Tuyệt Sát Hoa Hồng

Chương 7

Thân ảnh Bạch Hồ Ca biến mất tại chỗ, nàng ngơ ngác đứng nhìn quên luôn phản ứng khi phản ứng lại đã quá muộn vì hắn biến mất đến hơi thở cũng đem theo. Nàng giậm chân tại chỗ hét ầm.

“Lão già, quay lại đây cho ta, không quay lại ta đào mồ mả tổ tông nhà ngươi lên thì đừng có trách, lại đây mau.” Hét xong thật mệt, cổ họng thì khô khát.

Đáp lại lời của nàng bằng một loạt âm thanh vo ve kì lạ.

“Tiếng gì vậy?” Nàng nhìn về phương hướng có tiếng vo ve kêu, phía xa một mảnh màu đen đang lao tới với tốc độ rất nhanh, khi chúng tiến lại gần hạ xuống thảm cỏ màu xanh. Bây giờ nàng nhìn thấy rất rõ, là bầy ong mật đang đi hút mật trên những bông hoa. “Trời ơi, ong mật. Đây là chỗ ma quỷ nào vậy?”

Nàng đảo mắt nhìn vòng quanh, căn nhà gỗ ở phía xa bây giờ nhìn thấy rất rõ, phía sau căn nhà gỗ là cánh rừng, còn ở phía xa xa khi mây mù tan đi hiện rõ ngọn núi cao hùng vĩ, dãy núi trùng trùng điệp điệp nối đuôi nhau như một dải lụa. Nhưng ở ngay chỗ nàng đứng, bên dưới là vực sâu mây mù vẫn lượn lờ một tầng mỏng như sương khói. Không nhìn thấy đáy vực ở đâu.

Vo ve... vo ve...

Một con ong bay ngang qua mũi, nàng xua đuổi, không chỉ một con mà rất nhiều con. Một con châm thì không sao nhưng nhiều con châm là cả một vấn đề.

“Ong... cứu với, ong đốt chết ta rồi.”

Nàng ôm đầu chạy khi bị một con ong châm vào tay, không chỉ một con mà rất nhiều con đuổi theo đòi châm lên da thịt mềm mại mũm mĩm, nàng đã béo nên không cần béo nữa. Nàng không biết bị ong châm cho bao nhiêu phát, nào là đỉnh đầu, mặt, tay chân, tệ hơn là ong thích châm vào mông chỗ nào nhiều thịt chúng thi nhau mà “véo“.

“Kêu ta sư phụ ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi lũ phong mật này.” Một giọng nói kiều mị nhẹ nhàng cất lên ở phía xa.

Nhìn thấy hắn nhàn nhã nằm dài trên ghế quý phi, trên tay nhẹ nhàng phẩy quạt lông vũ màu trắng, nàng thực muốn tạt cho hắn ăn ngay một xô phân chó hoặc là dìm hắn xuống hố phân heo cho bõ tức. Một người lo chạy lũ ong mật, một người lười biếng nhàn nhã thưởng trà dùng điểm tâm. Nàng thực muốn giết chết hắn. Nàng lao về phía hắn nhằm dụ cho bầy ong châm hắn chơi cho bõ ghét nhưng ai ngờ ong cứ vây quanh đậu trên người nàng, nàng đuổi, bóp chết chúng thì chúng trả thù. Chúng liền châm lại nếu không bóp chết hoặc nghiền nát thì chúng chỉ đậu trên người, nhìn nàng lúc này giống như ong chúa.

Hắn nhìn nàng chật vật với lũ ong thỉnh thoảng lại khua tay quyền cước ngươi ngoạn ta, ta ngoạn lại nhìn như chó đớp ruồi.

“Tại sao nó không đốt ngươi?” Nàng cáu giận quát to. Chạy mỏi chân, bị châm mặt mũi đau buốt, bây giờ người to tròn chẳng khác gì quả bóng: “Tên khốn, ngươi nghĩ biện pháp gì giúp ta đi chứ?”

“Chỉ cần ngươi kêu ta sư phụ, tự nhiên chúng sẽ rời đi.” Hắn nằm bò nghiêng người trên ghế, đôi mắt không ngừng di chuyển theo nàng thỉnh thoảng lại thưởng thức trà, tiện tay bỏ ít hương liệu vào lư hương.

Nàng rất muốn biết dưới lớp mặt nạ màu bạc kia hiện giờ hắn đang trưng bộ mặt nào, vui hay là rất vui, không cần nhìn nàng cũng đủ biết khi cánh môi mỏng màu bạc, bóng mịn đang có độ cong hoàn mỹ đủ biết hắn đang vui. Hẳn là phải già đến mức bị biến thành quái dị vì vậy cánh môi mới bị biến chất thành màu hồng bạc. Nàng cắn răng, nhìn hắn sau đó quyết định:

“Sĩ khả nhục, bất khả sát. Sư phụ...” Câu này là quan điểm sống của nàng.

Hắn vừa nhấp ngụm trà lên môi liền phun ra ngoài, suýt chết vì sặc. Nàng thấy hả giận đáng đời. Đúng vậy, nàng chịu nhục chứ không chịu chết, cắn răng gọi lão già biến thái là sư phụ khác gì đâm nàng một đao.

“Ta gọi rồi tại sao bầy ong vẫn còn bay theo ta.” Nàng chạy vòng quanh hắn.

Bầy ong vẫn vo ve theo sau không chịu rời, chúng cứ bám lấy giống như nàng là nữ ong chúa nàng ở đâu là chúng ở đó.

“Ta thấy ngươi vẫn chưa thành tâm thành ý kêu ta một tiếng sư phụ, xem ra ngươi nhận thức ta là sư phụ ngươi cảm thấy nhục à, vậy thì ngươi hãy tiếp...”

