Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 114

"Ăn nói lung tung! Bổn trưởng lão sống đến từng tuổi này, chưa từng nghe qua có loại đan dược như thế!"

Mặc dù Tô Vũ Bách không chuyên về Đan đạo, nhưng Tô gia vốn kinh doanh dược liệu, nên hắn đối với đan dược cũng không hề xa lạ.

Hắn đã nói chưa từng nghe qua, cho dù là Đan đạo trưởng lão khác đến đây, sợ là cũng chưa từng nghe qua. 

Chỉ là lời này của hắn, tương đương với thừa nhận kiến thức của bản thân nông cạn...

"Ta đã nói Tô trưởng lão kiến thức hạn hẹp, làm sao nghe qua được? Có điều ngươi chưa từng nghe qua cũng không sao, chúng ta trăm nghe không bằng một thấy, đợi ta luyện chế xong mấy viên đem ra, Tô trưởng lão đích thân thử một chút chẳng phải sẽ biết thật giả rồi hay sao? Đến lúc đó ta bảo đảm đêm qua Tô trưởng lão ngủ tại phòng tiểu thiếp nào cũng có thể hỏi ra." Diệp Viễn cười nói.

Diệp Viễn vừa nói xong, tất cả mọi người liền cười to. Bị ánh mắt của Tô Vũ Bách uy hiếp, mới ngưng được tiếng cười. 

Diệp Viễn đối với nghiên cứu Đan đạo vô cùng rộng rãi, mỗi phương diện đều đã từng xem qua.

Mà phần lớn đan phương của Tần quốc đều nhằm vào võ đạo, hoặc là trợ giúp võ giả tăng thực lực, hoặc là trợ giúp võ giả khôi phục nguyên lực,... cũng không phải ít.

Đan dược hiếm có như Chân Ngôn Đan, đương nhiên sẽ không có ghi chép. 

Võ giả Tần quốc cao nhất không vượt quá Ngưng Tinh Cảnh, tuổi thọ cao lắm là ba trăm năm, cho dù là Đại đan sư, cũng có được bao nhiêu thời gian rảnh rỗi để nghiên cứu đan dược hiếm có cỡ này?

Bất quá đúng như Diệp Viễn từng nói, phân biệt đan dược thật giả vô cùng đơn giản, tìm người thử một lần liền biết.

Dược hiệu là không giả được, nhiều người nhìn như vậy, nếu giả vờ sẽ bị phơi bày ngay lập tức. 

Trừ phi người thử thuốc là do Diệp Viễn an bài, Tô Vũ Bách đương nhiên sẽ không phạm loại sai lầm cơ bản này.

"Hừ! Nói năng tùy tiện! Ta ngược lại muốn nhìn một chút, lát nữa ngươi làm sao thu dọn kết cục!" Tô Vũ Bách hừ lạnh nói.

Cứ như vậy, Diệp Viễn cùng Tô Vũ Bách quyết định vận mệnh của Liễu Nhược Thủy. 

Liễu Nhược Thủy vừa nghe đến Tô Vũ Bách, liền chạy đến chỗ Tô Nhất Sơn, kéo cánh tay của hắn năn nỉ nói: "Tô sư huynh, ta... ta không muốn... Aaa..."

Tô Nhất Sơn vừa hất cánh tay, Liễu Nhược Thủy nhất thời lảo đảo một cái, té lăn trên đất.

Bị Diệp Viễn làm nhục một hồi, bây giờ Tô Nhất Sơn vẫn còn đang tức giận, cảm thấy nữ nhân này chính là kẻ gây chuyện, làm sao còn có thể đồng tình với nàng? 

"Ngươi nghĩ lúc này còn tới lượt người quyết định sao?" Tô Nhất Sơn lạnh lùng nói.

...

Trong phòng luyện đan của Phong Nhược Tình, Diệp Viễn và Phong Nhược Tình đã trao đổi xong, Phong Nhược Tình đang chuẩn bị mọi thứ cần cho hắn luyện đan. 

"Ai, ta nói ngươi sao lại không thể yên tĩnh một chút? Mới vừa từ Cửu Thiên Lộ đi ra, lại huyên náo khắp cả học viện." Phong Nhược Tình vừa làm việc, vừa oán giận nói.

Diệp Viễn quả thực rất biết kiếm chuyện, từ khi hắn quật khởi trở lại, hầu như trong học viện một khắc cũng không thể yên tĩnh.

"Ha, không phải ta không chịu yên tĩnh, là có vài người không chịu ngồi yên. Lục Nhi là thân nhân của ta, nàng bị người ta hại thành như vậy, ta nếu không thể báo thù cho nàng, sao xứng làm thiếu gia của nàng? Qua mấy ngày nữa đợi nàng tỉnh lại, ta làm sao đối mặt với nàng? Bọn họ muốn động vào ta, quang minh chính đại mà làm, dù ta bị đánh thành tàn phế, cũng sẽ không thù dai như thế, nhưng nếu động vào thân nhân, bằng hữu của ta... thì tuyệt đối không được!" 

Không biết tại sao, nghe Diệp Viễn nói như vậy, trong lòng Phong Nhược Tình bỗng nhiên run lên, bật thốt: "Nếu như ta bị hại giống như Lục Nhi, ngươi cũng sẽ làm như vậy sao?"

"Đương nhiên! Chúng ta là bằng hữu tốt, không phải sao?" Diệp Viễn không chút nghĩ ngợi nói.

Trong nháy mắt một chút ngọt ngào thấm vào tim gan, khiến Phong Nhược Tình có cảm giác thỏa mãn mà trước giờ chưa từng có. 

