Lão đại một quốc gia không dễ làm tốt như vậy, bên người cứ việc có một đám nam nhân kiệt xuất chia sẻ hơn phân nửa chuyện với nàng rồi, nhưng có chút việc, trừ bỏ nàng, ai cũng thay thế không xong, cho nên từ sáng đến tối, Vân Hiểu Nguyệt vẫn luôn bận tối mày tối mặt.
Nhất là từ lúc quần thần yêu cầu nàng tiến hành đại hôn tiếng hô càng lúc càng lớn, năm ngày nay, tấu chương trong ngự thư phòng càng ngày càng cao làm cho nàng choáng váng cả đầu. Đều là cầu nàng lập Chu Lân làm nam hậu, còn có rất nhiều đại thần Bạch Hổ Quốc lại ngàn dặm khoái mã bí mật đưa tấu chương tới, cũng là thượng tấu cầu nàng sớm ngày đại hôn, cũng là Bạch Diệp lập nam hậu, hazz, liền vì việc này, làm Vân Hiểu Nguyệt đau cả đầu a!
Đối với nàng mà nói. Bạch Diệp, Chu Lân cùng Viễn, Câu Hồn, Bằng Triển đều quan trọng giống nhau, ở trong lòng của nàng đều là người yêu của nàng, nhưng còn nam hậu chỉ có một, nên xử lý như thế nào mới là tốt đây?
Mấy ngày nay, vấn đề này thủy chung quấy nhiễu Vân Hiểu Nguyệt, đang lúc nàng muốn triệu hồi Câu Hồn cùng Bạch Diệp mở ra “Hội nghị Gia đình ” định đoạt cuối cùng, đột nhiên đã xảy ra chuyện!
Ngày đó sau giữa trưa, cùng như thường ngày, Vân Hiểu Nguyệt cùng bọn Viễn dùng xong bữa trưa, Chu Lân đi ngự thư phòng, Bằng Triển đi tuần tra binh doanh, khó có được rảnh rỗi, Vân Hiểu Nguyệt lôi kéo Tư Đồ Viễn đi ngự hoa viên phẩm trà đánh cờ, nhàn nhã vô cùng.
Đột nhiên, tiếng bước chân dồn dập vang lên, thất thần đột nhiên ngẩng đầu, rất xa, đã nhìn thấy vài namthị vệ mặc trang phục màu xanh, vội vàng chạy vội tới, những người này, rõ ràng là cận thân thị vệ của Tần Ngạo, Vân Hiểu Nguyệt kinh ngạc cùng Tư Đồ Viễn liếc nhau một cái, buông quân cờ trong tay ra, yên tĩnh chờ đợi.
“Tham kiến Nữ Hoàng bệ hạ!”
“Bình thân! Các ngươi không phải đi trở về sao, vì sao…”
“Nữ Hoàng bệ hạ, chúng ta là tới cầu cứu!”
Một vị nam tử trung niên thần sắc bi thương vội vàng trả lời.
“Cầu cứu?? Tần Ngạo hắn như thế nào, bị người bắt sao, đã xảy ra chuyện gì, a?”
Vân Hiểu Nguyệt quá sợ hãi, quát hỏi.
“Không phải, đều không phải, Hoàng Thượng người lưu lại một phong thư cùng một cái túi, liền mất tích, người của chúng ta tìm một ngày một đêm cũng không có tìm được, Lưu thống lĩnh liền phái mấy người chúng ta đi cầu cứu, bọn họ tiếp tục ở chỗ đó tìm người, đây là bệ hạ lưu thư cho người, về phần túi kia, còn ở chỗ bọn Lưu thống lĩnh!”
“Thư?”
