Trở lại gian phòng, tâm tình Vân Hiểu Nguyệt cực kỳ tốt. Lôi kéo Thanh Hà cùng Vũ Thu vùng nhau dùng bữa xong,nàng nhàn rỗi đến nhàm chán lại đi tắm. Sau khi thoải mái liền khoái trá đi ngủ.
Hôm nay đấu với Yêu Hồ nàng toàn thắng, tiện thể ác chỉnh hắn một chút, thật thích a!
Nguyên một buổi tối thật không có ai tới quấy rầy nàng. Vừa mở mắt liền thấy Thanh Hà cùng Vũ Thu đang đứng bên giường.
” Vân cô nương, người ngày hôm qua đã gây ra chuyện gì khiến Môn Chủ giận dữ? ”
Thanh Hà thấy Vân Hiểu Nguyệt đã tỉnh liền chớp mắt hỏi.
” Ha ha, các ngươi đã nhìn thấy Môn Chủ? ”
Vân Hiểu Nguyệt vừa nghe liền thấy rất vui vẻ.
” Không có a, đêm qua sau khi người đi ngủ thì Môn Chủ liền vọt vào thư phòng, bên trong phát ra giận dữ. Hắc y cùng bạch y đều vào, hầu hạ ở cửa cả một đêm.
Môn Chủ không cho bất cứ ai vào, cũng không biết bên trong xảy ra chuyện gì. Buổi sáng nay mới ngừng lại. Đáng sợ hơn là sáu vị thị thiếp mà Môn Chủ thích nhất đến phòng khách tối hôm qua toàn bộ đều bị Môn Chủ giết, một chưởng liền mất mạng, cuối cùng là chuyện gì xảy ra? ”
Vũ Thu lòng còn sợ hãi trả lời.
” Tất cả đều giết? ”
Vân Hiểu Nguyệt có chút kinh ngạc với thủ đoạn tàn nhẫn của Câu Hồn, lập tức đứng dậy cười nói:
” Không có gì, kệ hắn phát hoả đi, ta đói bụng, rửa mặt rồi ăn sáng thôi! ”
” Ách, Vâng! ”
Vui vẻ ăn xong bữa sáng, hiện tại phòng Tư Đồ Viễn không có ai canh chừng. Vân Hiểu Nguyệt có chút không yên lòng, dù sao hắn cũng đang mê man nên nàng dứt khoát cầm vài quyển sách đến phòng ngoài bồi hắn.
Cũng không biết qua bao lâu nàng thấy hắc y đang vội vã chạy đến, thấy Vân Hiểu Nguyệt ánh mắt có chút không tự nhiên cúi đầu thi lễ.
” Vân cô nương, Môn Chủ có lời mời! ”
Ha ha, tên tiểu tử này, cuối cùng cũng cầu ta rồi!
” Môn Chủ nhà ngươi đã ăn gì chưa? ”
Châm rãi thưởng thức trà, Vân Hiểu Nguyệt híp mắt hỏi.
” Vẫn chưa, Môn Chủ không chịu ăn, sau đó nói muốn gặp người nên ta đến mời người! ”
” Được rồi, ngươi canh giữ ở đây đi, ta tự mình đi, được chứ? ”
” vâng! ”
Để quyển sách xuông, Vân Hiểu Nguyệt đi ra cửa hướng thư phòng mà đi.
Ngoài thư phòng quả nhiên có một đám người mặc đủ màu. Trừ bỏ bạch y chính là ” hoàng, chanh, tử ”. Thấy Vân Hiểu Nguyệt đi tới bạch y hành lễ đầu tiên:
” Tham kiến Vân cô nương! ”
” Các ngươi cũng mệt mỏi cả buổi tối rồi, về nghỉ ngơi đi, nơi này giao cho ta là được rồi! ”
Tiếp nhận khay thức ăn trong tay tử y, Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười nói.
” Nhưng là … Môn Chủ, người … ”
Bạch y có chút bân tâm nhìn nàng. Biết hắn lo lắng cho mình, nàng bình thản cười:
” Ngươi yên tâm, nói cho cùng cũng chỉ ta có khả năng trị hắn, hắn không làm gì được ta đâu, đi xuống đi! ”
” Vâng ” Mọi người liếc nhìn nhau một cái rồi cùng Bạch y thi lễ lui xuống.
Không hề gõ cửa, Vân Hiểu Nguyệt bưng khay thức ăn đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là cảnh hỗn loạn khiến Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ra rồi cười.
Sách toàn bộ đều bị ném xuống đất, tán loạn nằm đầy mặt đất. Ghế bị đá đổ, đồ sứ bị đập nát, tấm mành ngăn cách thư phòng cùng giường nghỉ cũng bị xé rách. Cảm giác như mới có cơn lốc xoáy ngang qua a!
Chậc chậc chậc, xem ra ngày hôm qua thực sự chọc tức Yêu Hồ này rồi, đang thương!
Vân Hiểu Nguyệt cong môi cười gian rồi hướng phòng nghỉ đi tới.
