ta, chỉ cần ta nguyện ý, vô luận hắn trốn đến chỗ nào, ta đều có thể giết hắn, tại sao phải phí khí lực lớn như vậy?”

Câu Hồn oang oang nói, miễn cưỡng dựa vào giường êm, không chút để ý nói.

“Nhưng là, muốn dùng rất nhiều mạng người đi đổi mạng của hắn, ta cảm thấy không đáng giá! Chờ hắn mất đi tất cả, biến thành chó nhà có tang, đến lúc đó hắn tự ta kết thúc, chẳng phải là càng hay sao? Câu Hồn, trong chốc lát chúng ta đến thư phòng đi, nói cho ta một chút tình huống những người ta cho chàng huấn luyện, được không?”

Vừa bắt mạch, Vân Hiểu Nguyệt cũng không ngẩng đầu lên nói.

” Được!”

Đáy mắt hiện lên một tia ý cười giảo hoạt, trong mắt xinh đẹp của Câu Hồn nhấp nháy tia sáng, về phần đang suy nghĩ cái gì sao, hắc hắc…, thực ra thì dục vọng của hồ ly, nhưng là rất mạnh a!

….

” Yêu hồ đáng chết, sắc yêu hồ, ta là tìm chàng đến thương nghị công việc, đừng như vậy, ưm …”

Trong thư phòng sau ghế lớn trên bàn học, Vân Hiểu Nguyệt bị Câu Hồn gắt gao ôm ở trong lòng, có chút bất đắc dĩ, có chút thở hổn hển, ai nha nha, sớm biết thế này sẽ không đến thư phòng, nàng giờ như là dê vào miệng cọp, trốn không thoát!

“Ta rất nhớ nàng đấy! Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi…”

Hương thơm quen thuộc khiến Câu Hồn nháy mắt động tình, bàn tay to nhanh chóng đưa vào trong ngực nàng, nhẹ nhàng sờ nắn, cẩm lụa buộc ngực nháy mắt bị tháo ra, mềm mại lập tức bị nắm trong tay, xúc cảm trắng mịn khiến Câu Hồn thoải mái mà hừ nhẹ một tiếng, hôn lên cánh môi Vân Hiểu Nguyệt hé mở.

” Ưm …”

Không kịp nói xong lời kháng cự thì toàn bộ bị nuốt vào trong miệng hắn, hôn vội vàng xao động như cuồng phong mưa rào thổi quét cảm quan của nàng, hỏa diễm dưới bụng nháy mắt bị đốt cháy, mắt đẹp mơ màng, Vân Hiểu Nguyệt gục ở cổ của hắn, nhẹ nhàng nỉ non:

” Đến bên trong đi!”

Được đến cho phép Câu Hồn vui mừng quá đỗi, như gió bay vào phòng nghỉ trong thư phòng, ngăn chận Vân Hiểu Nguyệt, nhanh chóng đem quần áo trên người lẫn nhau kéo xuống, cúi đầu vội vàng hôn lên hương thơm tuyệt vời hắn muốn đến sắp nổi điên, hai cái tay càng là không chút do dự mò mẫm mỗi một tấc da thịt.

“Câu Hồn, ưm, chậm một chút!”

Da thịt thân cận nóng cháy khiến nhiệt độ cơ thể hai người nhanh chóng tăng lên, thừa nhận âu yếm của Câu Hồn, Vân Hiểu Nguyệt vô ý thức rên rỉ, như xà một loại nâng cắn Câu Hồn cường kiện thắt lưng da, nháy mắt bao dung hắn.

“Nguyệt Nhi, ta nhớ muốn chết, ta yêu nàng, ta yêu nàng…”

Cực hạn cảm giác khiến Câu Hồn cả người đầy mồ hôi rịn, điên cuồng mà luật động lên, nho nhỏ nho nhỏ tràn ngập nồng đậm như lửa nhiệt tình, cuồng dã va chạm khiến tình cảm mãnh liệt trong Vân Hiểu Nguyệt khó nhịn, cắn đầu vai Câu Hồn, mạnh mẽ đè nén xuống rên rỉ, cùng hắn cùng nhau đi tới đỉnh điểm của tình cảm mãnh liệt!

“Đại sắc quỷ, chàng giỏi quá!”

Thoải mái mà nằm ở trong lòng ẩm áp của hắn, trên mặt tràn ra nụ cười thỏa mãn, Vân Hiểu Nguyệt không chút keo kiệt khen ngợi nói.

“Nguyệt Nhi, ta phát hiện mình càng ngày càng không thể rời khỏi nàng, Nguyệt Nhi, ta quyết định, từ hôm nay trở đi, muốn luôn luôn đi theo nàng, được không?”

Câu Hồn quyến luyến đem mặt tiến vào giữa tócVân Hiểu Nguyệt, lầm bầm nói.

” Được! Chỉ cần chàng đem chuyện ta giao phó an bài xong, còn muốn bảo đảm không ăn dấm, ta liền cho chàng giữ ở bên người, như thế nào?”