Vân Hiểu Nguyệt vội vàng tiếp nhận lá thư mở ra, chỉ thấy trên thư chỉ viết đơn giản mấy hàng chữ:
‘Nguyệt Nhi, ta yêu nàng, nhưng ta biết, nàng lại không yêu ta, là lỗi của ta, ta không trách nàng, ta chỉ hận bản thân ta, cho nên ta không có cách nào khác tha thứ cho bản thân, mà ta không có tâm, làm thế nào còn có thể làm một vị Hoàng đế tốt? Nguyệt Nhi, ta đem Thanh Long cùng Vũ đệ đều giao cho nàng, chiếu thư nhường ngôi ta đã tính rồi, cùng ngọc tỷ đặt ở trong túi đấy, mà ta, tâm đã chết, tình mình đã đoạn, chỉ ôm đèn cổ phật giải quyết đến cuối đời vậy, không cần tới tìm ta, ta sẽ vĩnh viễn chúc phúc cho các nàng, gặp lại sau, tình yêu của ta!
Đi rồi? Làm sao có thể cứ đi như vậy???
Vân Hiểu Nguyệt kinh ngạc nhìn lá thư trong tay, đáy lòng xẹt qua một tia bén nhọn đau đớn, một giọt nước mắt chẳng biết từ lúc nào tràn ra hốc mắt, đã ươn ướt mảnh giấy trong tay, Tư Đồ Viễn bên cạnh kinh hoảng, tay vội vàng nắm ở hông của nàng, lo lắng an ủi:
“Nguyệt Nhi đừng có gấp, ta lập tức kêu Câu Hồn phái ra cao thủ tìm, đào ba thước đất cũng phải đem Tần Ngạo tìm được, được không?”
“Viễn, hắn lại muốn xuất gia? Làm sao có thể như vậy, hắn là Hoàng Đế một quốc gia, lại không chịu trách nhiệm, hắn cho rằng đem Thanh Long Quốc ném cho ta là xong rồi sao, không cần, ta không cần nhận, đi, kêu Tần Vũ cùng Phong Tuyệt, chúng ta lập tức xuất phát đi tìm hắn, được không?”
Nắm thật chặc mảnh giấy trong tay, sắc mặt Vân Hiểu Nguyệt tái nhợt, dồn dập nói.
“Còn không đi tìm Tần Vũ, Phong Tuyệt, Thái Tử cùng Bạch Tướng quân đến, chuẩn bị ngựa, mau!”
Nắm lấy Vân Hiểu Nguyệt sắp có chút thất thường lôi vào trong ngực, Tư Đồ Viễn vội vàng quát thị vệ ở bên cạnh.
“Vâng!”
“Nguyệt Nhi đừng có gấp, cho dù Tần Ngạo thực sự đem tóc cạo sạch cũng không có việc gì, còn có thể mọc ra, đúng không? Hắn muốn đem Thanh Long Quốc phủi cho nàng, không có cửa đâu, chờ chúng ta bắt được hắn, nhất định phải hảo hảo giáo huấn hắn, được không?”
Trong con ngươi đen tràn đầy lo lắng, Tư Đồ Viễn ôn nhu an ủi, thanh âm ôn nhu kiên định kia, dần dần làm tâm Vân Hiểu Nguyệt ấm áp, hít một hơi sâu, rốt cục đem cảm xúc khống chế được, thật lâu sau, thân thể Vân Hiểu Nguyệt đứng thẳng lên, ngước mắt thâm tình nhìn về phía Tư Đồ Viễn, nhàn nhạt nở nụ cười:
“Viễn, các chàng nói rất đúng, ở trong lòng ta, thủy chung đều có bóng dáng Tần Ngạo, là bản thân ta chết sống không đồng ý thừa nhận thôi, vừa mới nghe nói hắn muốn xuất gia, lòng liền rối loạn, cho nên ta nhất định phải tìm được hắn, sau đó nói cho hắn biết, trong lòng ta thật vướng bận hắn, nếu hắn thực sự giống như hắn nói yêu ta như vậy, liền mà quản lý Thanh Long Quốc cho tốt, về sau ta thử suy nghĩ lại xem sao, được không?”
