Một đêm ngủ ngon, ngày hôm sau là lúc mặt trời lên, cửa bị gõ vang, một đám cung nữ đi vào, trong tay đang cầm cung trang màu lam nhạt cùng nhiều đồ trang sức, chiếu lên mắt của Vân Hiểu Nguyệt làm choáng váng, cũng may cung trang kiểu dáng đơn giản, nhan sắc thanh lịch, nếu không, nàng nhất định không mặc.
Việc nàng có bốn người yêu, nhưng mà hôn phu lại chưa có, cho nên kiểu tóc cô nương có gia đình, thay cung trang, phụ tùng là cây trâm vàng duy nhất, tuyệt sắc như hoa, xinh đẹp cùng khí chất cao quý bất phàm, một đàn cung nữ nhìn xem nàng.
Đôi mắt mỉm cười, Vân Hiểu Nguyệt chậm rãi nhảy vào phòng khách, Viễn cùng Bạch Diệp, Bạch Bằng Triển, Câu Hồn đang cùng Bảo Bảo cười nói, thấy Vân Hiểu Nguyệt thay nam trang, nhất thời ngẩn ngơ, trong mắt tràn đầy kinh diễm cùng kinh ngạc, Bảo Bảo phi tới, cao hứng ôm lấy nàng tấm tắc khen:
“Tỷ tỷ thật đẹp, tựa như tiên nữ, Bảo Bảo thích nhất tỷ tỷ!”
“Được rồi, miệng đệ còn muốn ngọt hơn đường mật, trước dùng bữa đi, được không?”
Cười nhẹ, Vân Hiểu Nguyệt nắm Bảo Bảo, ngồi vào cạnh bàn.
“Nguyệt Nhi, nàng đây là…”
Bạch Diệp kinh ngạc hỏi.
“Chuyện này… Nói các chàng cũng không nên tức giận, đêm qua ta nhất thời tò mò, đêm đi dò xét căn thần điện kia, gặp được Gia Cát Phụng Thiên, về sau đã đáp ứng hắn hôm nay thay nữ trang vào triều tạm làm chức Thái Phó trong một tháng.
Ngày hôm qua lúc trở lại đã quá muộn, ta không muốn quấy rầy các chàng nghỉ ngơi, cho nên không nói cho các chàng biết, Diệp, dù sao chúng ta tạm thời không đi, ở lại chỗ này chơi đùa cũng được, được không?”
Có chút áy náy cười cười, Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy thật có lỗi, bởi vì quyết định ích kỷ làm việc của nàng, không có trưng cầu ý kiến của bọn họ, chuyện này là nàng không đúng, phải giải thích thôi.
“Hả?”
Bạch Diệp giật mình, lập tức ôn nhu nở nụ cười:
“Không sao, chỉ cần nàng thích là được rồi, không cần cảm thấy áy náy, Nguyệt Nhi, vô luận nàng làm chuyện gì, chúng ta sẽ vô điều kiện bảo hộ nàng, biết không?”
“Đúng vậy, dù sao chúng ta bây giờ cũng không việc gì làm, bộ dạng Nguyệt Nhi làm Thái Phó nhất định thật thú vị, thực có kiến thức nha!”
Bạch Bằng Triển cười híp mắt nói.
“Cảm ơn các chàng, ta biết lần này là ta rất chuyên chế, về sau nếu có chuyện gì, ta nhất định cùng các chàng thương lượng, thực xin lỗi!”
Cảm động cười cười, Vân Hiểu Nguyệt biết, kỳ thực bọn Diệp là người cực kì kiêu ngạo, nhưng vì yêu nàng nên để bản thân ủy khuất, trước kia nàng phi thường tự mình làm trung tâm, muốn làm gì liền làm cái đó, nhưng hiện tại nếu cùng bọn họ tư thủ chung thân, như vậy, nhất định phải tôn trọng bọn họ, lo lắng cảm thụ bọn họ mới được!
“Đứa ngốc!”
Trong mắt tràn ra thần thái vui mừng, tay Bạch Diệp đem đặt trên vai nàng phát ra nhu thuận, thâm tình mà ôn nhu cười:
“Nguyệt Nhi, chúng ta yêu tất cả của nàng, khuyết điểm cùng ưu điểm của nàng, chúng ta đều yêu, bản thân không cần ủy khuất, ăn mau chút đi, buổi lâm triều đã muốn bắt đầu!”