” Chuyện nàng giao phó ta đã sắp xếp xong xuôi, thủ hạ của ta trừ bỏ bạch y cùng hắc y, người khác cũng được ta an bày đi huấn luyện người cho nàng, chẳng qua, muốn ta không ghen thật rất khó, ta mặc kệ, ta muốn mỗi ngày ngủ với nàng, cùng lắm thì, ta cùng Viễn, ba người chúng ta ngủ ở trên một cái giường là được!”

Dẩu môi, Câu Hồn cười hì hì nói.

Oimeoi? Chơi 3P a, như vậy sao được?

“Ta thấy, ta từ tối hôm nay bắt đầu ta ngủ một mình, chàng cùng Viễn, tự ngủ đi, mọi người không cần mệt mỏi như vậy!”

Vân Hiểu Nguyệt nháy mắt mấy cái, có chút đau đầu: muốn chết, chỉ nghĩ thấy thích liền không thể bỏ qua, vậy mà bản thân quên mất lo lắng, nam nhân càng nhiều, chuyện tối hôm nay ngủ với ai cũng là vấn đề, chẳng lẽ về sau muốn năm người ngủ cùng nhau? Trời ạ, vậy còn không bị bọn họ ép buộc đến chết? Thảm thảm, chuyện nặng nhọc như thế, thật là chưa từng nghĩ tới, chuyện này làm thế nào mới tốt đây?

“Nguyệt Nhi a, là nàng tự mình muốn kết hôn, ta ngay cả hôn thư đều ký, cho nên nói, ta mới là nàng cưới hỏi đàng hoàng, Viễn thì không sao, ta là lão đại, về sau bọn họ đều phải nghe ta, phải hay không? Nguyệt Nhi, nàng yên tâm, ta nhất định đem bọn họ hết thảy dọn dẹp đàng hoàng, chỉ cần nàng đáp ứng mỗi lúc trời tối cùng ta, như thế nào?”

Trong mắt hiện lên ý cười giảo hoạt, Câu Hồn như tên trộm nói.

” Nói nhảm cái gì đó?”

Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được liếc mắt, nam nhân của nàng đều không phải là kẻ dễ bắt nạt.  Giữa bốn người, chỉ có Viễn là không có bối cảnh nhất, nàng đã sớm nghĩ xong, nếu tính chính thất mà nói, chỉ có thể là Viễn, đại ca cùng Bằng Triển tính tiểu thiếp, sắc yêu hồ này, chỉ có thể là tiểu thiếp, hắc hắc…

Bất quá, nàng cũng không thể như vậy nói cho hắn biết, bằng không sắc yêu hồ này, nhất định sẽ mỗi ngày ép buộc nàng không xuống giường được, rất đáng sợ đó nha!

“Ta mặc kệ, ta chính là thích nàng, chính là yêu nàng, có ta ở đây, những người khác giống nhau không được gần thân thể của nàng, ta cũng không muốn lại nhiều người đến chia xẻ nàng!”

Ôm sát Vân Hiểu Nguyệt, Câu Hồn oán hận nói, ham muốn chiếm hữu siêu cường a!

” Chàng nha, … “

Vân Hiểu Nguyệt không nói gì lắc đầu, đang chuẩn bị mở miệng, đột nhiên, bên ngoài truyền đến thanh âm huyên náo, trong đó len kẽ tiếng hô mềm yếu vội vàng:

“Vân ca ca, Vân ca ca, huynh có ở nhà không, Bảo Bảo tới thăm huynh, Vân ca ca…”

“Bảo Bảo?”

Nghe thấy thanh âm, Vân Hiểu Nguyệt lập tức nhớ tới đã mấy ngày không đi nhìn thấy tiểu khả ái, hắn khẳng định chờ đến sốt ruột, tự tìm tới rồi!

“Bảo Bảo là ai?”

Câu Hồn ngẩn ra, kinh ngạc hỏi.

” Hửm, là Thái Tử Chu Tước quốc, là một nam tử thật đáng yêu, mau đứng lên a, chúng ta như vậy, nếu hắn thấy, liền hỏng bét!”

Vân Hiểu Nguyệt nhảy xuống giường, vừa vụng trộm lấy ra cẩm lụa cuốn lấy bộ ngực của nàng, vừa nhanh chóng mặc quần áo, cho nên nàng không có nhìn thấy, khi nàng nói ra “Thái Tử Chu Tước quốc ”, sắc mặt Câu Hồn nháy mắt tái nhợt cùng khiếp sợ ảm đạm trong mắt.

( Ụt: Mối liên kết nào giữa Câu Hồn ca – Bảo Bảo – ” hắn ” ở chương trước đây? Thật là lo lắng cho Câu Hồn ca mà!)

“Bảo Bảo a… Nhất định thật đáng yêu đúng không, nàng thích hắn sao?”

Thu lại tất cả cảm xúc đáy mắt, Câu Hồn đứng dậy mặc quần áo vào, mỉm cười hỏi.