“A... sư phụ, ta thành tâm thành ý... không nhục không nhục, được làm đồ nhi của người là vinh hạnh lớn nhất trong đời ta.” Phi.. nàng khinh lời vừa thốt ra, vinh hạnh cái quái gì đại sỉ nhục thì có, chẳng qua vì cái mạng nhỏ nên nịnh hắn một chút.

Nhận thấy mặt mũi nàng bị ong mật đả cho thảm hại, hắn cảm thấy hài lòng trừng phạt bằng này đủ rồi. Hắn phất nhẹ tay, đàn ong rơi lả tả dưới chân nàng, cánh ong mật mong manh run rẩy bò trên mặt cỏ. Nàng ngồi phịch xuống thảm cỏ, chân tay, mặt mũi đau nhức, đầu tóc rối tung rối mù.

“Ngoạn cùng phong mật có thích không?” Hắn nhàn nhạt cất tiếng hỏi thăm.

Hắn không hỏi sẽ không sao nhưng hỏi rồi nàng thấy bực: “Ngươi đồ vô lại...”

“Sớm biết ngươi còn mạnh miệng nên để cho phong mật cùng ngươi ngoạn thêm chút nữa.” Hắn phe phẩy quạt trong tay.

“Ngươi... vô sỉ.”

“Lúc nãy là ta quên nhắc ngươi, chỉ cần ngươi đứng nguyên một chỗ không nhúc nhích bọn chúng sẽ không ngoạn ngươi, loài phong mật này chúng có linh tính nên rất thích ngoạn nhân đặc biệt là những kẻ dùng phấn thơm.”

Nàng đang tính nói bỗng vào lúc này một đạo quang màu vàng xuất hiện. Trước mắt nàng là một con chim lớn với màu lông vàng óng mượt, bộ lông lóng lánh như vàng. Nàng chưa kịp nhìn kĩ con chim có bộ lông mượt mà lại biến thành hình người, nàng kinh hãi không thôi.

“Gà... gà... biến thành hình người...“. Nàng lắp bắp chỉ tay về phía Vũ Phượng, vào lúc này tại sao không ai đánh nàng một cái cho ngất, khi tỉnh dậy nàng cho đó là một giấc mơ. Nhưng mà lúc này đôi mắt nàng cứ thích mở to hết cỡ, miệng lưỡi níu lại với nhau. Đây là ở cái thời đại cổ quái nào, động vật cũng có thể biến thành người. Hình như những trường hợp như vậy chỉ trong phim trong truyện mới có.

Vũ Phượng khinh bỉ ném cho nàng một cái liếc mắt, thoáng liếc nhìn dưới chân bầy ong mềm yếu, run rẩy trốn dưới bụi cỏ: “Đáng đời.”

“Ngươi... đồ con gà chết tiệt, muốn chết.” Bị một con “gà” khinh dễ nàng phát hỏa quát.

“Nha đầu thối, bổn gia là chu tước chứ không phải là kê, ngươi mới phải.” Vũ Phượng cũng không chịu thua.

Nàng nghiến răng kèn kẹt nhìn Vũ Phượng, ánh mắt nàng ngạc nhiên, người đứng trước mắt nàng khi nhìn kĩ lại là thiếu niên khoảng mười năm đến mười sáu tuổi. Khuôn mặt trắng trẻo sáng sủa như ngọc, mày liễu đen thẳng khéo léo, mắt phượng dài hẹp, lông mi dày đen nhánh, sống mũi cao thẳng. Môi nhỏ hồng hào. Nàng lại nhìn xuống đánh giá dáng người, dáng cao cân đối, thân hình rắn chắc mạnh mẽ. Vũ Phượng một thân trường bào màu vàng họa tiết hoa văn thêu bằng chỉ màu xanh trên nền cổ áo dưới vạt áo thêu mấy đường hoa văn kỳ quái phối hợp với nền áo màu vàng rất hài hòa. Mái tóc màu vàng được búi gọn trên đỉnh đầu được cố định bằng một dải lụa vàng, vài sợi tóc thả phía sau nhẹ nhàng bay theo gió. Nam nhân này mới phải là thiên kiều bá mị.

Nàng liếc mắt nhìn hắn, hắn một thân màu trắng phủ từ đầu đến chân, lại liếc nhìn Vũ Phượng là một thân màu vàng phủ từ đầu tới chân. Hai chủ tớ nhà họ, về phương diện ăn mặc thật khác người, một trắng một vàng. Một người nam không ra nam nữ không ra nữ còn một người đặc sệt khí chất nam nhi. Nàng lại nhìn khuôn mặt Vũ Phượng, đẹp không thể tả lúc trước nàng cho rằng Dương Vân Nam có nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn vậy người đang đứng trước mặt nàng đây biết dùng lời lẽ nào để tả. Nàng lại nhìn hắn, dưới lớp mặt nạ bạc kia không biết dung nhan của hắn như thế nào? Nhìn đi nhìn lại nàng thấy Vũ Phượng nhìn thuận mắt và đáng yêu hơn tuy ăn nói có lỗ mãng nhưng không quan trọng chỉ cần đẹp là nàng thích à.

Nhìn vào Vũ Phượng chằm chằm nước miếng của nàng sắp rớt ra hết rồi này. Ngứa tay lắm rồi, nàng muốn sờ một cái cho thích, đầu nghĩ như thế nàng liền vọt lên chạm vào mặt Vũ Phượng nhưng đáng tiếc chiều cao của nàng quá thấp so với Vũ Phượng.

