Sau khi Vũ Lạc Trần đi, không ít người đều tiến lên chúc mừng Diệp Viễn.
Trải qua lần khảo hạch này, cái danh thiên tài của Diệp Viễn đã được chắc chắn, địa vị ở trong học viện cũng tất nhiên bay lên.
Nhân dịp bây giờ cùng cao thủ Võ bảng trong tương lai giao hảo một chút, vẫn là rất cần thiết.
Nguyên Khí tầng bốn đã có thể giết chết năm tên Nguyên Khí tầng tám, thực lực bậc này, một khi Diệp Viễn đột phá đến Nguyên Khí tầng bảy, sức chiến đấu phải kinh khủng thành cái dạng gì?
Nói không chừng thời điểm Nguyên Khí tầng bảy, Diệp Viễn thật sự có thực lực khiêu chiến tiến giai Địa cấp cũng không nhất định chứ!
Có điều là, cùng Diệp Viễn chào hỏi phần lớn là học viên Thiên cấp, một vài học viên Địa cấp đó không cùng Diệp Viễn thiên tài như vậy nói chuyện.
Đưa tay không đánh mặt người tươi cười, đối với sự lấy lòng của những học viên thiên cấp này, hắn nhất nhất ứng phó.
Trong những người này không thiếu có một vài cao thủ Võ bảng, có một chút quen biết với bọn họ tự nhiên cũng không có chỗ xấu gì.
Nhìn Diệp Viễn tả hữu phùng nguyên, Lâm Thiên Thành cảm giác khó chịu tựa như ăn phải con ruồi vậy.
Buồn cười trước đó hắn vẫn còn nói Diệp Viễn là rác rưởi, nhưng sau một hồi khảo hạch, tình thế đột biến, Diệp Viễn lại trở thành hương bột bột của một đám học viên Thiên cấp, thiên tài trong mắt của tất cả học viên.
Mà Lâm Thiên Thành hắn, vẫn như cũ là hạng người bình thường khổ sở giãy giụa vì cái tấn thăng Thiên cấp đó.
So với thành tích khảo hạch của Diệp Viễn, hắn mới là một rác rưới triệt đầu triệt đuôi.
Nguyên Khí tầng bốn thì có thể thông qua khảo hạch Huyền cấp, Diệp Viễn sau này nếu là không vào được Thiên cấp, thì thật là khiến người ta cười đến rụng răng!
Nghĩ tới đây, Lâm Thiên Thành thở dài, biến mất ở trong đám người.
“Lâm sư huynh, ngươi làm sao vậy? Làm sao có chút mất hồn mất vía?” Lâm Thiên Thành đang đi, bỗng nhiên sau lưng truyền tới một đạo thanh âm thanh thúy động lòng người.
Quay đầu nhìn lại, nhưng là Vạn Uyên cùng Liễu Nhược Thủy đã sớm từ trong đám người đi ra.
. . .
“Mau nhìn, đây chẳng phải là Phong Nhược Tình lão sư sao? Nàng tới làm gì?” Trong đám người bỗng nhiên có người hô.
“Thật đúng là Phong lão sư! Nàng đi về phía ta, chẳng lẽ là tới tìm ta? Ái chà, ngươi đánh ta làm gì?” Một người đang hoa mắt si tình, lập tức bị đánh một cái, sau đó bị người kéo ra.
“Ngu ngốc, Phong lão sư tại sao có thể là tới tìm ngươi? Chó khôn không cản đường, còn không mau tránh ra.”
“. . . Tại sao không thể là tới tìm ta? Có lẽ nàng biết ta là fan trung thành của nàng, bị ta đả động mới dời bước tới tìm ta đây?”
“. . .”
Tất cả mọi người dại mắt nhìn hắn, tự động tách ra một con đường để Phong Nhược Tình thông qua.
Phong Nhược Tình từ trong đám người đi qua, nhìn cũng không nhìn ánh mắt của kẻ ngu đó.
“Nguy rồi, Lục nhi, chúng ta tránh mau!” Diệp Viễn kéo Lục nhi chạy.
Diệp Viễn mới vừa rồi vẫn còn đang xã giao, lúc này tự nhiên cũng phát hiện Phong Nhược Tình, lập tức hoảng hốt muốn chạy trốn.
