Bây giờ Vạn Đông Hải mới cảm thấy hối hận vì không cử người đi Dược Hương Các thăm dò tin tức. Hiện giờ sự tình không rõ khiến hắn bị đẩy vào tình thế bị động. Điều hắn không ngờ đến ở đây là Lưu An ẩn nấp kỹ như vậy mà vẫn có thể xảy ra chuyện.
“Lâu… Lâu chủ, cứu… cứu ta.”
Lưu An nằm trên đất yếu ớt rên rỉ.
Hắn vừa nói dứt câu, dường như đã chạm đến điểm cực hạn của Vạn Đông Hải, mày của hắn chau lại như hình chữ bát.
“Ồ, Vạn lâu chủ, sao ta lại cảm thấy hình như người này có vẻ quen biết ngài vậy.”
Dường như Diệp Viễn mới phát hiện ra điều này, tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Hắn cố ý nói bằng giọng rất lớn, làm cho tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy. Người khác nghe tự nhiên thấy không có vấn đề gì ,nhưng lọt vào tai của Vạn Đông Hải nó lại mang một ý nghĩa khác.
Trong lòng Vạn Đông Hải vô cùng hận Diệp Viễn, nhưng vẻ ngoài lại tỏ vẻ không hề quan tâm: “Hiền chất nói đùa rồi, Vạn mỗ ở Hoàng thành này cũng được coi là có chút danh tiếng, Túy Tinh Lâu của ta cũng cứu không biết bao nhiêu thợ săn yêu thú, hắn nhận ra ta là điều tất nhiên, không có gì lạ cả.”
Diệp Viễn như chợt tỉnh ngộ: “Ồ, hóa ra là như vậy! Ta đưa người này đến đây, không nói qua hắn là thợ săn yêu thú, Vạn lâu chủ làm sao lại nhìn ra được? Vạn lâu chủ quả là có con mắt tinh tường. Tiểu điệt không khỏi khâm phục.”
Lúc đầu những người đứng xung quanh xem nào nhiệt vẫn chưa hiểu rõ ngọn nguồn, lúc này được Diệp Viễn dẫn dắt một lượt, dường như đã hiểu ra điều gì đó, bầu không khí tại đây bỗng chốc trở nên kì lạ.
Lưu An chỉ là một võ giả Nguyên Khí cảnh tầng tám, hắn nhận ra Vạn Đông Hải không có gì là kì lạ, nhưng Vạn lâu chủ lại biết hắn là thợ săn yêu thú thì đúng là có phần hoang đường.
Đây không có nghĩa là Vạn Đông Hải không được quen biết người trong giới thợ săn yêu thú, ngược lại hắn quen biết rất nhiều. Chẳng qua tầng lớp mà hắn quen biết thấp nhất cũng là Linh Dịch Cảnh, hơn nữa còn là những người xuất sắc nhất trong cảnh giới đó. Lưu An - một nhân vật nhỏ bé như vậy, Vạn Đông Hải làm sao lại quen biết với hắn?
Lưới trời lồng lộng, thiên hạ này không có gì là bí mật cả. Có tin đồn cho rằng Túy Tinh Lâu cử người trà trộn vào trong đội ngũ thợ săn yêu thú và truy sát họ. Chỉ là từ trước đến nay không có bằng chứng. Hơn nữa thực lực của Túy Tinh Lâu khá là mạnh mẽ, cũng cứu không ít thợ săn yêu thú.
Vì thế tin đồn vẫn mãi chỉ là tin đồn.
Diệp Viễn dường như vô ý chỉ ra mâu thuẫn trong lời nói của Vạn Đông Hải. Lời nói trước sau không đồng nhất, không khỏi có chút giấu đầu hở đuôi, khiến mọi người ở đây phải ngầm suy nghĩ một trận.
Trong lòng Vạn Đông Hải lúc này giống như có thiên quân vạn mã đang giày xéo, hận không thể trực tiếp đạp chết tên tiểu tử Diệp Viễn này, nhưng ngoài mặt lại không làm gì được hắn. Diệp Viễn phô trương thanh thế, làm ầm lên như thế chính là muốn Vạn Đông Hải vuốt mặt phải nể mũi, không dám ra tay với hắn.
“Ha… ha ha, hiền chất hiểu lầm rồi, ta thấy người này có chút bản lĩnh, lại bị trúng độc lạ, chỉ cần là người có con mắt tinh tường đều nhận ra được hắn là thợ săn yêu thú.”
Vạn Đông Hải vừa nói vừa cười một tràng.
Mục đích của Diệp Viễn đã đạt được, cũng không cần tốn thời gian ở đây nữa, mọi việc cứ để mọi người tự tưởng tượng đi.
“Hóa ra là như vậy. Tiểu điệt mấy ngày qua bị người khác hãm hại trúng độc, thiếu chút nữa là mất mạng, vì vậy có chút đa nghi, có lẽ là ta nghĩ hơi nhiều quá rồi, những tin đồn đó thực sự là hoang đường mà. Chúng ta đứng đây nói chuyện cũng đã lâu rồi, suýt chút nữa quên mất việc cứu người, ngài xem ánh mắt của vị này nhìn ngài như người thân của mình. Ồ không, phải là vị cứu tinh mới phải.”
Diệp Viễn mất nửa ngày mới nói xong, cuối cùng cũng trở lại chủ đề chính.
Dù sao người đã chết không thể lấy mạng đổi mạng. Diệp Viễn không bận tâm đến ánh mắt chán ghét của Vạn Đông Hải, cũng coi như đòi lại một chút công bằng cho Diệp Viễn trước kia.