“Ngươi... tránh ra.” Vũ Phượng hốt hoảng né sang bên chỉ sợ nàng túm vào mông. Lần trước bị túm vào mông bị nàng nắm đi nắm lại khiến Vũ Phượng vừa giận, vừa thẹn cũng may khi đó hiện nguyên bản thể nếu ở hình dạng con người lúc đó mặt mũi không biết dấu đi đâu.

Hắn nhìn Vũ Phượng mặt lúc đỏ lúc xanh nhìn rất buồn cười, một người đức cao vọng trọng như Vũ Phượng lại chật vật trước nàng quả thực hiếm thấy. Vũ Phượng và hắn đều có một điểm giống nhau, đều mang trong mình hai dòng máu.

****************************

Lam Môn Thánh Hỏa là nơi ở của bộ tộc chu tước nằm giáp ranh giữa Bạch Quốc và Phong Loan. Ngự trị trên đỉnh núi cao quanh năm mây mờ che phủ là nơi ở của bộ tộc chu tước, chu tước rất ít khi xuất môn phần lớn đều tập trung tu luyện. Trong tộc có quy định, chỉ lấy người trong tộc không được lấy người ngoại tộc nhất là phàm nhân, phàm nhân thường đuổi giết để cướp nội đan nhằm trợ giúp gia tăng công lực thuận lợi cho họ trong việc tu luyện vì vậy mà bộ tộc chu tước rất hận phàm nhân. Dù là vậy nhưng trong bộ tộc chu tước vẫn có người vi phạm quy củ, người đó không ai khác chính là Kim Lan Vương, vương của tộc chu tước. Chỉ vì ái tình mà nàng phạm vào quy củ, trong một lần Kim Lan Vương trốn cung xuống núi đi dạo nàng liền đi vào trong thành Trường Vân du ngoạn.

Trong lúc vui vẻ lựa đồ nàng lựa chọn được một nhạc cụ bằng sáo trúc, đơn giản nhưng họa tiết hoa văn rất đẹp, rất độc đáo.

“Ông chủ, tính tiền cho ta cây sáo trúc này.” Nàng vuốt ve cây sáo trúc trong tay.

“Cô nương, cây sáo trúc này không phải của lão, nếu cô nương muốn mua hãy tới Tiền Trang Trúc.”

“Lão không bán, vậy trưng ra đây để làm gì?”

“À, vừa nãy là Tiền công tử có ghé qua chỗ lão mua ít đồ, chắc là do quên...” Ông lão sắp xếp mấy cây tiêu cho gọn: “Toàn bộ chỗ nhạc khí mà lão đang trưng ở đây đều do Tiền công tử tạo ra, còn cây sáo trong tay cô nương đang cầm là vật bất ly thân của công tử. Có một lần công tử nói đùa với lão rằng nếu một ngày nào đó ta bất cẩn làm rơi trúc tiên nếu rơi vào tay nữ nhân sẽ là duyên phận còn rơi vào tay nam nhân sẽ là bằng hữu. Xem ra cô nương và Tiền công tử thực có duyên phận.”

Nàng cảm thấy tò mò và hứng thú với người tên là Tiền công tử kia. Qua hỏi thăm vài người nàng cũng biết được Tiền Trang Trúc nằm ở nơi nào.

Đứng trước rừng trúc xanh bạt ngàn, ở giữa rừng trúc xanh một trang viên nhỏ nhắn xinh sắn được trồng rất nhiều các loại hoa, hồ điệp vui thích lượn quanh, bên trong trang viên còn có đình viện nghiêng nghiêng bên hồ nước, dưới hồ những bông hoa sen trắng đang nở rộ đung đưa theo gió. Ở nơi này thật thanh tịnh, nàng nghĩ vị công tử đó thật biết hưởng thụ. Nàng tò mò đi vào, đẩy cánh cổng bằng gỗ ra, nàng giật mình khi một con thỏ chạy vụt qua, không chỉ có một con mà có rất nhiều. Thỏ, chồn, cáo... đều vui vẻ hòa thuận sống với nhau nhìn thấy bọn chúng sống cùng nhau nàng rất ngạc nhiên, xưa nay cá lớn nuốt cá bé vốn là chuyện rất bình thường nhưng chó sói sống cùng thỏ mà còn vui vẻ đùa nhau nàng thấy rất lạ. Đang lúc tò mò một giọng nói cất lên khiến nàng giật mình.

“Cô nương tìm ta sao?”

Nàng xoay người lại, trước mắt nàng là một vị công tử khoảng hai bảy hai tám tuổi, một thân y phục màu lam tươi mát. Khí chất thanh đạm, mát mẻ. Diện mạo như ngọc, tinh tế và ôn hòa. Nàng lại nhìn trên tay nam tử ôm con thú bị thương được băng bó rất cẩn thận, nàng hiểu vì sao mấy con thú này lại ôn hòa sống vui vẻ bên nhau thì ra là ảnh hưởng khí chất từ nam tử này.

“Cô nương cây sáo đó...“.

Căn bản dưới lớp khăn che mặt cùng với áo choàng rộng che dấu thân hình nhỏ nhắn yêu kiều của nàng nên nam tử không thể nhìn thấy dung nhan thực của nàng. Nam tử chỉ chú ý đến cây sáo trong tay nàng.

“Của ngươi sao?” Nàng kiêu ngạo hỏi

“Là của ta.” Nam tử gật đầu.

Nàng đi vòng quanh nam tử đánh giá một hồi rồi cao cao ngạo ngạo tiếp tục làm khó. “Nhưng ngươi bảo cây sáo này là của ngươi dựa vào đâu ngươi dám khẳng định.”

“Cô nương, đồ của ta tất nhiên ta nhận ra, nếu cô nương hỏi ta dựa vào đâu vậy ta cũng xin nói cho cô nương hay. Trên thân trúc có khắc tên của ta là Trang Khải Tiền. Ở Phong Loan Quốc chỉ có duy nhất gia tộc ta họ Trang.

