Tuyệt Thế Cường Long

Chương 1698

 Tề Đẳng Nhàn nhìn thấy cá không khỏi giật giật khóe miệng, may mắn thay, đó chỉ là sashimi, không có xương!  

 

 

Trần Ngư tao nhã ăn cơm, tán gẫu về tình hình gần đây ở Nam Dương với Tề Đẳng Nhàn, cô ấy thở dài: "Tiêu Tinh mà anh tìm cho tôi quả nhiên là nhân tài, nếu có nhiều người như vậy thì tốt quá."  

 

Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một tiếng, cô thật sự cho rằng nhân tài là cỏ dại, dùng lưỡi hái có thể tùy ý cắt được sao? Nếu năm đó Tiêu Tinh không bị án tử dồn vào chân tường, anh ta sẽ không từ bỏ ý định đến Nam Dương phát triển lần nữa.  

 

"Tiền xây dựng nhà thờ lớn đã không thiếu. Phiền cô dành chút thời gian giúp tôi trông coi! Đây chính là công trình quan trọng để củng cố địa vị của tôi ở trong Thánh Giáo, không thể bị thất bại.” Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

"Yên tâm đi, chúng ta ai cũng giúp!" Trần Ngư chớp mắt ái muội.  

 

Tề Đẳng Nhàn cảm thấy có chút ngột ngạt, nếu người phụ nữ này quyến rũ người khác, có thể quyến rũ ba hồn bảy phách của người ta.  

 

Ngược lại Ngọc Tiểu Long lại thờ ơ nói: “Lôi gia quyết định ngày mốt sẽ tổ chức họp báo, anh nên chuẩn bị sẵn sàng, chuyện này không có chỗ cho thất bại.”  

 

Tề Đẳng Nhàn khẽ gật đầu, nói: "Yên tâm, Giáo hoàng đã đến Hương Sơn, sẽ có mặt tại buổi họp báo."  

 

Trần Ngư không khỏi dùng chân chạm chạm vào Tề Đẳng Nhàn, cười nói: "Thật ra anh nhờ hoạ mà được phúc. Tuy rằng tiêu mất sáu tỷ nhưng cũng không kém chút nào, không lỗ chút nào! Có thánh giáo chống lưng cho anh, rất nhiều chuyện anh đều có thể yên tâm lớn mật để làm.”

Đối với lời nói có phần vui sướng khi người gặp hoạ của Trần Ngư, Tề Đẳng Nhàn rất tức giận. Cái gì gọi là nhờ hoạ mà được phúc chứ?  

 

Đó là 6 tỷ đô la, quy đổi thành tiền Hoa Quốc, có hơn 40 tỷ, có thể làm được bao nhiêu việc?  

 

Trong lòng anh nghĩ, nếu không phải nhìn thấy thứ cô đang đi đôi Valentino nên tôi đã sớm rụt chân lại không thì đầu ngón chân cũng bị cô dẫm nát.  

 

"Này, Thiết Tử, nghĩ xem biện pháp nào khiến tôi có thể nuốt tài sản của Tập đoàn Hà thị đến miệng." Trần Ngư cười nói đùa với Tề Đẳng Nhàn. "Thành công, cho anh xem chân tôi.”  

 

Tề Đẳng Nhàn khinh thường nói: “Giống như tôi là LSP vậy, bây giờ tôi không có hứng thú gặp phụ nữ.”  

 

Nói xong anh quay đầu đi, lười nói chuyện với Trần Ngư nữa.  

 

Ngọc Tiểu Long nhịn không được nói với Trần Ngư: “Chó nói nó không ăn cứt nữa.”  

 

Trần Ngư gật đầu nói: “Bọ hung cũng nói nó không lăn cục phân.”  

 

Tề Đẳng Nhàn không để ý đến hai người, chỉ cúi đầu ăn cơm, hai người phụ nữ này miệng lưỡi sắc bén, cãi nhau cùng bọn họ, hai chọi một, tuyệt đối không đáng.  

 

Ăn xong Ngọc Tiểu Long nói có việc rồi đi thẳng.  

 

"Tôi cảm thấy thái độ Ngọc tướng quân đối với anh càng ngày càng khác." Trần Ngư trầm tư, sắc bén nói.  

 

“Tôi không thấy gì.” Tề Đẳng Nhàn nói.  

 

"Trước khi cô ấy luôn làm theo ý mình. Hiện tại có rất nhiều lúc cô ấy nguyện ý nghe theo đề nghị của anh, chứng minh rằng trong lòng cô ấy, anh có tầm ảnh hưởng và địa vị lớn.” Trần Ngư nghiêm túc nói.  

 

Tề Đẳng Nhàn nói: “Dù sao thì tôi cũng đã làm được nhiều chuyện lớn như vậy, cô ấy chịu nghe lời tôi, như vậy không phải là bình thường sao?”  



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Bình Luận (0)
Comment