“Nàng nha… Nguyệt Nhi, lòng của nàng, luôn mềm mại như vậy, nhìn Tần Ngạo thế này mà thông minh, bắt được nhược điểm trí mạng của nàng! Nguyệt Nhi tốt, ta tin tưởng, Tần Ngạo nếu biết nàng nguyện ý cho hắn một cơ hội làm lại, nhất định hưng phấn chết được, vui vẻ lên, tin tưởng lấy bản lĩnh của chúng ta, tại đại lục này muốn tìm một người, không cần dùng nhiều thời gian đâu, biết chưa?”
Tư Đồ Viễn thở dài một hơi, trên tuấn nhan rốt cục lộ ra tươi cười thoải mái, bảo bối quật cường của hắn, rốt cục đã hiểu suy nghĩ của mình, về sau bọn họ sẽ vĩnh viễn vui vẻ ở cùng một chỗ đi, thật tốt nha!
“Nguyệt Nhi, nàng tìm chúng ta có việc gấp sao?”
Tần Vũ cùng Phong Tuyệt, Chu Lân vội vã kinh ngạc hỏi, Vân Hiểu Nguyệt giơ lên mảnh giấy trong tay, vội vàng nói:
“Tần Ngạo để thư lại rồi trốn đi, bảo là muốn xuất gia, chuyện trong triều tạm thời liền giao cho chàng cùng Bằng Triển, Phong Tuyệt, huynh lập tức đi thông báo cho Câu Hồn, kêu hắn phái mọi người ra tìm, ta cùng Tần Vũ đi trước một bước đuổi tới nơi mà Tần Ngạo mất tích, được không?”
“Được, Nguyệt Nhi, hết thảy cẩn thận!”
Chu Lân cùng Phong Tuyệt gật gật đầu, dặn dò.
“Dẫn đường!”
Vân Hiểu Nguyệt phi thân tiến lên cho Chu Lân một cái hôn, xoay người bước nhanh đi ra ngoài.
Khoái mã bôn ba hai ngày một đêm, đoàn người đi tới biên giới Chu Tước quốc cùng Thanh Long Quốc, một nơi tên là “Trấn Tân Nguyên”, cùng đám người Lưu thống lĩnh lưu lại hội hợp ở đằng kia.
Theo Lưu thống lĩnh bẩm báo, lúc trước Tần Ngạo đi tới nơi này, sau đó nghe nói cái trấn nhỏ này có một ngôi chùa cao nhất trên ngọn núi, gọi là “Nhân Quả tự”, tòa miếu này cầu duyên thật linh nghiệm, càng giỏi về bấm đốt ngón tay đời sau, cho nên hắn lập tức cưỡi ngựa thẳng tiến lên núi, về sau bọn họ ở bên ngoài đợi ước chừng hai canh giờ Tần Ngạo mới đi ra khỏi, sắc mặt thật tái nhợt, vẻ mặt thật bi thương, vào lúc ban đêm, hắn liền mất tích!
“Lên núi, mau!”
Nghe thấy Lưu thống lĩnh báo lại, trong lòng Vân Hiểu Nguyệt dâng lên cỗ bất an nồng đậm, chẳng quan tâm đến nghỉ ngơi, giục ngựa lên đỉnh núi lễ Phật mà đi:
‘Nhân quả chó má gì chứ, tất cả đều là gạt người, Tần Ngạo, ngươi thông minh như vậy, nhất định sẽ không làm chuyện điên rồ chứ, con lừa ngốc087đáng chết, nếu Tần Ngạo xảy ra chuyện, ta liền một cây đuốc thiêu cái miếu đổ nát này!’
Vừa bay nhanh, Vân Hiểu Nguyệt dưới đáy lòng vừa nguyền rủa, sau nửa chén trà nhỏ, đã đến “Nhân quả tự”.