Nàng nhìn kĩ, quả nhiên là có: “Ta tới để mua nó, bao nhiêu thì ngươi bán.” Nàng kiêu ngạo hỏi.

“Cô nương, nếu thích ta có thể tặng chứ không bán. Ta có thể mượn lại trúc tiên thổi một khúc lần cuối không?”

Nàng gật đầu đưa cho nam tử. Nam tử cầm sáo trúc trong tay, vuốt nhẹ. Chậm rãi đưa lên môi thổi, tiếng sáo vi vu giao động lòng người, nàng không ngờ tiếng sáo đã đưa nàng và nam tử ngày càng gần nhau hơn. Mỗi ngày nàng thường hay trốn cung để gặp người mà nàng yêu thương. Thân là vương mọi phép tắc quy củ của tổ tiên để lại nàng biết rất rõ nhưng vẫn vi phạm.

Trang Khải Tiền vì bảo vệ nàng nên đã bị các vị trưởng lão trong bộ tộc sát hại, ép nàng trao lại thánh linh hỏa là linh ấn nắm giữ vương vị giao cho Hoa Linh là muội của nàng. Vương Á là mẫu thân của Hoa Linh nhiều lần Vương Á sai thuộc hạ ám sát nàng nhưng không thành bởi trong người nàng có thánh linh bảo hộ. Nhờ có thánh linh bảo hộ nàng mới toàn mạng sinh ra nhi tử. Để giữ gìn kim mạch huyết thống của nàng và Trang Khải Tiền nàng đưa linh thánh hỏa vào cơ thể Vũ Phượng. Con của nàng sẽ là người thừa kế vương vị.

Chính vì mang trong mình linh thánh hỏa Vũ Phượng bị hai người họ truy sát, để đoạt lấy thánh linh hỏa. Nếu không có thánh linh hỏa ngồi trên vương vị chẳng khác gì là một kẻ bù nhìn. Vũ Phượng bị truy sát may mắn gặp Bạch Hồ Ca, để trả ơn cứu mạng Vũ Phượng nguyện bán thân làm người hầu trong tám năm, tính ra còn ba năm nữa là hết thời hạn.

Nàng tóm được góc áo của Vũ Phượng, kéo lại. Kể cũng lạ bị tóm đuôi áo Vũ Phượng hết đường chạy lền đứng im một chỗ. Muốn chạy cũng không được, Vũ Phượng đang buồn bực vì bị khống chế, vì sao bị bản thân của Vũ Phượng còn không hiểu nữa là.

“Nha đầu thối, đừng có chạm vào ta.”

“Ta cứ thích chạm đấy, he he... tuy ta không biết võ công nhưng mà huyệt đạo trên con gà ta đều nắm rõ hết nha, ta còn biết chỗ này của nó... chậc chậc...” Nàng liếc nhìn thân dưới của Vũ Phượng.

Vũ Phượng mặt lúc trắng lúc xanh lúc đỏ... khi bị nàng liếc qua thân dưới. Nghẹn một bụng khí muốn phát hỏa, toàn thân bị khống chế nên không thể phát. Chỉ còn cách trừng mắt ném sự tức giận qua đôi mắt.

“Ngươi quả thực là một tên sắc lang, ti bỉ, vô sỉ... ngươi... nhìn gì? Không cho ngươi nhìn.” Vũ Phượng quả thực lúng túng khi bị nàng nhìn chằm chằm xuống phía dưới. Liền bịt mắt nàng lại.

Nàng gỡ tay Vũ Phượng, tiện tay vuốt ve bàn tay thon dài mịn màng như ngọc của Vũ Phượng.

“Ngươi...” Vũ Phượng rút tay lại. Từ trước cho tới nay Vũ Phượng chỉ tiếp nhận những cử chỉ âu yếm từ mẫu thân ngoài ra không thân cận với nữ nhân khác. Bị nàng vuốt ve cảm thấy không quen, toàn thân lông mao dựng ngược.

Từ ngày mẫu thân bị giam cầm trong hỏa thiên cung những cử chỉ ấm áp đó Vũ Phượng không còn được hưởng thụ.

Nhìn thấy nét mặt Vũ Phượng lúng túng, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng, nàng lại rất thích chọc ghẹo nam nhân dễ thương như vậy. Vũ Phượng đáng yêu như một con gà con mới nở ra, nàng phải hành hạ một chút cho đỡ ngứa ngáy tay chân.

“Ngươi nói ta sắc lang?” Nàng nhìn thẳng vào tuấn nhan đang ửng hồng của Vũ Phượng hỏi, khuôn mặt trắng mịn, hồng hào khi ửng đỏ càng thêm đẹp.

“Lẽ nào ta nói sai.” Vũ Phượng trừng mắt nhìn lại, trả lời.

“Ngươi nói ta ti bỉ?”

“Còn không phải sao?”

“Ngươi nói ta vô lại.”

“Không những vô lại, ngươi còn... còn...” Vũ Phượng không biết phải trả lời thêm như thế nào.

“Ngươi toàn nói đúng thôi, ta rất vô lại, ta rất vô sỉ không những thế ta rất thích dê trai, ta dê trai không có nghĩa ta sẽ dại trai a. Trai đẹp ta lại càng thích đặc biệt là ngươi, cực phẩm trong cực phẩm.”

“...” Im bặt

“Mà này, ngươi nói ta sắc lang, cái này ta thích.” Nàng gãi gãi cằm chẳng may cào đúng chỗ ong châm đau muốn chảy nước miếng. “Có điều, sắc lang như ta muốn biết một con gà trống như ngươi...”

