Tuyệt Sắc Yêu Phi

Chương 29

Đầu mê man, cả người đau như bị nghiền qua, nhất là bụng, lại trướng trướng đau đau!

Ta thế này là như thế nào? Vân Hiểu Nguyệt đầy bụng nghi vấn, chậm rãi mở mắt, thấy một đôi mắt đen láy sâu thẳm. Vui sướng, hối hận, giãy dụa… một ánh mắt thật phức tạp, là Tần Ngạo!

Hắn làm sao vậy? Hoang mang nháy mắt mấy cái, Vân Hiểu Nguyệt nhìn lại, trong mắt hắn tràn đầy tình yêu cùng lo lắng, “Điệp nhi, nàng rốt cục tỉnh lại rồi, vừa mới nàng ở trong lòng Trẫm đột nhiên hôn mê, thật sự là hù chết Trẫm!”

“Sao ta lại hôn mê?” Vân Hiểu Nguyệt cười thần kinh của mình quá nhạy cảm, nhẹ giọng hỏi, mới phát giác mình đang nằm trên long sàng thật lớn, ngoại trừ Tần Ngạo, còn có sư phụ Trương thái y đang túc trực một bên. Ông thấy Vân Hiểu Nguyệt nhìn về phía mình, lập tức nhếch môi, tràn ra một nụ cười tươi rói thể hiện sự vui mừng cực độ!

“Nàng ấy à, lớn như vậy còn không cẩn thận! Điệp nhi, từ hôm nay trở đi, nàng hãy ở tẩm cung của Trẫm, Trẫm thật sự lo lắng, hiện tại nàng đã có con nối dõi của Trẫm, là người có công lớn nhất Thanh Long quốc, phải bảo vệ thật tốt, biết chưa?” Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Vân Hiểu Nguyệt, Tần Ngạo dịu dàng nói.

“Cái gì? Ta mang thai???” Vân Hiểu Nguyệt sợ hãi kêu một tiếng, đầu óc quay cuồng!

Trời ạ, ngạc nhiên vô cùng, ôi!

“Đúng vậy! Ngốc, vui quá sao, Trẫm cũng rất vui! Đây chính là người con đầu tiên của Trẫm, lại là đại hoàng tử của Thanh Long quốc. Mẫu hậu vừa mới nghe tin ấy, vui vẻ ngay cả miệng không ngậm lại được! Nếu không phải thọ yến chưa chấm dứt, có lẽ hiện tại không tới phiên Trẫm canh giữ ở đầu giường nàng đâu!” Dáng vẻ ngẩn ngơ mở lớn miệng ngây ngốc của Vân Hiểu Nguyệt khiến Tần Ngạo buồn cười, không khỏi véo nhẹ mũi của nàng, cười tủm tỉm nói.

“Con? Ta có con!” Rốt cục, Vân Hiểu Nguyệt đã có phản ứng, ôm bụng mình, cảm giác duy nhất chính là — muốn khóc quá đi!

Ô ô… Nhất định là đêm Nhược Điệp rời khỏi nhân thế kia đã dính mất rồi, thần vận mệnh chết tiệt chó má kia, cư nhiên cho ta một cái thai rồng như vậy!!! Ta thật sự là không biết làm sao đây, sao mà mới một lần đã dính thế? Hiện tại làm sao bây giờ? Hủy nó ư? Không được, tuy rằng chưa phát triển, nhưng tốt xấu gì cũng là một sinh mệnh, chuyện như vậy mình không làm được. Nói như thế nào đi chăng nữa, đây cũng là con của Nhược Điệp, nếu nàng biết, nhất định hy vọng ta sinh nó ra! Nhưng, nếu giữ nó lại, đừng nói rằng sau này mình lưu lạc giang hồ còn mang theo trẻ con sao? Còn để nó ở lại trong cung, là vạn vạn không thể, không có sự che chở của mình, không biết ngày nào nó sẽ bị phi tử ám hại mất, aiz aiz aiz! Nhược Điệp ơi là Nhược Điệp, ta nhất định là kiếp trước nợ muội nhiều lắm, coi như hết! Cùng lắm thì, mang theo nó đi, dù sao có Viễn, huynh ấy nhất định sẽ giúp ta!

Hạ quyết tâm, Vân Hiểu Nguyệt nhoẻn một nụ cười tuyệt mỹ, “Trương Thái y, hài nhi không sao chứ!”

“Hồi bẩm nương nương, long thai rất tốt, chỉ là thân thể người có chút suy yếu, trong khoảng thời gian này tốt nhất nằm trên giường tĩnh dưỡng, vi thần sẽ bồi dưỡng cho nương nương!” Trương Thái y cung kính trả lời.

Suy yếu? Ôi, nhất định là do mấy ngày nay vội vàng chuyện thọ yến cho Thái Hậu nên mệt, ngủ một giấc sẽ tốt rồi! Nếu ở lại tẩm cung yêu nghiệt, chẳng phải mình sẽ bị đám đàn bà thích ghen tị kia lột sống sao?

“Cám ơn Trương Thái y! Hoàng thượng, nô tì không cần ở đây, bởi vì nô tì quen giường, còn nữa, Sắc Điệp Cung yên tĩnh, nô tì thích chỗ đó!” Bĩu môi, Vân Hiểu Nguyệt gần như làm nũng nói.

“Nhưng… được rồi, theo ý nàng vậy! Trẫm đưa nàng trở về, trước tiên nàng hãy ở yên đây nghỉ ngơi một chút, Trẫm tới chỗ Thái Hậu một chút, còn tuyên bố tin tốt cho quần thần, được không?” Sủng nịch vuốt hai má của nàng, Tần Ngạo dịu dàng nói cười.

