Tuyết Táng Chi Ái

Chương 10

Nhưng, rốt cuộc vẫn không được yên bình ra đi, thân thể mê man một lần nữa cảm nhận được gió lạnh thổi lướt qua, ta như vậy vẫn là hạ xuống một đường lệ. Người ta đi tới đem ta lôi ra ngoài, dùng một tấm vải thô lớn bao bọc thân thể đã đông cứng của ta, bế lên vất ngang ở trên xe ngựa. Cũng không có ai nói cho ta biết ta sẽ được mang đi đâu.

Mà, nếu biết thì đã làm sao. Thiên địa to lớn, vốn không có chỗ cho ta dung thân.

Vận mệnh của ta, còn phải trải qua bao nhiêu thăng trầm nữa đây.

Thân thể hoàn toàn không thể dậy nổi, ta một bên bị quấn trong mảnh vải thô, một bên mơ hồ ý nghĩ, vốn tưởng rằng kiếp này rốt cuộc đã hết hy vọng trở về nơi ấy.

Bị đặt nằm cạnh bên bếp lò ấm áp, được người ta đưa vào miệng một ít canh gừng, khi đó tri giác bị đình trệ vô thức chìm vào cơn mê. Cứ như vậy nằm trên mặt đất mơ màng ngủ suốt một ngày, cho đến khi bị người lôi dậy mới tỉnh.

Mơ hồ nghe được có người nói chuyện, “Bẩm Thân công tử, đứa nhỏ này chính là thân thể suy yếu, không phải là vì mắc bệnh lao phổi.”

Thân thể không có lấy nửa điểm khí lực, lại cảm giác có người ở một bên ta nâng ta ngồi dậy, quần áo bị lột xuống, trên thân trần trụi. Có người dùng đầu ngón tay xoa nắn nhũ thượng của ta. Thoang thoảng ngửi thấy mùi rượu, ra là ngón tay kia dính rượu, hương rượu cay nồng lan tỏa khiến ta nhất thời say đi.

Tuy rằng không biết sẽ bị người ta làm gì, chỉ biết là ngực rất đau đớn. Đau đớn đến nỗi ta trước mắt tối sầm. Đến một lúc lâu sau, khi được thả ra, thử sờ soạng đưa tay lên chỗ nóng rát, mới biết trên nhũ thượng đã bị xuyên một chiếc khuyên nhỏ.

Ba ngày sau, hạ nhân giúp ta tắm rửa chải đầu, cẩn thận mặc cẩm y cho ta, lại còn bưng đến cho ta một bát cháo thịt bầm lót dạ. Cuối cùng, dẫn ta quỳ gối trước mặt một người.

Người nọ nâng mặt ta lên, nói: “Nếu có người nào hỏi, ngươi hãy nói ngươi là Hà.”

Lại là Thân.

Liền như vậy bị mang lên xe ngựa, ròng rã suốt một ngày một đêm. Ta vén rèm cửa ra, ngửi được những hương vị trong lành của cây cỏ, ra là mùa xuân đã về.

Xe dừng bánh. Có tiếng chân người đến nghênh đón. Đột nhiên, bị một người ôm chầm lấy cổ: “Hà nhi, phụ thân xin lỗi ngươi……..” Dù biết chỉ là diễn, nhưng lòng ta nhất thời vẫn cảm thấy bi thương.

Chỉ là… Bàn tay có vẻ trìu mến kia, sao có chút cứng nhắc, tiếng khóc kia dù ai oán cỡ nào, ở trên mặt cũng chẳng thấy rơi lệ.

Có giọng nói cất lên bên cạnh: “Được rồi được rồi, tội cha con trả, cũng chẳng phải quá đáng! Lương Tử Kiều, công tử của chúng ta vẫn chưa đòi mạng ngươi, chỉ lấy Tả Lương trang, coi như đã quá tiện nghi cho hạng vô sỉ như ngươi rồi. Mau giao người ra đây!”

Lương Tử Kiều. Ngực ta một trận ầm ầm.

Đó không phải là cái tên mà mẫu thân luôn nhắc tới hay sao.

“Tả Lương Trang, Lương Tử Kiều sớm muộn gì ngươi cũng bị kẻ khác làm cho thiên đao vạn quả”. Tiếng gào phẫn nộ của mẫu thân sau mỗi lần vô cớ đánh ta vẫn còn vang vọng bên tai, ta vĩnh viễn nhớ rõ.

Ta, khi đó vẫn không rõ cái tên này đối với ta có ý nghĩa gì, cho tới hôm nay mới đột nhiên hiểu ra.

Ta ở trong lòng hắn, ngực và lưng đều trở nên cứng đờ.

Hắn ngừng khóc, cũng thả tay ra. Có người lại đến lôi ta đi, ta cũng không phản kháng. Dĩ nhiên, đối với hắn mà nói ta chỉ là kẻ giả mạo đến nhận thân thích, vốn chẳng có quan hệ gì.

Bị đẩy xuống đất, có người dùng vật cứng nâng cằm ta lên, nghe tiếng động dường như là đang ngồi trên ngựa: “Lương Tử Kiều, lệnh công tử là kẻ mù đúng không?”

“Hồi bẩm Lâu công tử, khuyển tử từ nhỏ thể nhược bệnh nhiều, thân lưu lạc giang hồ chẳng may gặp phải tên lang trung hạ lưu, nên mới bị mù và câm, chỉ mong công tử thương tình tha cho bọn ta.”

Lâu công tử ở trên ngựa cười lạnh một tiếng, “Thật sự là đáng tiếc cho một cái tuyệt mỹ nhan sắc.”

“Lột quần áo hắn ra để ta xem.”

Quần áo trên người liền bị xé nát trước mặt mọi người, tựa hồ như tìm chiếc khuyên ở trước ngực ta, ta im lặng chịu đựng đau đớn cùng tủi nhục.

“Công tử, chiếc khuyên này là thật, hắn là thật.”

“Tốt! Lương Tử kiều, bổn thiếu gia tạm giữ người, một năm sau ngươi mang hoàng kim ngàn lượng đến tìm, ta sẽ vui vẻ đem bích ngọc hoàn về khổ chủ. Ngươi hãy nhớ kĩ, đến hẹn nếu trễ một ngày, đừng trách Lâu mỗ đem tiểu nghiệt chủng này dìm xuống đáy hồ Hoan Nhan, ha ha.” Dứt lời giục ngựa rời đi.

Tâm ta băng lãnh, Thân cứu ta một mạng, nhưng cái mạng ấy cũng chỉ kéo dài được một năm. Một năm sau gặp lại, ta có lẽ sẽ bị dìm chết dưới đáy hồ Hoan Nhan, vẫn mãi mãi chỉ là một linh hồn vô danh.
Bình Luận (0)
Comment