“Ta không phải gà. “ Vũ Phượng tức giận, nha đầu chết tiệt luôn kêu hắn là gà.

“Ngươi không phải gà vậy thì là tiểu kê kê.” Nàng vẫn ra sức chọc giận Vũ Phượng.

Vũ Phượng: “...”

“Ngươi có thể giúp sắc lang như ta đại khai nhãn giới không, ta rất muốn biết một con gà trống khi biến thành người nó là như thế nào...” Nàng lại biến thành dê châm chọc cố ý nhìn vào hạ thể của Vũ Phượng.

“Ngươi...” Vũ Phượng chỉ tay, sau đó phẩy mạnh. Khuôn mặt lúc này nóng phừng có thể luộc chín được nàng. Trừng đôi mắt muốn thiêu hủy về phía nàng.

“Bởi vì ta từng vặt lông gà, thấy toàn thân nó nhẵn nhụi quan sát hoài chẳng thấy cái đó nó mọc ở đâu a, ngươi là chim hẳn cũng giống gà đi.”

Thật đáng thương cho Vũ Phượng khi không biết nói gì. Còn một bên áo trắng lười chảy thây khép hờ đôi mắt, dùng quạt che miệng đi nhưng bả vai của hắn hơi run run. Lúc này miệng hắn co quắp cười không khép lại được. Tiểu nha đầu này thật là, thật may hắn chưa lộ diện nếu biết hắn là cửu vĩ hồ không biết nàng sẽ liên tưởng tới hắn là con thú gì? Hắn thề sẽ thận trọng không cho nàng biết bản thân hắn là hồ ly nếu không cũng sẽ rơi vào thảm hại như Vũ Phượng.

“Vén lên cho ta xem đi.” Nàng túm lấy ống tay áo của Vũ Phượng lắc lư.

“Ngươi... lui ra.” Vũ Phượng hất tay nàng ra rồi lùi lại phía sau, thực tình không quen ra tay với nữ nhân nên đành nhượng bộ. Tiểu nha đầu này là đồ nhi của chủ nhân nên không thể tùy tiện ra tay. Hừ! Đợi ba năm sau sẽ tính kế. Quân tử báo thù, thập niên bất vãn.

Nàng xoay người Vũ Phượng, nắm lấy tóc sau đó chọc chọc vào bụng, vào lưng. “Da thịt ngươi thực mềm a, không như cái tên kia, người hắn cứng như đá, nè.” Nàng huých tay Vũ Phượng “Ta hỏi nhé, ngươi rốt cục là yêu quái hay là người...”

“Bổn gia khi sinh ra đã mang trong mình huyết thống kim linh, bổn gia không phải yêu quỷ.”

“Kim linh là dòng máu quái quỷ gì vậy?” Nàng gãi gãi cằm.

“Ngươi muốn chết dám mạo phạm kim tộc ta.” Vũ Phượng nghiến răng.

“Trước nay ta chỉ biết có nhóm máu A, nhóm máu O nếu thuộc nhóm máu quý hiếm thì Rh làm qué gì có máu kim linh. Nói với ngươi mệt, ta hỏi ngươi này. Ngươi và tên đó so về dung mạo ai hơn ai.” Nàng chỉ vào Vũ Phượng và hắn.

Hắn ở một bên miệng đang giãn ra cười bỗng cứng đơ khi bị đem dung nhan ra so sánh tự nhiên khó chịu. Hắn ghét bị đem ra so sánh, kim linh chu tước nếu bàn về nhan sắc chỉ có hơn chứ không có kém, chẳng qua Vũ Phượng hiện tại đang bước vào tuổi trưởng thành, tuấn nhan sẽ còn thay đổi rất nhiều mỗi một ngày sẽ càng đẹp ra.

“Nếu không muốn quỷ háo sắc làm phiền ngươi có thể học ta dùng mặt nạ che đi tuấn nhan.” Ở một bên hắn buồn bực nằm bò ra ném cho một câu. Vì nằm nghiêng người cổ áo rộng rãi lộn xộn để lộ một mảng da thịt trước ngực. Mái tóc màu bạc rối trên vai nhìn hắn rất mị hoặc, nhất là cái tướng nằm nghiêng người như nàng tiên cá rất dụ hoặc, không biết hắn đang quyến rũ ai, nàng hay Vũ Phượng. Quyến rũ nàng sao? Nàng sức quyến rũ rất cao nha nếu dùng nhan sắc để quyến rũ có khi còn thành công.

“Ngươi nói như vậy là ngươi dung nhan rất tuấn mỹ sao? Ta rất muốn coi nha! Nếu ngươi đẹp hơn hắn ta sẽ nhận thức ngươi là sư phụ vô điều kiện, còn không ta sẽ nhận thức hắn.”

“Quốc hữu quốc pháp, gia hữu gia quy, ngươi đã kêu ta là sư phụ vậy ngươi cũng phải xưng hô cho có quy củ. Nếu ngươi không nghe không chỉ có phong mật cho ngươi ngoạn đâu.”

Hắn lập tức đe dọa sau đó liếc nhìn Vũ Phượng, quả thực lúc này hắn mới để ý Vũ Phượng thật đẹp, tuấn nhan băng lãnh cương nghị lại vừa như gió xuân ấm áp và yên bình. Lại có đối thủ thật bực mình, hắn xem thường Vũ Phượng: “Bằng hắn, không xứng là sư phụ của ngươi.”

“Nhưng hắn rất tuấn mỹ nha, điểm này ngươi có bằng hắn không hay chỉ là một lão già hom hem đeo mặt nạ tỏ vẻ ta đây thần bí nhằm kích thích thế nhân.”

“Ta mỹ hơn hắn.” Hắn vẫn cao ngạo phun ra bốn chữ.