” Mù quáng ghen cái gì đâu, Bảo Bảo vẫn là tiểu hài tử, đơn thuần cực kỳ, ta a, xem hắn như đệ đệ, đi thôi, đi nhìn hắn một chút, chàng nhất định sẽ thích!”

Tay đem tóc tán loạn búi gọn gàng, còn có Câu Hồn cũng thế, lôi kéo tay hắn, Vân Hiểu Nguyệt bước ra cửa thư phòng.

“Bảo Bảo, ca ca mấy ngày nay có chút bận, không tới thăm đệ, thật có lỗi!”

Thấy Bảo Bảo mặc cẩm bào màu vàng nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đỏ lên vì bị thị vệ ngăn ở cửa, đứng phía sau có Thiết Tranh, Vân Hiểu Nguyệt phi thân tiến lên, cười hì hì nói.

“Vân ca ca, Bảo Bảo rất nhớ huynh, cho nên mới tới tìm huynh, Vân ca ca, hắn là ai vậy hả?”

Thấy Vân Hiểu Nguyệt, mắt thật to của Chu Lân lập tức lộ ra kinh hỉ, điềm điềm cười nhào vào trong ngực của nàng, mềm yếu dựa vào, đầu liếc ngang liếc dọc, thấy Câu Hồn hồng y phía sau, kinh ngạc hỏi.

” Hắn hả, là bạn tốt của ca ca, đệ gọi hắn hồng y ca ca được rồi!”

Nghĩ nghĩ, cảm thấy tên Câu Hồn này rất nổi tiếng, vì thế, nàng liền tự tiện sửa lại cái tên cho hắn.

“Bạn tốt?”

Bảo Bảo lập tức khẩn trương:

“So với ta còn tốt hơn? Không được, Vân ca ca, Bảo Bảo thích huynh, ta mới là bằng hữu tốt của huynh, đúng hay không?”

A?

Tên tiểu tử này, nên giải thích cùng hắn thế nào đây?

Lần trước từ trong miệng Thiết Tranh biết được, Bảo Bảo lúc mười tuổi từng sinh bệnh nặng, nếu kém mệnh liền lìa trần, sau lại thật vất vả cứu được, nhưng là đầu óc phát triển trở nên cực kỳ thong thả, cho nên hắn tuy rằng hiện thời mười tám tuổi, nhưng đầu óc lại chỉ có mười một mười hai tuổi, theo ngôn ngữ hiện đại, chính là thiểu năng, một đứa bé như vậy, phải làm sao để giải thích cùng hắn vấn đề cao sâu như vậy đây?

“Đương nhiên không phải rồi, hồng y ca ca là thị vệ của Vân ca ca, tựa như ngươi thị vệ phía sau của đệ, Bảo Bảo không cần lo lắng nha!”

Câu Hồn đột nhiên lộ ra một nụ cười sủng nịnh, tiến lên sờ sờ đầu của hắn, mỉm cười khuyên bảo.

“Thật sự? Hồng y ca ca cũng là người tốt, Bảo Bảo cũng thích huynh, bất quá, không có yêu mến nhiều như Vân ca ca vậy, ta quyết định, Vân ca ca là người thứ tứ trong lòng Bảo Bảo!”

Tiểu tử kia gương mặt nghiêm túc, trịnh trọng nói.

“Thích thứ nhất cùng thứ hai, là phụ hoàng cùng mẫu hậu của ngươi, ca ca biết, như vậy thích thứ ba, là ai đây?”

Vân Hiểu Nguyệt bật cười, lôi kéo tay Bảo Bảo hướng chính sảnh đi tới, mỉm cười hỏi.

“Đương nhiên là Thiên ca ca của ta a! Thiên ca ca nhưng là người Bảo Bảo sùng bái nhất, hắn biết rất nhiều thứ nha, bản lĩnh của Bảo Bảo, đều là Thiên ca ca dạy cho!”

Sôi nổi nói, trên mặt Chu Lân hoàn toàn là sắc thái sùng bái.

“Thiên ca ca?”

Vân Hiểu Nguyệt giật mình, kinh ngạc thì thầm.

“Thái Tử Điện Hạ nói là Đại Tế Ti Gia Cát Phụng Thiên đại nhân của Chu Tước quốc ta, Thái Tử Điện Hạ từ nhỏ ở bên người Gia Cát Đại Tế Ti lớn lên, cho nên cảm tình đặc biệt tốt!”

Có thể là nghe thấy được Vân Hiểu Nguyệt thì thầm, Thiết Tranh phía sau giải thích nghi hoặc nói.

“Gia Cát Phụng Thiên? Tên hay!”

Cười cười, Vân Hiểu Nguyệt tán thưởng một chút, lôi kéo Bảo Bảo vào chính sảnh.

Bởi vì tâm tư đều ở trên người Bảo Bảo, cho nên nàng không quay đầu lại, bằng không nàng nhất định sẽ nhìn thấy, sắc mặt Câu Hồn càng thấy tái nhợt, trong ánh mắt nồng đậm không muốn.
Bình Luận (0)
Comment