“Thí chủ, ngươi ngươi ngươi…”
Vân Hiểu Nguyệt một cước đá văng đại môn ra, bên trong một lão hòa thượng dáng người nhỏ gầy đang tĩnh tọa, thấy bộ dạng Vân Hiểu Nguyệt đằng đằng sát khí, trong khoảng thời gian ngắn, nói cũng không lưu loát.
“Người này, ngươi gặp qua sao?”
Vân Hiểu Nguyệt lười dài dòng, trực tiếp đem một bức họa của hắn giơ lên hỏi.
“À, gặp qua!”
“Lúc ấy hắn hỏi cái gì?”
“Nhân duyên, nhân duyên kiếp sau cùng một cô gái gọi là Nguyệt Nhi.”
“Kiếp sau sao?”
Tâm, đột nhiên đau đến muốn thở không nổi, thân ảnh Vân Hiểu Nguyệt nhoáng lên một cái.
Tư Đồ Viễn tay mắt lanh lẹ, lập tức đem Vân Hiểu Nguyệt yếu đuối lôi vào trong lòng, miệng hỏi:
“Ngươi trả lời thế nào?”
“Lão nạp… Lão nạp… Đương nhiên là ăn ngay nói thật, hắn rút phải là sâm hạ hạ, nếu không, hắn và vị cô nương kia đời đời kiếp kiếp đều không có cùng xuất hiện, sau gặp lại nhau, cuối cùng sẽ là lấy phân cách để kết thúc, lão nạp khuyên hắn từ hôm nay trở đi liền buông tha cho vị cô nương kia, bằng không sống không thọ, hắn nói hắn đời đời kiếp kiếp đều chỉ yêu vị cô nương kia, cho nên hắn tình nguyện đời đời kiếp kiếp không thọ, cũng tuyệt không hối hận, lão nạp làm người giải đoán săm vô số, trong thiên hạ chưa thấy qua nam tử si tình như vậy, cô nương, không phải ngươi chính là Nguyệt Nhi đó chứ?”
Kinh hoảng chỉ chốc lát sau, lão hòa thượng trấn định lại, êm tai nói.
“Đúng, ta là…”
Phảng phất dùng hết tất cả khí lực, Vân Hiểu Nguyệt thì thào nói nhỏ, tâm, đau đến tột đỉnh:
‘Ngu ngốc, đứa ngốc, ngươi một tên Hoàng Đế thông minh như vậy, tại sao có thể tin lời ăn nói khùng khùng điên điên không hề căn cứ như vậy chứ? Tần Ngạo, ngươi rốt cuộc là người nào vậy? A?’
“Hazz… Cô nương tư thế thiên nhân, trách không được vị thí chủ đó si mê với ngươi như vậy, đáng tiếc ngươi tỉnh ngộ quá muộn, ta xem vị thí chủ hiện kia hiện tại chỉ sợ…”
Khuôn mặt Lão hòa thượng thương tiếc, nhẹ nhàng mà nói.
“Nói bừa, đại ca của ta mới sẽ không làm chuyện điên rồ đâu, lão hòa thượng, ngươi còn nói gì đó về đại ca của ta nữa không thì…, a?”
Tần Vũ xông lại nắm chặt cổ áo lão hòa thượng, đem hắn xách dậy lên, tức giận mà rống to.
“Khụ khụ khụ…, bình tĩnh một chút chớ nóng, lão nạp đinh đương tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn, khụ khụ…”
“Nói mau!”
Lúc này, Liên Vân Hiểu Nguyệt cũng nổi giận.
“Vị thí chủ đó nói, tất cả đều có nhân quả, vô luận là cái dạng trừng phạt gì, tổng yếu có bao nhiêu tận cùng, hắn hỏi ta, hắn rốt cuộc phải chết trẻ mấy đời, có thể hoàn toàn bù lại sai lầm đã qua của hắn, đổi lại được cùng thí chủ có cơ hội.