Câu Hồn vẫn là một thân hồng y, tóc có chút hỗn loạn đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng bước chân của Vân Hiểu Nguyệt , thân thể cứng đờ, không chút nhúc nhích cũng không nói gì. Vân Hiểu Nguyệt đem khay thức ăn trên cái ghê duy nhất thoát khỏi cơn thịnh nộ của hắn.
Cười híp mắt đi qua ngồi bên cạnh, vỗ vỗ vai hắn, nghiêm túc nói:
” Câu Hồn, ăn sáng đi! ”
Câu Hồn vẫn không động, chỉ nằm nghiêng như vậy. Vân Hiểu Nguyệt thấy trên ngực trắng noãn như ngọc của hắn chi chít vết cào còn phiếm tơ máu.
Bộ dạng quả thực thê thảm, chằng biết sao lòng nàng lại áy náy, cảm giác tối qua hình như nàng có chút quá tay. Nhìn bộ dạng hiện tại của hắn rõ ràng là bị đả kích quá sâu, không khỏi ôn nhu:
” Câu Hồn, được rồi, lát nữa ta giúp ngươi trị thương, ngày mai liền khỏi, tới ăn trước, có được không? ”
” Nguyệt, trong lòng nàng, thực sự không có ta, ta cuối cùng cũng biết rồi, nàng ra ngoài đi. Chờ hai ngày sau ta giúp nàng đả thông kinh mạnh rồi nàng cùng Tư Đồ Viễn rời đi đi! ”
Câu Hồn không quay đầu nhẹ nhàng nói.
Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ra, trong ngữ khí của hắn toát lên vẻ tiêu điều cùng khổ sở làm cho lòng nàng không hiểu sao lại căng thẳng, thu liễm nụ cười nhàn nhạt nói:
” Đã vậy ta lập tức đi, về phần Viễn, độc của hắn đã giải, ngươi đưa hắn về bên nữ nhân kia, ta đi Hoàng thành đây, hẹn gặp lại! ”
Không chần chừ chút nào Vân Hiểu Nguyệt đứng dậy muốn rời đi, không nghĩ tới lại bị một cỗ lực lượng khổng lồ kéo khiến nàng hoa mắt tén vào trong lòng Câu Hồn.
” Nàng, yêu nữ này, nữ nhân không có lương tâm, nàng cứ như vậy không thèm đồng ý ở lại bên cạnh ta? Ta có chỗ nào không tốt?
Ta lo lắng bọn họ dùng Tư Đồ Viễn uy hiếp nàng nên trước tiên cứu hắn ra. Vì muốn hiểu nàng nên chịu đau đớn của súc cốt công biến thành bộ dạng nam hài ở bên nàng.
Vì để nàng không thương tâm tiêu hao không ít chân khí giúp Tư Đồ Viễn bức độc.
Vì muốn nàng vui nên phái người đem ngự trù trong cung bắt về giúp nàng lo thức ăn, trộm ngự dụng cho nàng dùng.
Vân Hiểu Nguyệt , tâm nàng sắt đá như vậy sao? Ta làm nhiều thứ như vậy mà nàng không thấy?
Cho dù tính chuyện ngày hôm qua, nàng có thể hạ độc ta nhưng sao nàng lại đẩy ta cho dán nữ nhân trúng xuân dược rồi lại còn cười đến vui vẻ như vậy?
Nàng có biết ta có bao nhiêu đau lòng không?
Tư Đồ Viễn chẳng qua là bị hạ độc quên mất nàng, cùng nữ nhân khác một đêm nàng liên thương tâm đến như vậy, nàng như thế nào cũng không chịu tha thứ cho hắn. Điều này liền chứng minh nàng thương hắn.
Nhưng còn ta thì sao? Thời điểm nàng tự tay đẩy ta cho đám nữ nhân kia nàng có đau lòng hay không?
Chắc là không có đúng không?
Vân Hiểu Nguyệt , nữ nhân lãnh huyết này, ta thật sự là hận nàng chết đi đc, ta … ”
Tay ôm chặt lấy Vân Hiểu Nguyệt trong lòng, Câu Hồn cắn răng nghiến lợi rống giận, đôi mắt đào hoa đầy vành máu, đau đớn thật sâu.
Nhìn hắn như vậy khiến Vân Hiểu Nguyệt cứng họng, không nói lại được câu nào, thật lâu sau cúi đầu thở dài:
” Thật xin lỗi ”
” Đừng đi, Nguyệt, nàng đừng rời khỏi ta, có được không? ”
Câu Hồn vừa nghe nàng nói như vậy, đau ý trong mắt càng sâu, suy sụp thả tay vùi mặt vào cổ nàng thì thào nói.
” Câu Hồn, kỳ thực ta biết các nàng không thể làm gì được ngươi cho nên mới hạ dược trừng phạt ngươi một chút. Chỉ là không có nghĩ đến ngươi đem các nàng giết đi.
