– Này, ngươi có nghe tin gì chưa?
– Lại có tin gì mới sao? Thử nói ta nghe xem.
– Nghe nói tam hoàng tử chết rồi.
– Hả? Làm sao lại như vậy? Hắn tuổi còn trẻ, không nghe bệnh tật gì làm sao lại chết sớm như thế?
– Nghe nói là bị ám sát chết.
– Ai lại dám đi ám sát một hoàng tử như thế? Không sợ bị chém cả nhà sao?
– Hừ, thế mới nói ông chẳng biết chính sự gì cả. Thái tử và tam hoàng tử vì tranh giành ngai vị mà cấu xé lẫn nhau…
– Hoàng thượng vừa mới chết chưa được trăm ngày mà con cái đã kẻ tranh người đấu tới mất mạng như vậy…
Dù nơi này hẻo lánh vẫn có những tin tức truyền về. Những nông phu vào những lúc nghỉ ngơi cũng túm lại bàn năm tụm bảy.
Thanh Phong ở nơi này đã được gần hai tháng, hắn ngày ngày đều ra đồng như những nông phu bình thường, mỗi khi nghe người khác bàn tán việc chính sự thì hắn liền để tâm nghe. Đó chính là nguồn cung cấp tin tức duy nhất của hắn. Cho tới bây giờ, hắn vẫn không dám thử liên lạc với bất cứ ai vì sợ để lộ hành tung của Tiểu Nguyệt. Kỳ hạn một trăm ngày công bố di chiếu của tiên hoàng càng lúc càng đến gần. Thái tử càng lúc hành động càng quyết liệt, tam hoàng tử bây giờ đã chết vậy ngôi vị này sẽ như thế nào đây? Chẳng lẽ thái tử muốn công khai đoạt vị sao? Gia đến bây giờ vẫn chưa rõ hành tung, chẳng lẽ ngài thật sự lành ít dữ nhiều rồi sao…
Không!
Thanh Phong không tin Trần Duy Cẩn lại dễ dàng chết như vậy. Tuyệt đối là không!
Đang lúc chìm trong suy nghĩ thì Thanh Phong giật mình tỉnh dậy bởi một tiếng gọi:
– Phong!
Thanh Phong liền giật mình nhìn lên, Tiểu Nguyệt đang đứng trước mặt hắn, trên tay nàng còn mang theo một chiếc lồng cơm. Thanh Phong cuống quýt đón lấy cái lồng cơm nói:
– Tại sao nàng lại ra đây?
Tiểu Nguyệt thật thà đáp:
– Tiểu Nguyệt mang cơm đến nha.
Bây giờ, Tiểu Nguyệt đã mang thai hơn năm tháng, bụng của nàng đã lộ ra khá rõ, nhưng người thì vẫn cứ gầy ốm như thường dù đại phu đã nói thai nhi vẫn phát triển bình thường, nàng cũng không có gì đáng ngại nhưng vẫn không làm Thanh Phong bớt lo được. Bình thường, hắn sẽ tranh thủ về nhà ăn cơm cùng nàng, những lúc rảnh rỗi cũng liền chạy về xem chừng. Thẩm nương thấy hắn đi đi về về như thế thì tội nghiệp, lại nghĩ nên để đôi vợ chồng son này có chút riêng tư nên hôm nay đã gợi ý bảo Tiểu Nguyệt mang cơm đến ăn cùng hắn.
Những người khác thấy Thanh Phong bình thường như toà băng sơn một lời cũng không nói giờ lại hành động cuống cuồng như vậy liền đâm ra thích thú chọc ghẹo.
– A, có nương tử đến đưa cơm kìa…
– Trần Phong ngươi thật là có phúc nha. Lão bà nhà ta còn mơ mới tinh ý như thế…
Tiểu Nguyệt thì không biết mọi người đang trêu chọc nên vẻ mặt vẫn bình thản, còn Thanh Phong thì xấu hổ đến đỏ bừng mặt. Thấy vậy, mọi người liền lớn tiếng cười ha hả.
Khó khăn lắm, Thanh Phong mới dắt Tiểu Nguyệt ly khai đến một bãi đất trống, Tiểu Nguyệt bày cơm ra.
– Nàng cũng ăn đi.
Tiểu Nguyệt lắc đầu nói:
– Của Thanh Phong, Tiểu Nguyệt ở nhà.