"Có điều... chỉ sợ ta cũng không cơ hội này? Ngươi là thiên chi kiều nữ, là Đan sư cao cấp trẻ tuổi nhất của Học viện Đan Võ, ai dám khi dễ ngươi!" Diệp Viễn bổ sung nói.

Phong Nhược Tình tự nhiên cười nói: "Cũng chưa chắc, nói không chừng thật sẽ có một ngày như vậy, thiên chi kiều nữ ta đây cần ngươi bảo vệ."

"Ha ha, có thể bảo vệ Phong lão sư, chỉ sợ là vinh hạnh của tất cả đàn ông trong học viện?" Diệp Viễn cười to nói. 

Mặt Phong Nhược Tình có chút đỏ, nói tránh đi: "Đúng rồi, thật sự có Chân Ngôn Đan sao? Cũng là do sư tôn ngươi truyền thụ cho ngươi?"

Diệp Viễn gật đầu nói: "Chân Ngôn Đan kỳ thật cũng không phải là loại đan dược cao thâm gì, chỉ là có tác dụng với thần hồn, là loại đan dược khiến thần hồn của võ giả không thể chống cự. Đã có Dưỡng Hồn Đan là đan dược tăng cường sức mạnh cho hồn lực, đương nhiên sẽ có Chân Ngôn Đan."

Phong Nhược Tình bừng tỉnh: "Thì ra là như vậy! Xem ra tầm mắt của ta vẫn quá thấp, thì ra đổi góc độ suy nghĩ vấn đề, dĩ nhiên lại có hiệu quả như vậy!" 

Diệp Viễn cười nói: "Việc này không gấp được, cảnh giới của sư tôn cực cao, nhãn giới của người sao chúng ta có thể so bì được? Đạo lý đơn giản như vậy, nếu là chính ta nghĩ có khi cả đời cũng không nghĩ ra. Mà lúc người ở cảnh giới như chúng ta, cũng chưa chắc có thể minh bạch đạo lý này."

Phong Nhược Tình lúc này mới thư thái: "Ngươi nói cũng đúng, cảnh giới quyết định nhãn giới. Xem ra con đường của ta còn rất dài. Mọi thứ đã chuẩn bị xong, mở lò luyện đan đi."

Diệp Viễn gật đầu, bắt đầu luyện chế Chân Ngôn Đan. 

So với thời điểm khảo hạch Đan sư, cho dù là nguyên lực hay là hồn lực của Diệp Viễn cũng đều mạnh lên rất nhiều. Bây giờ Diệp Viễn lấy Âm Dương Phân Lưu Thuật luyện chế Nhị giai hạ đan dược đương nhiên sẽ không cần tốn quá nhiều sức lực.

...

Sau một canh giờ, Diệp Viễn lại xuất hiện trước mặt của Tô Vũ Bách, trong tay cầm một chai Chân Ngôn Đan vừa mới ra lò. 

"Đây chính là Chân Ngôn Đan, hay là Tô trưởng lão đích thân thử một lần?" Diệp Viễn cười nói.

"Hừ! Người thử thuốc đã chuẩn bị xong, ta xem ngươi sẽ có kết cuộc như thế nào!"

Lúc Diệp Viễn luyện đan, Tô Vũ Bách đã hỏi qua nhiều cao thủ Đan đạo cao thủ, không có một người nào từng nghe qua Chân Ngôn Đan. 

Cho dù Diệp Viễn là Đan sư sơ cấp, chẳng lẽ còn có thể mạnh hơn tiền bối trong học viện sao?

Cho nên, Tô Vũ Bách đã sớm nhận định, Diệp Viễn là đang cố làm ra vẻ huyền bí, chính vì để Liễu Nhược Thủy ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.

Tô Vũ Bách ở trong giang hồ lâu năm, làm sao mắc loại bẫy này được? 

Lúc này, người vây xem càng nhiều, ngoại trừ học viên ra, không ít giáo viên cũng đến xem, ngay cả các vị trưởng lão cũng đã đến đông đủ, bao gồm hai vị Phó viện trưởng.

"Diệp Viễn, bổn viện nghiên cứu đan đạo đã hai trăm năm, chưa từng nghe nói qua Chân Ngôn Đan, ngươi có thật sự nắm chắc không?"

Hồ Trường Sinh là Đại đan sư, ở đây hắn là người có quyền lên tiếng nhất, ngay cả hắn cũng chưa từng nghe qua Chân Ngôn Đan, điều này làm cho không ít người sinh ra hoài nghi đối với Diệp Viễn. 

Diệp Viễn không cảm thấy ác ý từ Hồ Trường Sinh, ngược lại là một loại lo lắng mơ hồ, vì vậy cười nói: "Hồ viện trưởng yên tâm, nếu đan dược này có vấn đề, ta đem đầu trên cổ hái xuống cho Tô trưởng lão, ta biết hắn đối với đầu của tiểu tử ta có hứng thú từ lâu rồi."

Tiểu tử này nhất định là cố làm ra vẻ huyền bí, ta không thể mắc lừa! Nội tâm Tô Vũ Bách không ngừng tự nói với chính mình.

Huống chi Diệp Viễn dám hái xuống, hắn cũng không dám nhận! Thân phận Diệp Viễn bây giờ đã là đệ tử nòng cốt của Thượng tông, nếu hắn chết không minh bạch, Tô Vũ Bách có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội. 

Hồ Trường Sinh nghe vậy biến sắc, trầm mặt nói: "Nói bậy nói bạ cái gì? Nếu thật có vấn đề, cần phạt sẽ phạt, sao có thể coi nhẹ sinh tử?"

Nghe như là đang trách mắng, nhưng ý tứ bảo vệ trong đó, ai cũng nghe ra được.
Bình Luận (0)
Comment