Các nàng vốn là thị thiếp của ngươi, từng có tiếp xúc thân mật, ta chỉ là tức ngươi trước mặt ta làm những chuyện kia lại còn liên hợp cùng các nàng chế nhạo ta, cho nên …
Thật xin lỗi, chỉ cần ngươi về sau không chọc tức ta, ta liền không như vậy nữa, được không? ”
Dừng một lát Vân Hiểu Nguyệt an ủi vỗ vỗ lưng hắn giải thích.
” Nguyệt, như vậy trong lòng nàng, có ta sao? ”
Câu Hồn ngẩn đầu khẩn thiết nhìn Vân Hiểu Nguyệt , nàng ngẩn ra, trong lòng lướt qua cảm giác kỳ dị, hoá ra là nàng động tâm với hắn rồi.
Thật sao? Tự hỏi lòng mình, nàng biết nhiều nam tử như vậy duy chỉ có Yêu Hồ này không hề có mục đích đến bên nàng.
Từ lúc mới bắt đầu hắn chưa từng dấu diếm nàng bất kỳ chuyện gì, còn làm nhiều chuyện buồn cười như vậy chỉ vì thích nàng mà thôi.
Đã vậy thử tiếp nhận hắn, cũng không có gì không ổn. Về phần Viễn, cũng thử suy nghĩ lại xem sao.
Cúi đầu thở dài, Vân Hiểu Nguyệt nhàn nhạt nhìn Câu Hồn xinh đẹp, một tia bỡn cợt:
” Lúc trước ta nhận Viễn là bởi vì hắn nói với ta cả đời này hắn ngoại trừ ta ai cũng không thương, ai cũng không chạm vào, nhưng lại ký khế ước bán thân, nội dung kia ngươi cũng nghe được, ngươi thì sao?
Mặc dù nói ngươi là Môn Chủ của một môn phái, nhưng đã là nam nhân của ta thì nhất định phải thuỷ chung, vô luận là thể xác hay tinh thần, bằng không ta tuyệt đối không nương tay.
Ngươi có nhiều thị thiếp như vậy, ngươi có thể thuỷ chung mình ta sao? Ngươi có thể đảm bao không vụng trộm sau lưng ta sao?
Ngươi phải biết rẳng, ta không như những nữ nhân khác, ta ích kỷ, nếu ngươi làm gì có lỗi với ta cho dù là hoàng đế ta cũng giết, ngươi nghĩ kỹ đi? ”
” Nghĩ kỹ rồi, ta liền muốn cùng nàng một chỗ, lần đầu tiên thấy nàng ta đã bị nàng trộm lấy tim rồi, càng gần nàng lại càng bị nàng hấp dẫn.
Nguyệt, nàng gả cho ta, làm thê tử của ta, thê tử duy nhất của ta, ta thề một đời một kiếp chỉ yêu mình nàng, được không? ”
Câu Hồn kích động nói.
” Ngươi lại quên mất rồi, ta đã nói, ta không gả, bất luận là ai cũng không gả. Tiểu hồ ly, nếu không phải ngươi gả cho ta, thì chúng ta liền là quan hệ tình nhân.
Nếu sau này có bất hoà liền tách nhau ra, muốn ta gả là chuyện trăm triệu không thể, ngươi thật sự đã nghĩ rõ? ”
Vân Hiểu Nguyệt kiên định lắc đầu trả lời.
” Ta là nam tử, làm sao gả? ”
Câu Hồn sửng sốt, ánh mắt vui mừng nhanh chóng ảm đạm.
” Vậy thì sao? Câu Hồn, không có chuyện gì là không thể, chằng qua là ngươi có muốn làm hay không! Được rồi, không cần thảo luận chuyện này nữa, trước tiên ngươi ăn đi đã, không thức ăn đều nguội.! ”
Vân Hiểu Nguyệt không hứng thú dây dưa vấn đề này lền vỗ nhẹ gương mặt hồ ly của hắn nói.
” Nguyệt, không thể có cách khác sao? ”
” Đương nhiên là không có, ăn đi! ”
” Chuyện này … cho ta suy nghĩ được không? ”
” Được, tuỳ ngươi muốn nghĩ bao lâu cũng được! ”
Vân Hiểu Nguyệt nhũn nhún vai từ trong lòng hắn đứng dậy.
Câu Hồn không nhắc lại nữa, ngoan ngoãn ngồi bên giường ăn sáng. Thỉnh thiafng dùng đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn nàng đến ngẩn người.
Vân Hiểu Nguyệt biết tính hắn kiêu ngạo như vậy, không có khả năng liền đáp ứng nàng, bởi vì hắn dù sao cũng không phải là Tư Đồ Viễn, nàng cũng không cùng hắn dông dài.
Nàng biết, qua sáng nay, quan hệ giữa nàng và Câu Hồn đã thay đổi. Trong lòng nàng bắt đầu có bóng dáng của hắn, mặc dù rất nhạt nhưng hắn lại thuỷ chung tốt với nàng như vậy, trong lòng lại thuỷ chung yêu nàng, có lẽ một ngày nào đó hắn sẽ chặt chẽ chiếm được một vị trí trong tim nàng mà không bao giờ mất đi.