“Được!”
Đứng dậy ở bên môi Bạch Diệp hôn nhẹ một cái, Vân Hiểu Nguyệt bưng bát lên ăn.
Trong chốc lát bởi vì trong đầu nghĩ đến chuyện lâm triều, cho nên nàng không có phát giác, hôm nay Câu Hồn đặc biệt yên tĩnh, hơn nữa, sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt càng đè nén một tia bi thương.
( Ụt: Bi kịch của Câu Hồn ca đã bắt đầu từ đây nhưng Nguyệt tỷ lại không hề quan tâm, ta là ta ghét Nguyệt tỷ >.< vì tên khốn kia mà không hề chú ý tới người yêu của mình còn dám nói phải trưng cầu ý kiến cùng quan tâm, grrrr, ta mún oánh Nguyệt tỷ >.<)
Vừa mới ăn xong bữa sáng, thị vệ liền tiến vào thông báo xe Đại Tế Ti đã đến, mời nàng cùng Bảo Bảo lên xe cùng tiến đến lâm triều.
Vội vàng khai báo vài câu, Vân Hiểu Nguyệt nắm tay Bảo Bảo, đi lên chiếc xe ngựa khổng lồ này, xe ngựa lập tức vững vàng hướng phía trước chạy tới.
Trong xe ngựa rất rộng, bên trong lại đặt một cái bàn, Gia Cát Phụng Thiên thân mặc bạch y ngồi ở cái bàn bên kia, đang pha trà, đầu đầy tóc bạc dùng một cái trâm màu vàng buộc lên, càng chứa vài phần tiên khí, mỹ miều kinh tâm động phách, kém chút nữa làm cho Vân Hiểu Nguyệt nhìn đến ngây người!
Gia Cát Phụng Thiên thấy hai người tiến vào, giữa mắt màu lam đầy ý cười, hơi hơi vuốt cằm, ý bảo hai người ngồi xuống, buông cốc trà màu vàng trong tay xuống.
“Thiên ca ca, Bảo Bảo rất nhớ huynh!”
Đặt mông ngồi vào bên người Gia Cát Phụng Thiên, ánh mắt Bảo Bảo, làm nũng tiến vào trong ngực của hắn, lạc giọng nói.
“Đệ nha, liền làm nũng, mau ngồi lại nào!”
Sờ sờ đầu của hắn, Gia Cát Phụng Thiên sủng nịnh cười cười, nhìn về phía Vân Hiểu Nguyệt:
“Trong chốc lát, vài cựu thần nho nhỏ có lẽ sẽ làm khó dễ nàng, ta tin tưởng, lấy thông minh của Hiểu Nguyệt, nhất định có thể ứng phó được, đúng không?”
“Làm khó dễ? Làm khó dễ dạng như thế nào?”
Nhướng mày, Vân Hiểu Nguyệt hỏi.
“Cũng không có gì, chắc là một ít thi từ ca phú linh tinh, yên tâm đi, có ta ở đây, bọn họ sẽ không làm quá mức, vì có Bảo Bảo, còn có ta… ủy khuất nàng, thật xin lỗi!”
Áy náy nhìn sắc mặt có chút không vui của Vân Hiểu Nguyệt, Gia Cát Phụng Thiên khẽ nói.
“Không sao, chuyện ta đáp ứng ngươi, tất nhiên sẽ làm được, Bảo Bảo yên tâm đi, tỷ tỷ nhất định có thể trở thành Thái Phó của đệ, được chưa?”
Tay nhéo nhéo cái mũi Bảo Bảo, Vân Hiểu Nguyệt cười nói.
“Cảm ơn!”
Nhanh chóng thu vui mừng cùng kích động trong mắt lại, Gia Cát Phụng Thiên đưa nước trà lên.
Trong lúc nhất thời, trong xe lại yên tĩnh, liền ngay cả Bảo Bảo, cũng giống như lớn hơn rất nhiều, ngồi nghiêm chỉnh uống trà, không hề hồ nháo.
Rất nhanh, xe ngựa ngừng lại, Gia Cát Phụng Thiên từ trong lòng ngực xuất ra một khối khăn lụa màu trắng, đem mặt hắn che khuất, chỉ còn lại một đôi mắt đẹp màu lam sâu thẳm, ý cười trong suốt ngắm nhìn Vân Hiểu Nguyệt, mỉm cười khẽ nói:
” Bây giờ, có thể đi được chưa?”