Nói thật, lão nạp làm sao có thể biết? Nhưng vô luận ta nói như thế nào, hắn lại không tin, nhất định phải bắt ta nói rõ rốt cuộc muốn luân hồi mấy đời, ta bị hắn bám lấy thật sự không còn cách nào khác, đành phải nói cho hắn biết: cửu thế cũng có thể, sau đó hắn đột nhiên cao hứng lên, miệng nói xong rồi muốn sớm đi đầu thai, liền chạy ra khỏi sơn môn, lão nạp đuổi theo ra muốn nói thật, đã không thấy hắn nữa, vì thế lão nạp cảm giác bất an sâu sắc, trắng đêm khó ngủ.
Vốn suy tính xuống núi tìm hắn, cùng hắn giải thích rõ, không ngờ buổi tối lại một lần nữa gặp được vị thí chủ đó, lão nạp nói cho hắn biết ban ngày nói cửu thế là lão nạp nói dối, nhưng hắn lại thật cao hứng nói không sao, hắn đã sớm tính tốt vô luận bao nhiêu đời hắn đều sẽ chờ, rồi sau liền cười híp mắt xua tay đi về phía sau núi, nói là đi thưởng thức phong cảnh.
Nhưng mà lão nạp biết, phía sau núi là vực sâu vạn trượng, từ đâu tới phong cảnh mà thưởng thức? Nhưng lão nạp bị hắn điểm huyệt, căn bản động không được, sau đó lão nạp ở bên ngoài đứng suốt cả đêm, hắn cũng không có trở về, chờ huyệt đạo lão nạp giải được vọt tới phía sau núi, đều không có gì cả, lão nạp nghĩ, vị thí chủ kia, nhất định là đã nhảy vực tự vận rồi.
Vị thí chủ này, lão nạp lúc trước luôn luôn không nói, là vì trong lòng lão nạp rất áy náy, không biết nói như thế nào cả, hôm nay thấy ngươi bi thống như thế, trong lòng nhất định yêu thích vị thí chủ đó rồi, cho nên bản thân mới ra quyết định đáng lẽ quy định không tiết lộ bí mật khách hành hương, nhưng đến tận sau này, lão nạp sẽ không còn giải đáp, ngày đêm vì vị thí chủ đó mà niệm kinh cầu phúc, hy vọng có thể vì hắn tích chút công đức, cho các ngươi đời sau có thể cùng một chỗ!”
Lão hòa thượng nhàn nhạt tự thuật, nhưng là những lời này lại giống như đao nhọn, lăng trì tâm Vân Hiểu Nguyệt, đau kịch liệt làm cho nàng không tự chủ được nắm chặt nắm tay, hô hấp khó khăn, hai mắt mờ mịt trợn to, nước mắt cũng từng giọt rớt xuống như vậy:
‘Tần Ngạo tìm chết, hắn thật đã chết rồi sao? Lúc trước mình chết giả không có đánh đổ hắn, mình bắn mũi tên nhọn không có bắn chết hắn, hiện giờ, cũng chính là hắn tự tử sao, không, ta không tin!’
“Đi, đi ra đoạn dốc núi!”
Thanh âm, là trầm ổn trấn định như vậy. Mà thân thể lại kịch liệt run run sợ tới mức tuấn nhan Tư Đồ Viễn cùng Phong Tuyệt thất sắc, Tư Đồ Viễn ôm ngang lên nàng, hướng về sau núi mà bay, chỉ chốc lát sau, đoàn người liền đi tới một đoạn vách đá.
Dốc núi rất sâu rất sâu, mây mù tràn ngập, căn bản không thấy đáy, Phong Tuyệt dùng mũi chân thả một khối đá lớn bay xuống, đá lại còn như ném vào biển rộng, thanh âm gì đều không nghe được, bên vách núi dài mấy mọc bụi cây, bộ dáng cô liêu, thật thê lương.
Tần Vũ cùng tất cả thị vệ tới nơi này liền lập tức tản ra, bắt đầu tìm kiếm dấu vết để lại, Vân Hiểu Nguyệt tựa vào trên người Tư Đồ Viễn, lẳng lặng nhìn ngọn dốc núi kia, suy nghĩ hoàn toàn phiêu tán.
