Tuyệt Sắc Yêu Phi

Chương 46

“Tiểu Thúy, tỷ đã nghe gì chưa, Hoàng thượng đã phế toàn bộ nương nương, chỉ chừa lại Điệp quý phi nương nương ở Sắc Điệp Cung đó, chậc chậc, đây chính là tin mới nhất, Điệp phi nương nương kia đúng là hồ ly tinh đầu thai ư?”

“Đồ ngốc, nào có hồ ly tinh, tỷ từng thấy Điệp quý phi nương nương ở đằng xa, đúng là đại mỹ nhân, xinh đẹp hơn cả tiên trên trời, trong cung không có nương nương nào sánh bằng mỹ mạo của người đâu, nếu tỷ là nam nhân chắc chắn cũng mê muội vì người mất!”

“Đúng rồi, muội còn nghe nói, thọ yến Thái Hậu lần trước, điệu múa của Điệp quý phi nương nương khiến tất cả đại thần mê mẩn, nữ tử tài mạo song toàn như vậy lại mang long thai, tự nhiên khiến các nương nương khác ghen ghét, cho nên Nhu phi nương nương đã đặt bẫy khiến Điệp quý phi nương nương sảy thai, nghe nói Nhu phi nương nương đang ở tThiên lao, bị đánh thê thảm lắm!”

“Suỵt… nhỏ mồm thôi, tỷ còn nghe nói, các nương nương trong cung đều biết Hoàng thượng vì muốn Điệp quý phi nương nương vui đã đuổi các nương ra khỏi cung, ai cũng hận nương nương đến chết, lúc này, không biết lại có ai muốn hại Điệp quý phi nương nương hay không nữa, aiz…

“Thật sao? Điệp quý phi nương nương thật đáng thương, đúng là hồng nhan bạc mệnh!”

“Đúng vậy, aiz…”

“Các ngươi muốn chết sao, ăn nói huyên thuyên! Chuyện của chủ tử, nô tài chúng ta có thể đoán mò sao? Đừng nói nữa, cẩn thận tai vách mạch rừng, đến lúc đó, Điệp quý phi nương nương không sao mà đầu chúng ta khó giữ trước. Tiểu Ngọc, mau đi làm chuyện của mình đi, lại muốn ăn mắng hả!”

“Biết rồi ạ!”

Một tiếng vang xì xì xồ xồ truyền đến, bọn thị nữ không nói gì nữa, Vân Hiểu Nguyệt cười lạnh, nàng cũng không tin lắm mấy tin vặt này của thị nữ. Cho dù có kẻ nào muốn hại ta, cũng phải nhìn xem chúng có năng lực này hay không đã. Dám chọc giận ta, đáng chết, ta sẽ không buông tha cho bất kì ai!

Lặng lẽ hồi cung, thay y phục dạ hành, nằm trên giường, bận rộn một buổi tối, Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ chốc lát sau đã chìm vào mộng đẹp.

Sau đó, ước chừng ngủ được bốn năm canh giờ, Vân Hiểu Nguyệt tỉnh lại, đã là buổi chiều, mở ra mắt, cao giọng gọi: “Huyên nhi, Huyên nhi!”

“Hồi bẩm nương nương, Huyên tổng quản đến phòng ăn chuẩn bị bữa tối cho người!” Cung nữ Tiểu Vân đi vào, cung kính hồi đáp.

“Bữa tối? Bản cung đã ngủ đã bao lâu?” Vân Hiểu Nguyệt nhìn ánh dương bên ngoài, kỳ quái hỏi.

“Hồi bẩm nương nương, người đã ngủ bốn canh giờ, bữa trưa đã sớm qua, Huyên tổng quản thay đồ ăn nóng đến rất nhiều lần nhưng người không tỉnh, nên dặn nô tỳ chờ ở ngoài phòng, còn Huyên tổng quản đi truyền lệnh.”

Chết thật, ngủ tận chín giờ lận, chả trách tinh thần tốt như vậy! Vân Hiểu Nguyệt hơi sửng sốt, lại hỏi: “Có ai đến tìm bản cung không?”

“Hoàng thượng cùng Vương gia, Thái Hậu nương nương đều tới, thấy người ngủ say nên không quấy rầy người, đều đã về hết!”

“Được, chuẩn bị rửa mặt!” Vân Hiểu Nguyệt ra lệnh.

Rửa mặt chải đầu xong, uống hết một chén trà nóng, cảm thấy bụng có chút đói, nàng sai cung nữ bưng một ít điểm tâm lên ăn đỡ đói, Vân Hiểu Nguyệt ngồi trên giường, bắt đầu vận khí luyện công, sau vài giờ, lúc mở mắt, trời đã tối đen!

“Ơ? Nha đầu Huyên nhi sao khuya thế này rồi mà còn chưa về?” Vân Hiểu Nguyệt cảm thấy rất kỳ quái, nhảy xuống giường, đi về phía cửa.

“Tiểu Vân, Huyên nhi chưa về sao?” Thấy Tiểu Vân đứng trước cửa, Vân Hiểu Nguyệt có chút sốt ruột hỏi.

“Hồi bẩm nương nương, Huyên tổng quản chưa về, các tỷ muội trong cung đã ra ngoài tìm!”

“Cái gì? Tìm bao lâu rồi?” Trong lòng Vân Hiểu Nguyệt “lộp bộp” một chút, nàng bối rối, sốt ruột hỏi.

“Một canh giờ thưa nương nương, vẫn chưa có ai về!”

“Chết tiệt, không phải lại bị phi tử nào bắt đi đấy chứ, hừ, chúng ta đi tìm, nếu ai dám đánh Huyên nhi, ta lấy đầu của ả xuống!” Vân Hiểu Nguyệt lập tức tức giận, vén váy đi ra ngoài cung.