Mặt đỏ lên, Vân Hiểu Nguyệt gật gật đầu, ôm Bảo Bảo xuống xe ngựa, trước mắt nhìn thấy tòa cung điện hoa lệ này.
Cùng Huyền Vũ Quốc so sánh với Chu Tước quốc ” Chính Điện ” có vẻ tinh xảo rất nhiều, hơn nữa nhan sắc thật diễm lệ, tường ngoài chính điện lại là một hình Phượng Hoàng khổng lồ, lông chim nhiều màu dưới ánh mặt trời rạng rỡ phát sáng, đẹp đẽ loá mắt, xinh đẹp cực kỳ, làm cho Vân Hiểu Nguyệt thật kinh dị, tượng nơi này, lại có thể phát ra màu sắc rực rỡ như vậy, lợi hại nha!
“Đi thôi!”
Mỉm cười, Gia Cát Phụng Thiên nhàn nhạt khẽ gọi, nắm lấy Bảo Bảo hướng Đại Điện lát bạch ngọc thạch thật dài mà đi đến, binh lính hai bên thấy ba người Gia Cát Phụng Thiên đi tới, đồng loạt quỳ rạp xuống đất, cao giọng cung kính hô:
“Tham kiến Tế Ti đại nhân!”
Thanh âm nhất ba hựu nhất ba069 vang vọng mà xa xôi, luôn luôn truyền vào trong đại điện, văn võ bá quan đang nghị sự đều kinh ngạc nói không ra lời, bởi vì Đại Tế Ti Chu Tước quốc bọn họ, qua nhiều năm như vậy, chưa từng có đi đến chính điện, trải qua một lần cũng không, hôm nay thế này là thế nào?
Nghiêng đầu nhìn thoáng qua Gia Cát Phụng Thiên, Vân Hiểu Nguyệt kinh ngạc phát hiện, hắn lúc này, quanh quẩn quanh thân nhàn nhạt xa cách cùng uy nghiêm, trong mắt màu lam một mảnh trầm tĩnh, tản ra ánh sáng cơ trí, duy chỉ không có ý cười.
Hắn như vậy, cùng hắn ngồi trên xe ngựa, hắn tối hôm qua, quả nhiên một trời một vực, xem ra, Gia Cát Phụng Thiên này, thật sự là không đơn giản à!
“Gia Cát Đại Tế Ti, Thái Tử Điện Hạ, Vân thần y Bạch Hổ Quốc đến!”
Theo ba người tới gần, người hầu vệ cửa lớn tiếng thông báo, chỉ nghe thấy bên trong xuyên ra một câu vui sướng.
“Mau mau cho mời!”
Lập tức thị vệ nhanh chóng thối lui, ba người chậm rãi nhảy vào đại điện.
“Tham kiến Đại Tế Ti!”
Văn võ bá quan thấy Gia Cát Phụng Thiên mang khăn che mặt đi tới, vội vàng cúi người hành lễ, đứng dậy chào hỏi, Gia Cát Phụng Thiên nhàn nhạt thi lễ, âm thanh trong trẻo vang vọng đại điện:
“Tham kiến chư vị đại nhân, Tham kiến Hoàng Thượng!”
“Người đâu, dọn chỗ cho Đại Tế Ti!”
Chu Tước hoàng mỉm cười phân phó nói.
Rất nhanh, một cái ghế được dời đến khi Chu Tước hoàng ra lệnh, Gia Cát Phụng Thiên đột nhiên dừng bước lại, trước mặt mọi người, thối lui đến gần Vân Hiểu Nguyệt đang đứng phía sau khoảng cách nửa bước, mở miệng nói:
“Đi thôi!”
Nhất thời, toàn trường há hốc mồm!
Phải biết rằng, Đại Tế Ti thân phận là loại nào tôn quý, ở trong mắt bọn họ, Gia Cát Phụng Thiên chính là người phát ngôn của thiên thần, bởi vì khi hắn tiên đoán, cho tới bây giờ đều là cực kì chuẩn xác, ngay cả Hoàng Thượng cũng lễ nhường hắn đến ba phần.