“Vâng, vậy nô tì sẽ hỏi Trương Thái y cách chú ý, Hoàng thượng đi trước đi, cung tiễn Hoàng thượng!” Vân Hiểu Nguyệt hất tay, cười tủm tỉm nói.

“Trương Thái y, hầu hạ quý phi cẩn thận!”

“Dạ, cung tiễn Hoàng thượng!” Run rẩy quỳ lễ, Tần Ngạo bước đi ra khỏi cửa cung!

“Sư phụ, kỳ thật con không có việc gì, chỉ là có chút mệt mỏi, chắc là động thai khí thôi, người còn bắt con nằm trên giường nghỉ ngơi, con sẽ buồn chán chết mất?” Nghe tiếng biết Tần Ngạo hoàn toàn đã biến mất, Vân Hiểu Nguyệt cười hì hì nói với Trương Thái y.

“Điệp nhi, tuy nói thân thể của con không yếu, nhưng, chuyện long thai không thể qua loa! Nghe sư phụ đi, ngoan ngoãn nằm vài ngày, còn nữa, con hãy nói với Hoàng thượng chỉ cho ta đến bắt mạch an thai cho con, như vậy sẽ giảm bớt rất nhiều nguy hiểm!” Trương Thái y đi đến bên giường, vẻ mặt lo lắng nói.

“Sư phụ, nói thật, đứa con này, thật sự là rất ngoài ý muốn của con! Nhưng, nếu hiện tại nó ở trong bụng con, con nhất định sẽ dùng hết sức bảo vệ nó, cho nên con mới muốn về Sắc Điệp Cung. Chờ một lát nữa, có lẽ tất cả đại thần cùng phi tần sẽ đều biết chuyện con đã mang thai, con có thể khẳng định, người thật tình vui cho con sẽ không nhiều đâu, mà rất nhiều người sẽ động não muốn hại đứa con này. Cho nên sư phụ à, người nhất định phải giúp con!” Vuốt bụng mình, một cảm giác kỳ diệu dâng lên tự trong lòng, không biết vì cái gì, trong nháy mắt, Vân Hiểu Nguyệt đã yêu thượng đứa con còn chưa gặp mặt này, có lẽ, đây là thiên tính huyết mạch tương liên. Thời khắc này, Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên có tự giác làm mẫu thân, bắt đầu lo lắng nổi cho con mình!

“Điệp nhi, yên tâm đi, có sư phụ ở đây, sư phụ sẽ cẩn thận làm việc! Còn nữa, Hoàng thượng sủng ái con như vậy, cho dù có người muốn hại con còn phải suy nghĩ nhiều lắm! Được rồi, con nghỉ ngơi đi, Huyên nha đầu ở bên ngoài hầu hạ, con có việc gì cứ kêu lên, sư phụ đi xuống bốc thuốc cho con, cáo lui!” Từ ái vỗ vỗ tay Vân Hiểu Nguyệt, Trương Thái y mỉm cười lui xuống. Trong lúc đó, tẩm cung to như vậy đột nhiên im lặng!

“Con yêu, tuy nói mẹ không phải mẹ chân chính của con, nhưng mẹ cam đoan sẽ yêu thương con, chiều chuộng con, cho nên, con phải ngoan ngoãn đấy!” Dịu dàng đưa tay nhẹ nhàng đặt lên bụng, Vân Hiểu Nguyệt nhắm mắt lại, lẳng lặng ngủ!

Vừa tỉnh lại, Vân Hiểu Nguyệt quả nhiên thấy vẻ mặt tươi cười đang ngồi bên mình, Thái Hậu. Chuyện khiến nàng vui hơn chính là, mỹ nhân mẫu thân của mình cũng là vẻ mặt hưng phấn, ngồi ở một bên giường!

Hai vị lão nhân gia vui như vậy khiến Vân Hiểu Nguyệt cảm động thật sâu! Hơn nữa từ trong miệng hai người, Vân Hiểu Nguyệt biết được tin mình có thai, khiến quần thần rất kích động, nói Hoàng thượng hồng phúc tề thiên, có được giai nhân như vậy, còn nói mình là phúc, Hoàng thượng cũng vui, lại thăng quan cho nàng. Hiện tại, Vân Hiểu Nguyệt nàng đứng đầu Lục Viện, gần bằng với Hoàng hậu. Một phi tử, trong hai tháng ngắn ngủn đã thăng hai cấp, tuyệt đối là chuyện chưa bao giờ từng có ở Thanh Long hoàng triều, có thể thấy được ý tứ của vua, chẳng ai đoán nổi!

Vân Hiểu Nguyệt không để ý chút nào đối với hư danh này, điều nàng để ý nhất chính là vàng, là bạc! Thăng quan, đồng nghĩa với chuyện lại có một đống vàng bạc vào tay, quá được! Hiện tại nàng càng có thêm lý do cướp đoạt vàng bạc từ Tần Ngạo, bởi vì nàng nên tranh thủ một ít ” phí phụng dưỡng” con yêu của mình mà!

Đương nhiên, còn có một chuyện khiến Vân Hiểu Nguyệt vui vẻ, đại ca của nàng, đại ca trong miệng Huyên nhi, cái người mà còn đẹp trai hơn cả yêu nghiệt, người chiều chuộng Vân Nhược Điệp nhất — Vân Trần Viễn, ngày mai sẽ về đến kinh thành. Đến lúc đó, huynh ấy nhất định sẽ tiến cung thăm mình, Vân Hiểu Nguyệt đối với vị đại ca này, cảm thấy hứng thú vô cùng. Theo như nàng xem, yêu nghiệt đã là nam nhân đẹp như thế, nay còn có một nam tử đẹp hơn hắn? Sẽ là người tuyệt sắc như thế nào? Thật đáng giá chờ mong!
Bình Luận (0)
Comment