Vừa chạy tới cửa cung, Tiểu Viên vội vàng chạy đến, thấy Vân Hiểu Nguyệt, vội vàng gọi: “Nương nương, Điệp phi nương nương, tìm thấy Huyên tổng quản rồi!”

“Tìm thấy rồi? Người đâu, sao người không về?” Vân Hiểu Nguyệt dừng lại, kinh ngạc hỏi.

“Huyên tổng quản, Huyên tổng quản… Oa…” Còn chưa nói hết, Tiểu Viên đã khóc rống lên, vừa khóc vừa nghẹn ngào chỉ đến phía sau: “Thị vệ đại ca, thị vệ đại ca nâng Huyên tổng quản đã về, hu hu…”

“Nâng?” Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ra, nhìn về một đám người phía xa xa vội vàng chạy tới cùng chiếc cán trong tay họ, lửa giận lập tức bùng cháy tận trời, lạnh lùng hỏi: “Là ai đánh?”

“Hu hu… Nương nương, người hãy làm chủ cho Huyên tổng quản, con người tốt như vậy sao lại bị người ta hại, hu hu…” Tiểu Viên lập tức yếu đuối, khóc càng thương tâm!

Bị người ta hại? Không thể? Nghe vậy, Vân Hiểu Nguyệt lập tức choáng váng, cảm giác lạnh lẽo từ gan bàn chân xông vào tận tim, khiến nàng đông cứng tại chỗ, không thể tin được nghe tiếng khóc “hu hu” dần dần đến gần, nhìn vật thể hình người bọc trong tấm vải trắng trên cáng, lệ, không thể ức chế đã trào ra.

“Huyên nhi…” Nỉ non ngồi xổm xuống, run run vạch tấm vải trắng đó ra, khuôn mặt xinh đẹp của Huyên nhi hắt vào trong mắt, vẫn là gương mặt quen thuộc này, tối hôm qua vẫn vây quanh nàng, một người sống sờ sờ với nét mặt tươi cười như hoa, hiện tại lại nằm trên tấm ván gỗ lạnh tựa băng, Huyên nhi sẽ không bao giờ có thể cười với nàng được nữa, cũng không bao giờ có thể ngọt ngào gọi nàng là “Nương nương”, quản chuyện này quản chuyện kia của nàng được nữa! Đôi mắt trừng to kia, nét mặt sợ hãi cùng miệng mũi đầy bùn đất kia, khiến Vân Hiểu Nguyệt lòng đau không thể kìm nén nổi!

Vì sao? Vân Hiểu Nguyệt ta rốt cuộc đã làm sai cái gì, tại sao lại đối xử với ta như vậy? Tất cả những người bên cạnh ta đều đi hết rồi, ngay cả Huyên nhi, một thiếu nữ thiện lương đến vậy cũng bị người ta hại chết, ông trời ơi, ông muốn dồn ta đến bước đường nào ông mới cam tâm!

Ngồi chồm hỗm bên thi thể Huyên nhi, Vân Hiểu Nguyệt khóc tựa đứt từng khúc ruột, thật lâu sau, thật lâu sau… nàng mới vươn bàn tay run run, một lần cuối nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt đã lạnh giá của Huyên nhi, nàng dùng chiếc khăn bằng gấm, lau nước mắt, cẩn thận lau bùn đất trên mặt Huyên nhi, rồi sau đó nhẹ nhàng vuốt đôi mắt đang mở trừng trừng của Huyên nhi từ từ khép lại, đau khổ nói: “Huyên nhi, là tỷ tỷ không bảo vệ muội được, xin lỗi… Muội hãy an tâm mà đi, cho dù phải huyết tẩy Hoàng cung, tỷ tỷ cũng nhất định phải tìm cho bằng được hung thủ, báo thù cho muội! Sau đó tỷ tỷ sẽ an táng muội bên cạnh Trần Viễn đại ca mà muội yêu nhất, hy vọng hai người đời đời kiếp kiếp không chia lìa!”

Lau khô nước mắt, Vân Hiểu Nguyệt nhìn thị nữ một bên khóc nức nở, lạnh lùng nói: “Chuẩn bị nước ấm, tắm rửa sạch sẽ cho Huyên nhi muội muội của bản cung, thay quần áo sạch sẽ, bố trí đại điện thành linh đường, chờ bản cung về!”

“Hu hu… dạ, thưa nương nương!”

“Các ngươi tìm thấy Huyên nhi ở đâu?” Quay đầu, Vân Hiểu Nguyệt nhìn vài thị vệ đứng một bên đích, lạnh lùng hỏi.

“Hồi bẩm nương nương, là ở ao hoa sen cách Tê Phượng Cung của Hoàng hậu nương nương không xa, chúng thuộc hạ nhìn thấy một chiếc giầy thêu trong đám cỏ ở bên bờ, sau đó vớt ao, cứu lên rồi thì Huyên cô nương đã tắt thở! Bởi vì vội vã nên thuộc hạ chưa kịp hồi bẩm Hoàng thượng, nay thuộc hạ xin cáo lui!”

“Hắn? Hừ…” Vân Hiểu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại nói: “Tất cả mọi người ở đây, không cho phép ai nói chuyện này ra ngoài, bốn người các ngươi đưa ta đến ao sen đó!”

“Chuyện này… Rõ!” Bốn người nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của Vân Hiểu Nguyệt, vội vàng câm miệng, khom người dẫn đường phía trước, Vân Hiểu Nguyệt nhấc váy theo sau.
Bình Luận (0)
Comment