Hiện giờ, hắn lại đối với một nữ tử cung kính như vậy, nàng, rốt cuộc là ai?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt bách quan toàn bộ từ đầu nhìn trên người Vân Hiểu Nguyệt, nháy mắt bị dung mạo tuyệt mỹ cùng khí chất xuất trần của nàng làm rung động!
Hửm, làm cái trò gì đây?
Vân Hiểu Nguyệt không là người của thế giới này, nhưng mà ở chỗ này lăn lộn lâu như vậy, đã sớm đối với quan niệm cấp bậc nơi này hiểu biết rất rõ ràng, Gia Cát Phụng Thiên hành động như vậy, làm cho nàng rất là khiếp sợ, bất quá trước mắt bao người lại không tiện hỏi, chỉ muốn mạnh mẽ đè nén trần đầy nghi hoặc xuống lòng, giơ miệng cười tự tin lên, nắm lấy Bảo Bảo, đi tới chính giữa đại điện, cúi người hành lễ:
“Bạch Hổ Quốc Vân Hiểu Nguyệt Tham kiến Chu Tước hoàng!”
“Nhi thần Tham kiến phụ hoàng!”
Bên cạnh Bảo Bảo cũng nhu thuận hành lễ.
“Hoàng Thượng, vị này là thần y Vân Hiểu Nguyệt Bạch Hổ Quốc, cũng là sư phụ Phụng Thiên vì Thái Tử tìm được. Một năm trước, Phụng Thiên đã xem thiên tướng, biết được Thái Tử Điện Hạ chỉ có tìm được Thái Phó chân chính, có thể hoàn toàn khôi phục thần trí, cho nên mấy tháng trước, Thừa Thiên mới có thể để cho Thái Tử tự mình tiến đến Bạch Hổ tìm kiếm nàng, hiện giờ Vân cô nương đã đi tới Chu Tước quốc, xin mời Hoàng Thượng hạ chỉ phong nàng làm chức Thái Phó!”
Gia Cát Phụng Thiên tiếng nói vừa dứt, bách quan ồ lên.
“Hoàng Thượng, Đại Tế Ti, nhưng là… Một nữ tử, làm sao có thể trở thành Thái Phó?”
Một cựu thần đứng ra, khó xử nói.
“Đúng vậy, trong 4 nước, chưa bao giờ có nữ tử làm quan, chuyện này chuyện này chuyện này… Thật sự không ổn, thỉnh Hoàng Thượng cân nhắc!”
“Hoàng Thượng, vi thần cho rằng, một nữ tử đảm nhiệm nhậm chức như thế, thật sự là… mời Đại Tế Ti cân nhắc ạ!”
…
Trong khoảng thời gian ngắn, trên đại điện giống như nổ tung hỗn loạn, tiếng gầm phản đối từng đợt tiếp theo lại đợt khác, cứ thế không nghe thấy thanh âm tán đồng.
Mặt cười của Vân Hiểu Nguyệt phát lạnh, trong lòng khó chịu rất lớn, nổi giận nhìn thoáng qua Chu Tước Hoàng đang ngồi trên long ỷ với bộ mặt bí hiểm, còn có một người bàng quang không nói được một lời Gia Cát Phụng Thiên, vừa định phất tay áo chạy lấy người, bỗng nhiên thấy rõ trong mắt của hắn thỉnh cầu cùng hi vọng nồng đậm, còn có Bảo Bảo, mắt to đầy sương mù, lòng liền mền nhũn.
Lửa giận sinh ra lại đè xuống đầy bụng, hít một hơi thật sâu, lưng thẳng tắp, tràn ra nụ cười tự tin tuyệt mỹ:
‘ Ây da, ta cũng không tin, dựa vào cái gì nữ tử không thể làm quan? Cô nãi nãi hôm nay liền theo các ngươi đến cùng, ta cũng không tin, dựa vào thủ đoạn của ta, còn chinh phục không xong đám cổ nhân các ngươi sao? Hôm nay cô nãi nãi sẽ cho các ngươi nếm thử mùi vị bị một nữ nhân hoàn toàn đả bại, hừ!’
069: câu gốc là: Nhất ba vị bình nhất ba hựu khởi: Sóng trước chưa yên sóng sau đã tới hay nạn này chưa xong nạn khác đã đến. Nhưng trong trường hợp này thì có nghĩa là tiếng tham kiến của mọi người dường như không dứt cứ nối tiếp vang lên.