“Vậy lột mặt nạ ra cho ta coi.” Nàng bĩu đôi môi nhỏ nhưng lúc này môi dày như cá anh vũ.

“Sau này ngươi thành tựu, tự nhiên sẽ thấy, nếu ta để ngươi nhìn thấy, ta sợ ngươi bị vẻ đẹp của ta mê hoặc.”

“Duy ngã độc tôn.” Nàng lắc đầu tặc lưỡi. Lại tiếp tục nói: “Nhìn bộ dạng đó ta thực hoài nghi về năng lực làm sư phụ của ngươi, liệu ngươi có đảm đương nổi chức phận sư phụ không?“.

“Danh sư xuất cao đồ. Về khả năng này ngươi hãy yên tâm.” Hắn kiêu ngạo trả lời.

Nàng thực hoài nghi nha, nhìn hắn chẳng giống người thầy giỏi, giống một tên vô lại. Nhìn xem có thầy nào ăn mặc không đứng đắn như hắn, tóc rối loạn, quần áo nhăn nheo, cổ áo rộng mở để lộ da thịt trắng mịn như tuyết. Nàng liếc nhìn trước ngực hắn, ặc... cơ ngực nam nhân rắn chắc khỏe mạnh nhìn rất mê, rất gợi cảm sau đó lại nhìn Vũ Phượng lẩm bẩm “Sự phụ thực sự là kẻ lưỡng tính, bộ dạng đó dường như đang muốn câu gà...”

“Muốn chết...”

Cả hai nam nhân đều rống lớn. Nàng nói nhỏ thế mà nghe được, nàng cười hề hề lùi ra xa. “Ta thực thích sống không muốn chết. Chết rồi không được nhìn mỹ nam.”

Vũ Phượng thở phào nhẹ nhõm khi nàng đứng cách xa, căn bản căng thẳng sợ nàng vỗ mông nên cơ thể tự nhiên cứ đờ bây giờ thì tốt rồi. Vậy mà cứ tưởng nàng có khả năng khống chế, thực buồn cười. Vũ Phượng cảm thấy ảo não nặng nề khi bị nàng đùa bỡn.

“Ta đói rồi.” Hắn ngáp một cái nhìn về phía Vũ Phượng.

“Thuộc hạ lập tức đi nấu cho...”

“Ta cũng đói, từ hôm qua đến...” Nàng cướp lời Vũ Phượng chưa nói hết câu liền bị hắn cướp lời và quăng lại cho nàng một câu.

“Đói ngươi có thể tự tìm kiếm, Vũ Phượng là người của ta.”

“A... hiểu rồi.” Nàng tặc lưỡi gãi gãi mặt nghĩ thầm “Người của ta... thế còn không chịu nhận mình là người đồng tính đi, lại còn tỏ ra ta đây đích thị là nam nhân. Đã ngu muội còn tỏ ra nguy hiểm.”

Nhìn cái mặt tròn tròn lúc này sưng húp, đôi mắt to tròn nay nhìn như mắt lươn, môi nhỏ sưng to như môi cá anh vũ khiến hắn và Vũ Phượng phì cười.

“Cười cái gì, đều là tên sư phụ vô lại như ngươi hại ta như vậy.?” Nàng tức giận la lớn.

“Nếu ngươi còn đứng đó la hét ầm ĩ chi bằng nhặt xác phong mật đem tới bên kia ôn tuyền bỏ xuống lấy nước tắm rửa. Nếu không qua ngày mai da thịt ngươi thối rữa.” Vũ Phượng có lòng tốt nhắc nhở.

“Thật?” Nàng hơi hoài nghi hỏi lại.

“Ta chưa bao giờ lừa gạt ai.”

Nàng nhìn bộ dạng của Vũ Phượng rất chân thật không như hắn một thân giảo hoạt như hồ ly, không đáng tin cậy. Ở cái thế giới biến hóa vô hình này điều gì cũng có thể xảy ra nên nàng tin tưởng lời nói của Vũ Phượng. Nhìn mấy con ong chui vào bụi cỏ nàng ngồi xuống nhìn rồi quan sát đôi mày nàng nhíu lại.

“Phong hoa chi nữ.” Nàng thốt lên

“Ngươi cũng biết?” Vũ Phượng hoài nghi hỏi, nếu biết chúng vì sao còn chạy, thật hoài nghi về sự thông minh của nàng.

“Ha ha... căn bản ta không chú ý, bây giờ nhìn lại mới biết, loại ong này toàn giống đực sống theo bầy, loài côn trùng lưỡng tính thích lao bụi hoa, nhìn thấy nữ nhân thì...” Liếc nhìn hắn, nàng túm cánh một con ong dơ lên ám chỉ hắn cũng thuộc loại lưỡng tính như con ong này. Bóp nát đầu ong nghiến răng kèn kẹt: “Loại này thích ngoạn nữ nhân muốn chích ở nơi tế nhị nhất.”

Nàng hiểu tại sao chúng thích cắm vòi vào mông mình, hơn nữa bọn chúng cũng kịp phóng sang người nữ nhân một chất dịch màu trắng để nhờ cơ thể nữ nhân nuôi ấu trùng hộ chúng, ở hiện đại gọi là dịch vụ đẻ thê. Những ấu trùng nằm sâu trong da thịt không ngừng đục khoét khiến nhân khó chịu, bởi trên người lúc nào cũng chảy nước màu trắng đục, máu cũng theo đường đó mà ra. Khi ấu trùng trưởng thành sẽ bò ra khỏi khối thịt hư thối rơi lả tả ra ngoài, chỉ vài canh giờ sau khi ra khỏi cơ thể chúng trưởng thành rất mau và tiếp tục sống thành bầy đàn. Đây là loài ong độc nhất vô nhị, thực ra nàng biết là đọc quyển y thư của sư phụ có mô tả về loài ong này. Không nghĩ trong lúc buồn trán ngồi đọc lại hữu ích như vậy.