Lúc này Vạn Đông Hải đã không còn đường chối cãi, Diệp Viễn cũng không cho hắn cơ hội. Vạn Đông Hải cau mày liếc nhìn Lưu An trên mặt đất, dặn dò: “Người đâu, khiêng vị. . . bằng hữu này ra sau sảnh, ta giúp hắn chẩn bệnh.”
Vạn Đông Hải chưa nói hết câu đã bị Diệp Viễn ngắt lời: “Vạn lâu chủ, ngài xem hôm nay có nhiều vị bằng hữu ở đây như vậy, ai ai cũng muốn thấy phong thái của Vạn lâu chủ, ngài đừng để chư vị ở đây thất vọng! Đều nói đan đạo của người đứng đầu hoàng thành, nhưng không có ai được chứng kiến tận mắt lâu chủ ra tay, trăm nghe không bằng một thấy, chi bằng Vạn lâu chủ thể hiện một chút thực lực cho chư vị ở đây cùng mở rộng tầm mắt, cũng là để đám hậu bối như chúng ta học hỏi, quan sát một chút, chư vị nói xem có phải không?”
Mọi người tới đây là để xem náo nhiệt, có kịch vui mà không xem thì đúng là tên ngốc. Ngay sau đó liền lên tiếng phụ họa không ngớt.
Vạn Đông Hải đã lên lưng cọp, nhìn Diệp Viễn, hận không thể băm hắn thành trăm nghìn mảnh. Hắn tốt xấu gì cũng là bậc tôn sư, ở trước mặt nhiều người lẽ nào lại bị bậc hậu bối đẩy vào góc tường ư?
Không phải chỉ là giải độc thôi sao? Ta giải cho ngươi xem! Ở Tần quốc này, có độc gì mà hắn không thể giải được cơ chứ? Lại càng đừng nói đến độc này lại do tên nhãi con như Diệp Viễn này tạo ra.
Vạn Đông Hải quá hiểu Diệp Hàng. Chuyện lần này chắc chắn không phải chủ ý của Diệp Hàng. Lão gia hỏa này quang minh lỗi lạc, nếu muốn đấu đá thì sẽ tự mình đến chứ không phải đẩy nhi tử ra như thế này. Đây chắc chắn là chủ kiến của tên tiểu tử thối Diệp Viễn này.
“Chỉ là một tên công tử bột mà thôi, ta xem ngươi có thể làm được cái gì?”
Mặc dù đánh vào mặt tên hậu bối này một cái tát có chút không được tốt đẹp cho lắm, nhưng người đã tự mình đưa tới cửa rồi, không đánh cho hắn một trận tơi bời thì có vẻ không đúng với đạo làm người của hắn lắm.
Vạn Đông Hải vẫy vẫy tay áo một cái nói: “Nếu chư vị ở đây đã có nhã hứng thì ta sẽ giải độc cho vị bằng hữu này trước mặt chư vị. Người đâu, khiêng hắn vào đây.”
Lần này, những người xem kịch vui ở đây tựa như ong vỡ tổ. Họ muốn xem xem tên tiểu tử quần áo lụa là Diệp Viễn này, dựa vào cái gì mà dám đối đầu với lâu chủ của Túy Tinh Lâu.
Đến lúc này, kẻ ngốc cũng không tin Diệp Viễn gặp Lưu An trên đường. Độc này tám chín phần là do Diệp Viễn tự mình bào chế.
Những người không hiểu chuyện cũng nhận ra một điều, người trúng độc chắc chắn có quan hệ gì đó với Tuý Tinh Lâu.
Còn những người có liên quan sớm đã biết sáng sớm tại Dược Hương Các phát sinh những chuyện gì. Liên kết các sự việc lại với nhau, những người thông minh liền đoán được Diệp Viễn đến đây là muốn lấy lại công đạo, dùng chiêu gậy ông đập lưng ông mà thôi.
. . .
Vạn Đông Hải nhìn Lưu An nửa sống nửa chết, hận không thể dùng một chưởng đập chết hắn, thành sự thì ít mà bại sự thì nhiều. Chẳng những việc không thành lại còn mang phiền toái đến.
Lúc này toàn thân Lưu An đau như muốn chết đi sống lại, cả cơ thể co quắp như một con mèo chết.
Không còn cách nào khác, Vạn Đông Hải không muốn bỏ đi quân cờ này, đành phải ra tay cứu Lưu An.
Hắn một bên mở mí mắt Lưu An, một bên bắt mạch, một hồi lại vạch áo của Lưa An ra xem, suy nghĩ một hồi, lòng hắn như chìm trong đáy cốc, mày nhíu chặt lại.
Hắn không nhìn ra được đây là độc gì!
Đường đường là đại Đan sư lại không chẩn được ra bệnh nhân trúng độc gì, điều này quả thực là ngoài sức tưởng tượng. Nếu như không phải nhìn thấy bộ dạng sống dở chết dở của Lưu An, Vạn Đông Hải thậm chí còn hoài nghi hắn cùng với Diệp Viễn là một bọn đến đây gây sự.
“Đại ca, thế nào rồi?”
Nhìn dáng vẻ của huynh trưởng, Vạn Đông Doanh có dự cảm không lành.
“Đi, đem Giải Độc Đan thượng phẩm tới đây cho ta.”
Vạn Đông Hải cắn răng, hạ quyết tâm nói.
“Cái gì? Đó là Giải Độc Đan thượng phẩm huynh khổ công luyện chuẩn bị đưa cho điện hạ, nhưng bây giờ lại dùng trên người hắn?”
Vạn Đông Doanh kinh ngạc nói.
“Bảo ngươi đi, thì ngươi đi đi, đừng có ở đây lắm lời.”
Vạn Đông Hải lúc này dường như đã mất hết kiên nhẫn, giọng nói vô cùng bực bội.