Nhớ tới lúc trước mới gặp Tần Ngạo, hắn cuồng ngạo, hắn yêu mị, sủng nịnh của hắn, nổi thống khổ của hắn, hiện thời xem ra, là rõ ràng như vậy, cho đến giờ phút này, Vân Hiểu Nguyệt mới không thể không thừa nhận, nam tử đó lần đầu tiên nhìn thấy nàng liền có hảo cảm, kỳ thực, đã sớm nằm ở đáy lòng nàng, bị chặt chẽ cất đi ở trong vết thương đã từng máu chảy đầm đìa đó, bị nàng lúc chữa thương cùng nhau vùi lấp thật sâu, nhưng hôm nay, kinh hoảng khi hắn mất đi làm cho nàng mở ra vết sẹo, vì thế, tình yêu cũng hiện lên!
“Nguyệt Nhi, đây là chuỗi ngọc bội trên người Hoàng huynh, Hoàng huynh huynh ấy…”
Đột nhiên, Tần Vũ nhảy đến trước mặt nàng, con ngươi đen tràn đầy đầy nước mắt, tràn ngập bi thương mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay trắng noãn như ngọc, nắm một đoạn chuỗi ngọc màu vàng, đây là trang sức thuộc về Hoàng gia.
‘Tần Ngạo hắn… Sẽ không, đây là trùng hợp, nhất định vậy!’
Mạnh mẽ lắc đầu, Vân Hiểu Nguyệt đẩy Tần Vũ ra, lảo đảo đi đến vách đá có vài bụi cây rồi ngồi chồm hổm xuống, nước mắt giống như cắt đứt rơi xuống, đau lòng cả người đều co rút lại:
‘Lưu Vân kiên cường như vậy, chàng kiêu ngạo như vậy, nhất định không sẽ chọn kiểu chết uất ức này như thế, phải hay không? Chàng đã nói, chàng muốn tận tâm tận lực thống trị Thanh Long Quốc cơ mà, chúng ta phải còn nâng cốc nói cười nữa, sao chàng có thể nuốt lời thế, Lưu Vân, thực xin lỗi. Chỉ cần chàng trở về, ta cam đoan lúc này đây không đòi cùng chàng làm bằng hữu nữa, ta thề sẽ ở chung thật tốt với chàng mà, Lưu Vân…’
“Nơi này có cái gì!”
Phong Tuyệt khẩn trương vây đến bên cạnh nàng, đột nhiên chỉ vào gốc cây có lòe lòe ánh sáng bàng bạc, kinh ngạc khẽ kêu.
Bên cạnh tay Tần Vũ vội vàngđẩy bụi cây đi, bùn đất tung bay, hiện ra một cái hộp sắt nhỏ.
Vân Hiểu Nguyệt run rẩy mở ra, bên trong là một tấm gấm vóc trắng thuần, mặt trên có một bài thơ cùng một hàng chữ:
‘Sinh cũng rất vui mừng, tử cũng không hề e ngại, cùng trời cuối đất, không rời không bỏ! Nguyệt Nhi, đừng khóc, ta nghĩ sớm đi đầu thai một chút, nhiều luân hồi mấy đời, là có thể sớm gặp lại nàng rồi, cho nên, ta rất vui vẻ, nàng cũng phải vui vẻ nha!’
“Không…”
Tiếng khóc bi thương tuyệt vọng ở đỉnh núi vang lên, lúc này đây, Vân Hiểu Nguyệt tin, nam tử vĩnh viễn tự tin ương ngạnh xinh đẹp đó, thực sự tin cái văn ký vớ vẩn mà lựa chọn nhảy xuống vách núi đen vạn trượng sao, cùng nàng âm dương cách biệt, điều này làm cho nàng chịu sao nổi đây?