Nàng cầm một con ong nữa lên xem, ánh mắt nhìn chằm chằm rất chăm chú, còn hàm răng nghiến kêu ken két.

“Cho ta mượn tách trà.” Nàng nhìn hắn. Nhưng mà chưa để hắn đồng ý nàng đã vội chụp lấy.

Bắt một con ong chạm vào bụng nó bóp nhẹ để cho nọc của ong thò ra sau đó túm lấy nọc lôi ra, ở bên trong có túi dịch màu trắng nàng cẩn thận tách ra. Từng con từng con một đều bị nàng kéo nọc lấy dịch. Thấy vậy Vũ Phượng tò mò ngồi xuống nhìn, dù gì Vũ Phượng vẫn còn là một đứa trẻ, mười năm mười sáu tuổi đối với phàm nhân sắp đến tuổi cập quan nhưng đối với bộ tộc chu tước vẫn còn là một đứa trẻ.

Hắn cũng nghiêng người nhìn nàng ngồi trên thảm cỏ vạch cỏ bắt ong, từng con từ con bị nàng xé bọn chúng đang không ngừng chạy trốn. Lũ ong không bay được căn bản đã bị dính hồn hương của hắn.

“Ngươi xé chúng ra để làm gì?” Vũ Phượng tò mò hỏi.

“Dĩ độc trị độc.” Nàng đáp gọn.

“Dĩ độc trị độc, chưa nghe qua, ta chỉ biết khi bị phong hoa chi nữ chích đem chúng xuống nước cùng vài hương thảo phụ trợ rồi ngâm mình trong ba canh giờ sẽ giải được.”

“Có bị điên mới ngâm mình trong ba cang giờ dưới nước khi đó không chết vì lạnh cũng chết vì cóng.”

Vũ Phượng liếc mắt nhìn hắn, là hắn đó thường ngâm mình trong ba canh giờ hắn đâu có chết như nàng nói.

“Thứ ngươi lấy là cái gì? Vì sao phải xé mỗi chỗ đó.” Hắn cũng tò mò nên hỏi.

“Chẳng phải ngươi tự cho mình gỏi sao? Còn hỏi ta làm gì.”

Hắn: “...”

“Đúng vậy a, ta cũng thắc mắc.” Vũ Phượng ở một bên thay hắn hỏi. Tên này biết dùng sắc đẹp để dụ dỗ.

Liếc nhìn tuấn nhan ở gần ngay trước mắt nàng liền trả lời, không như hắn cao cao tại thượng thực khó ưa. “Tinh dịch.”

Hắn: “...”

“Tinh dịch.” Vũ Phượng không hiểu nên tiếp tục hỏi, còn hắn thì hiểu rồi nên nằm im bặt một bên, miệng nàng nói ra chẳng có gì tốt đẹp cả: “Tinh dịch rốt cục là thứ gì?”

Liếc mắt nhìn Vũ Phượng, nàng nghĩ thầm trong bụng “thằng nhỏ ngây thơ tò mò như vậy, tỷ tỷ sẽ dạy cho ngươi biết. Xem ngươi đỏ mặt chơi.” nghĩ như thế nàng đề cao giọng bắt đầu nói.

“Cái này...” nàng xé nọc của con ong dơ ra trước mặt Vũ Phượng: “Ngươi thấy nó không?”

“Thấy a.” Vũ Phượng gật đầu cũng bắt lấy một con kéo ra nhìn nhưng vẫn không hiểu ý của nàng muốn ám chỉ tới.

“Hiểu không?” Nàng hỏi.

“Không hiểu.” Vũ Phượng lắc đầu.

“Đây, là cái vòi dùng để chích vào da thịt, còn chất dịch màu trắng này sẽ đi theo chiếc vòi rồi truyền vào da thịt hiểu chưa? Cũng giống như ngươi về sau này.”

“Ta không giống bọn chúng, ta là chu tước kim linh.” Vũ Phượng không cho là đúng.

Nàng thực hoài nghi về độ thông minh của Vũ Phượng. Quên đi Vũ Phượng não cũng chỉ như một con gà, loài vật não làm sao phát triển bằng người, nghĩ thế nàng có tâm, có tình giải thích thêm.

“Về khả năng sinh sản để duy trì giống nòi, mỗi loài vật đều có phương thức duy trì khác nhau ví dụ như loài cá ngựa để duy trì nòi giống chúng sinh con theo một cách rất kỳ lạ, con cái đẻ trứng vào túi trước ngực con đực, con đực có vai trò mang thai và ấp trứng. Bạch tuộc khi giao phối dùng tua rua để đưa t*ng trùng vào con cái, còn có một loại cóc gọi là cóc tổ ong, đến mùa giao phối trứng sẽ được thụ tinh bên ngoài sau đó được cóc cái phết trứng lên lưng, trứng sẽ lọt vào các lỗ tổ ong...“. Nói đến cóc tổ ong, miệng nàng chảy nước miếng không phải vì thèm mà là ghê muốn chết. Nhìn những con nòng nọc ở trên lưng cóc, khi trưởng thành cóc con từ lớp da trên lưng cóc mẹ phóng ra thực kinh tởm.

“Loài ong này duy trì giống nòi bằng cách chích vào nữ nhân đưa vào cơ thể họ chất dịch màu trắng này rồi để da thịt nữ nhân nuôi con hộ chúng a, ta nói nhiều như vậy hiểu chưa? Sau này ngươi duy trì giống nòi của người bằng cách mà gà trống nhảy lên lưng gà mái đuôi chạm đuôi í.”