Đôi khi, Tiểu Nguyệt lại chấp nhất như vậy, cái gì nàng đã nhận định thật khó lòng thay đổi. Thanh Phong nói tạm thời hắn danh nghĩa là tướng công của nàng, nàng gọi hắn là Phong. Tiểu Nguyệt liền nghe lời, trước mặt mọi người gọi hắn là “Phong”, khi không có ai lại theo như trước gọi hắn là “Thanh Phong”. Thẩm nương bảo nàng mang cơm đến cho Thanh Phong, nhưng không nói là nàng cũng được ăn cùng nên nàng sẽ không ăn.
Thanh Phong cũng rõ một phần tính tình nàng như thế nên mềm giọng giải thích:
– Cơm này rất nhiều, ta không ăn hết. Nàng không thấy Thẩm nương để đến hai bát cơm sao, nàng cũng đói rồi, cùng ăn đi.
Tiểu Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Nếu không có việc gì cần thiết thì cả hai đều rất ít mở miệng, nên những lúc chỉ có hai người như thế này thì hầu như chỉ im lặng. Bữa cơm diễn ra trong không khí im ắng như thế.
Ăn được vài đũa, bỗng nhiên Tiểu Nguyệt ngẩn ra, hai mắt bàng hoàng nhìn Thanh Phong. Nhìn vẻ mặt tái nhợt của nàng, Thanh Phong liền cảm thấy có chuyện, liền hốt hoảng hỏi:
– Nàng làm sao vậy?
Tiểu Nguyệt run run đưa tay đặt lên bụng mình, lắp bắp nó:
– … bụng…
Hắn không nói đến câu thứ hai, liền bế Tiểu Nguyệt lên chạy thẳng đến nhà đại phu.
– Đại phu! Đại phu!
Từ xa nghe giọng, Hồ đại phu đã biết Thanh Phong lại đến rồi, lão chưa từng thấy qua người nào lo cho thê tử của mình như hắn, chỉ cần thê tử của hắn giật mình, hắt hơi đều đến làm phiền lão. Mỗi lần như thế, lão cũng chỉ có thể thở dài.
Thanh Phong đặt Tiểu Nguyệt ngồi xuống ghế, hối thúc:
– Đại phu, bụng của phu nhân ta…
Hồ đại phu từ tốn bắt mạch cho Tiểu Nguyệt, vẫn bình thường nha. Ông nhíu mày hỏi:
– Nàng cảm thấy thế nào?
Tiểu Nguyệt ngờ nghệch miêu tả lại cảm giác lúc đó:
– Cứng, đau, như bị đạp…
Hồ đại phu nhìn nàng lại nhìn Thanh Phong đã xanh mặt nói:
– Đó là máy thai. Thai nhi đã lớn, có thể cử động được rồi.
Tiểu Nguyệt nghe vậy liền mở to mắt, Thanh Phong như trút được gánh nặng. May mắn chỉ là máy thai thôi.
– Nàng không cần lo lắng. Từ giờ, nó có thể sẽ còn đạp nhiều hơn.
Trên bụng lại có động tĩnh như là đồng ý với lời đại phu nói. Tiểu Nguyệt ngây người chạm lên bụng của mình, vẻ mặt hiện lên nét hạnh phúc.
– Con… đang lớn. Cẩn!
Cái tên “Cẩn” đập vào tai Thanh Phong làm hắn bừng tỉnh, còn Hồ đại phu thì ngạc nhiên hỏi lại:
– Sao cơ?
Không muốn cho lão nói thêm gì, Thanh Phong liền lãng sang chuyện khác:
– Vậy bây giờ phu nhân của ta có cần phải uống thêm thuốc bồi bổ gì không?
Hồ đại phu thật khóc không ra nước mắt nói:
– Ta đã nói sức khoẻ của phu nhân ngươi ổn định rồi mà…
——————–
Tiểu Nguyệt vẫn chìm đắm trong hạnh phúc của mình mà không biết mình đã về đến nhà. Chốc chốc nàng lại mỉm cười, nhìn nàng như vậy Thanh Phong thật không biết nên vui mừng hay chua xót.
– Thanh Phong.
Đột nhiên nàng gọi, Thanh Phong liền chạy đến hỏi:
– Sao vậy?
Tiểu Nguyệt nắm lấy tay hắn đặt lên bụng mình, cười nói:
– Đang đạp.
Nhìn nàng ngây ngô như vậy, Thanh Phong lại càng cảm thấy nặng trĩu.