“Đại ca thật ra là người thật yếu ớt, hắn cố ý mạnh mẽ như vậy, là vì bảo hộ ta cùng mẫu hậu, Nguyệt Nhi, nàng có biết hay không, trong mấy ngày nàng đi, đại ca có bao nhiêu nhớ nhung nàng, nếu mà biết được nàng còn ở nhân gian, đại ca lại mừng như điên đến cỡ nào?
Nguyệt Nhi, ta biết, đại ca lần này là thật sự không chịu nổi, hắn chịu không nổi lại một lần nữa cùng nàng tách ra, vĩnh viễn mất đi nàng, cho nên hắn biết rõ dù đây là một lời nói dối, cũng tính không phản đối mà nhảy xuống, yêu làm đại ca trở nên nhát gan, mất đi hùng tâm tráng chí, cũng làm cho đại ca đi mà không có đường về, Nguyệt Nhi, không có đại ca, ta cùng mẫu hậu, cuộc sống tương lai nên sống như thế nào đây, đại ca, huynh vì sao ngu như vậy, đại ca…”
Tần Vũ quỳ ở bên bờ đá, tiếng khóc thương xót ở đỉnh núi phiêu đãng, lăng trì tâm Vân Hiểu Nguyệt.
“Nguyệt Nhi? Trời ạ, đây rốt cuộc như thế nào?”
Đột nhiên,thanh âm kinh ngạc vang lên, hồng ảnh quen thuộc lập tức bay tới, một phen giành lấy Vân Hiểu Nguyệt từ trong lòng Tư Đồ Viễn, khuôn mặt tái nhợt đó, vết nước mắt còn đọng lại loang lổ trên khuôn mặt, Câu Hồn sợ hãi, vội vàng hỏi.
“Câu Hồn, Câu Hồn… Ta bức chết Lưu Vân rồi, là ta bức chết hắn, có đúng hay không? Ta không biết sẽ là như thế này, Câu Hồn, ta không có ý định như thế mà, tâm của ta đau quá, làm sao bây giờ, Câu Hồn, làm sao bây giờ?”
Thanh âm của Câu Hồn gọi suy nghĩ Vân Hiểu Nguyệt trở về, cũng ép nước mắt của nàng xuống nhiều hơn, khóc thương tâm, Vân Hiểu Nguyệt vùi mặt vào lòng Câu Hồn, lầm bầm khẽ nói.
“Tần Ngạo hắn…”
Câu Hồn kinh hãi, theo bản năng buộc chặt hai tay, ôm cả người lạnh lẽo vào trong lòng, ôn nhu mà đau lòng nói:
“Đứa ngốc, sống phải thấy người chết phải thấy xác, nàng không có nhìn thấy hắn, thế nào liền xác định hắn đã chết rồi? Đừng khóc, ta đi xuống giúp nàng tìm xem, được không?”
“Đúng, nói không chừng hắn còn sống, chỉ là bị thương nhẹ mà thôi, ta muốn xuống đi tìm hắn, ta muốn đi, Câu Hồn, ta muốn làm một đôi cánh bay xuống đi tìm hắn, hiện tại ta làm, các chàng đi mua nguyên liệu, mau!”
Vân Hiểu Nguyệt phảng phất lập tức bị đánh tỉnh, vội vàng tránh thoát khỏi ôm ấp của Câu Hồn, sau liền lau đi nước mắt ràn rụa, lấy giấy bút ra, bắt đầu viết.
Những người khác hai mặt nhìn nhau, thở dài một hơi, đứng ở bên người Vân Hiểu Nguyệt đang ngồi chồm hổm trên mặt đất múa bút thành văn, lẳng lặng cùng đợi.
Không khí ở đỉnh núi, trở nên càng thêm nặng nề, gió nhẹ phất phơ mang theo mùi hoa nhẹ phẩy lên tất cả trên người của mọi người, mang theo ý lạnh thấu xương, mọi người không tự chủ được mà rùng mình.
Trời, đã bắt đầu càng ngày càng lạnh!