Vũ Phượng đem khuôn mặt ra so sánh với quả ớt chín còn đỏ hơn, miệng thì quắp lại, tuấn nhan vặn vẹo.

“Ta... ta đi làm đồ ăn cho chủ nhân.”

Thân ảnh Vũ Phượng lóe lên rồi biến mất, trước khi Vũ Phượng biến mất nàng tranh thủ sờ sờ vào mặt, phải nói rằng da thịt Vũ Phượng mát lạnh, mềm mại thật thích. Những điều nàng nói đều hết sức bình thường có gì phải xấu hổ.

Hắn cũng lạnh cả sống lưng khi nghe nàng thẳng tắp giảng giải, mặt không đỏ, hơi thở không gấp gáp điều đó đối với nàng là rất bình thường.

“Ngươi có phải chín tuổi không?” Hắn rất hoài nghi.

“Ta á, mười tuổi lẻ một ngày.” Hôm qua đúng là ngày sinh nhật của nàng nhưng lại xảy ra biến cố.

“Bằng đó tuổi, có vẻ ngươi thực am hiểu về cách duy trì giống nòi. Xem ra vi sư sau này sẽ cần đến ngươi để chỉ giáo.” Khóe môi hắn châm chọc.

“Ha ha... đồ nhi chỉ sợ rằng về cái mà gọi là duy trì giống nòi sư phụ am hiểu nhất nên không cần đồ nhi chỉ dạy, đồ nhi chỉ là một đứa nhỏ chưa trải qua sự đời nên không thể chỉ giáo cho sư phụ.”

“Vậy lúc nãy ngươi chỉ giáo Vũ Phượng thì sao?”

“Cái đó không thể gọi là chỉ giáo, ta là đọc sách biết được thôi.”

“Vẫn còn xé chúng tới chừng nào, nếu ngươi không đi giải độc lúc nữa sẽ khó chịu hơn.” Hắn có lòng tốt nhắc nhở.

“Loài ong này rất sợ mùi hôi, chỉ cần hôi thối chúng lập tức ly khai. Muốn trị độc không khó, chỉ cần lấy chất dịch của chúng uống trong vòng 30 phút sẽ trở lại bình thường.” Nói dứt lời nàng dưa lên miệng uống khi đã chiết xuất được nhiều. Mùi vị thật thơm nhưng khi cắm vào da thịt trở nên rất lợi hại.

“Ngươi hội y thuật?”

“Là sư phụ ta nói.” Nàng chẳng buồn giải thích nhiều.

Hắn nhíu mày, xem ra hắn đã hiểu nhầm sư phụ mà nàng nói rồi, người mà nàng muốn nhắc tới là thầy Minh, chứ không phải Diệp Thành. Lại nhìn nàng một thân tóc tai bù xù, thật bẩn thỉu.

“Ngươi nên đi tắm rửa, ngày mai ngươi sẽ bắt đầu tu luyện.”

“Tu luyện cái gì?”

“Mai ngươi sẽ rõ. Phía sau rừng cây có ôn tuyền ngươi tới chỗ đó gột rửa.”

“Ta không có quần áo...”

Chưa nói dứt lời, tay hắn vung lên từ không trung tay nải của nàng rơi phịch xuống bên cạnh. Nàng nhìn vào tay nải.

“Đây là tay nải trước lúc mẫu thân đưa cho ta, Phù Dung cầm nó vậy Phù Dung đâu?” Nàng vội hỏi, hôm qua bị tên kia túm gáy lôi đi Phù Dung vẫn còn ở đó.

“Về nha đầu đó ngươi yên tâm đi, sẽ không có nguy hiểm gì.”

“Mẫu thân của ta ngươi biết ở đâu sao?” Tuy rằng gặp trai đẹp sẽ quên mọi việc trước mắt nhưng mẫu thân của nàng, nàng sẽ không quên. Từ hôm qua cho tới hôm nay vẫn không biết mẫu thân đi đâu.

“Ừ, trước mắt mẫu thân ngươi chưa gặp nguy hiểm.” Hắn nhàn nhạt trả lời.

“Ý của ngươi là mẫu thân của ta bị kẻ xấu bắt đi.”

“Cứ cho là thế.”

“Là kẻ nào?”

“Ta còn không phải là đối thủ của hắn, ngươi biết cũng chẳng làm được gì. Đợi cho ngươi có đủ thực lực ngươi biết kẻ đó vẫn chưa muộn.”

“Nhưng ta muốn biết.” Kiểu nói chuyện của hắn khiến nàng bực mình.

“Hắc Khiết, ngươi đã nghe qua chưa?”

“Chưa nghe qua, hắn ở nơi nào?” Nàng rất muốn biết tên nào to gan tới mức dám bắt mẫu thân của nàng đi. “Mẫu thân ta và Hắc Khiết có quan hệ là gì?”

“Nói ra thì dài, sau này ngươi sẽ biết nhưng ta nói cho ngươi hay, Hắc Khiết cũng không chịu ngồi yên hắn sẽ cho người truy lùng tung tích của ngươi.”

“Vì sao?” Nàng vẫn chưa chịu từ bỏ, muốn truy phải truy tới cùng, bỏ giữa chừng không phải tác phong của nàng.

Hắn thở dài bất đắc dĩ, vẫy tay nàng cho tới gần, nàng bước tới bên hắn.

“Nếu ngươi muốn biết, đi tắm rửa sau đó về bóp chân cho ta, ta sẽ nói cho ngươi hay.”

“Nhất ngôn, cửu đỉnh. Ngươi không được nuốt lời đấy nhé!” Nàng nhanh chóng rời đi.
Bình Luận (0)
Comment