Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1152

 

 Tề Đẳng Nhàn dẫn theo Trần Ngư rất nhanh chóng đi tới sòng bạc của tập đoàn  n Đặc.  

 

“Cô  u Mặc, bên ngoài có hai người tới nói là muốn tìm cô….”  u Mặc đang ở sân sau mới mở của sòng bạc đánh golf.  

 

“Ồ? Là ai thế?” Một thân màu đen thêm một đầu tóc cắt ngắn,  u Mặc lãnh khốc đầy mặt hỏi.  

 

Dưới chân cô là một tên đàn ông đang nằm, trên đỉnh đầu người đàn ông đó có để một quả golf.  

  Advertisement

Mỗi lần cô nhấc gây đánh golf lên đều sẽ khiến người đàn ông đang nằm rạp dưới đất kia sợ tới mức cả người run run.  

 

Thủ hạ đúng sự thật báo: “Là hai người Hoa quốc, một nam một nữ, nói là bạn của ngài.”  

 

u Mặc cười lạnh nói: “Bạn? Để cho bọn họ vào đi, tôi nhìn thử trước một cái!”  

  Advertisement

Nói xong lời này, cô thẳng tay vung gậy, không đánh vào trên quả golf mà đánh trực tiếp xuống bụng của người đàn ông dưới chân.  

 

“A!!!”  

 

Người đàn ông thống khổ kêu to một tiếng, suýt chút nữa chết ngất luôn.  

 

u Mặc lạnh lùng nói: “Đừng nhúc nhích, nếu quả bóng của tôi mà rơi xuống thì gậy tiếp theo sẽ trực tiếp đánh vỡ đầu của anh!”  

 

Người đàn ông tức khắc run rẩy cả người không dám động đậy, thậm chí không dám kêu tiếp nữa.  

 

Không lâu sau, Tề Đẳng Nhàn và Trần Ngư đi tới.  

 

u Mặc thấy hai người đến thì chỉ cảm thấy xa lạ nên lạnh mặt cười nói: “Mấy người có biết giả mạo lung tung là bạn của tôi thì sẽ phải gánh vác một ít hậu quả không?”  

 

Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy người đàn ông nằm dưới chân  u Mặc trên đầu đầy máu tươi rũ xuống mặt đất, chật vật không chịu được.  

 

Hắn nhìn kỹ vào hai mắt của người nọ, thế mà cảm thấy có chút quen thuộc, tức khắc vui vẻ.  

 

Đây mẹ nó còn không phải là Trương Thiệu Kiệt cuỗm tiền chạy trốn sang nước Mỹ sao? Sao lại xuất hiện ở chỗ này vậy?  

 

Lúc trước thời điểm hắn mới tới Trung Hải đã bị cái tên Trương Thiệu Kiệt này làm cho ghê tởm không chịu được, sau đó bất động sản Trương thị phá sản, cha con Trương gia cuỗm tiền chạy trốn sang nước Mỹ.  

 

“Tôi chính là bạn của cô đấy, Lục Linh Linh.” Tề Đẳng Nhàn nhìn cô gái giữa hai đầu mày đều là lãnh khốc và tàn bạo thì lắc đầu chậm rãi nói.  

 

u Mặc nghe thấy Tề Đẳng Nhàn gọi được tên thật của mình thì kinh ngạc một chút sau đó nháy mắt bạo nộ nói: “Lục Linh Linh đã chết rồi! Tên của tôi là  u Mặc, nếu anh còn tiếp tục gọi loạn bậy bạ tên của tôi thì tôi sẽ khiến anh phải chết ở chỗ này!”  

 

Tề Đẳng Nhàn nhìn cô gái tràn ngập thô bạo này thì lắc lắc đầu, nói: “Cô có phủ nhận quá khứ của chính mình cũng vô dụng thôi, cô chính là Lục Linh Linh.”  

 

Gân xanh trên trán  u Mặc giật gật, cười dữ tợn nói: “Tôi thấy anh đúng là rượu mời không thích lại thích uống rượu phạt mà, coi lời nói của tôi như gió thoảng bên tai?”  

 

Nói xong lời này, cô ta hung hăng đánh ra một gậy!  

 

Một gậy này vừa đánh bay luôn quả golf trên đầu của Trương Thiệu Kiệt, cũng vừa lúc cọ xát với gương mặt của Trương Thiệu Kiệt.  

 

Trương Thiệu Kiệt hét thảm một tiếng, che khuôn mặt của mình lại rồi lăn lộn trên mặt đất.  

 

 

“Trương thiếu cũng có ngày hôm nay a!” Tề Đẳng Nhàn hơi sờ sờ cái mũi của mình, lắc đầu cười nói.  

 

 

Đương nhiên là hắn sẽ không thương hại loại người như Trương Thiệu Kiệt này, cuỗm tiền chạy trốn không tính là gì cả, chủ yếu là anh ta đê tiện quá mức khiến người ta phải ghê tởm, rơi xuống một bước đường ngày hôm nay hơn phân nửa cũng là do anh ta tự mình gieo gió gặt bão.  

 

 

Nếu anh ta không tự tìm đường chết thì với số tiền tập đoàn Trương thị cuỗm được đó cũng đủ để cho anh ta trải qua nửa đời còn lại ở nước Mỹ yên ổn.  

 

 

Trương Thiệu Kiệt ngẩn người, sau đó tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng kêu lên: “Anh là ai? Anh biết tôi sao? Cầu xin anh hãy cứu tôi với….Tôi nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp anh!”  

 

 

u Mặc chau mày giơ gậy đánh golf lên hung hăng đập xuống vài cái, đánh tới mức Trương Thiệu Kiệt không nói thành lời nữa, lăn cũng không lăn nổi, chỉ có thể co thành một đống run bần bật ở trên mặt đất.  

 

Bình Luận (0)
Comment