“Diệp Viễn, ngươi nếu là dám chạy nữa, ngươi một môn học cũng đừng nghĩ thông qua!” Phong Nhược Tình thấy Diệp Viễn muốn chạy, lập tức la lớn.
Loại này uy hiếp đối với Diệp Viễn căn bản không có vấn đề, hắn tiếp tục chạy.
“Ngăn hắn lại cho ta!” Phong Nhược Tình vội la lên.
Tập thể học viên xung quanh hóa đá. . .
Đã xảy ra chuyện gì?
Phong lão sư tiên nữ như vậy, lúc này sao rất giống một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ như vậy chứ?
Nhìn lại Diệp Viễn, lúc này giống như lừa gạt bị vợ đuổi bắt vậy?
Rất hiển nhiên, Phong Nhược Tình là đặc biệt đến tìm Diệp Viễn, mà Diệp Viễn tựa hồ rất sợ thấy Phong Nhược Tình.
Tất cả mọi người không khỏi suy đoán, giữa hai người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ngay cả Hô Diên Dũng vẫn luôn bình tĩnh, lúc này trong ánh mắt cũng lóe lên vẻ tò mò, hiển nhiên giống như tất cả các học viên, muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
Mới vừa rồi Diệp Viễn thông qua khảo hạch, rất nhiều người nhìn về phía hắn đều là sùng bái hoặc là hâm mộ.
Mà bây giờ, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng dùng ánh mắt giết người nhìn Diệp Viễn.
Xem chừng, nếu như bọn họ phát hiện Diệp Viễn thật sự khinh nhờn tình nhân trong mộng của tất cả nam nhân học viện Đan Võ, những học viên này nhất định sẽ xông lên xé Diệp Viễn thành mảnh nhỏ.
Chuyện đau khổ nhất trên đời, chính là nữ thần trong lòng mình bị người khác xem thường, dù nam nhân này là thiên tài mới nổi của học viện Đan Võ!
Diệp Viễn chọc nhiều người tức giận rồi!
Hắn muốn chạy, lại bị một đám người ngăn đến nước chảy không lọt.
Vốn là những người đứng bên này còn có chút phân tán, nhưng bây giờ không hẹn mà cùng tụ đến cùng một chỗ, không cho Diệp Viễn một chút cơ hội thoát đi.
Chính là trong lúc này, Phong Nhược Tình đã tới gần trước Diệp Viễn.
“Chạy, làm sao không chạy rồi?” Phong Nhược Tình căm tức nhìn Diệp Viễn nói.
“Không phải là không chạy, là chạy không được a! Phong lão sư lực hiệu triệu của ngài quá mạnh mẽ!” Diệp Viễn cười khổ nói.
“Tại sao phải trốn ta?” Phong Nhược Tình trong lòng có chút tự đắc, có điều là vẫn là sắc mặt nghiêm nghị sẵng giọng nói.
“Ta? Ta nào có? Phong lão sư thật là quá oan uổng cho ta rồi!” Diệp Viễn nháy mắt một cái, mặt đầy vô tội.
“Ngươi còn nói không có? Vậy ngươi mới vừa rồi chạy cái gì thế?”
“Ta đột nhiên nghĩ đến có một số việc, vừa đúng lúc phải đi. Trùng hợp! Tuyệt đối là trùng hợp!”
“Đừng nói nhiều! Mau mau đi theo ta!”
“Phong lão sư, ta thật có chuyện rất quan trọng phải làm!”
“Chuyện quan trọng hơn nữa cũng không được! Nếu ngươi không đi, ta liền phải dùng sức mạnh rồi!”
“Đừng đừng, ta đi với ngươi còn không được sao?”
“Thế này còn tạm được!”
Trong ánh mắt đờ đẫn của tất cả mọi người, Phong Nhược Tình áp giải Diệp Viễn rời đi. . .
Kỳ thật mấy ngày nay, Phong Nhược Tình đã đi tìm Diệp Viễn nhiều lần, nhưng mỗi lần tới Diệp Viễn đều là đang ngủ.
Có Lục nhi ở bên ngoài từ chối khéo, Phong Nhược Tình cũng không tiện xông vào.
Môn dược lý mấy ngày này, Diệp Viễn một lần cũng không có đến, làm Phong Nhược Tình muốn tìm Diệp Viễn cũng không tìm được.
Còn như Diệp Viễn, hắn đâu có hứng thú làm trợ thủ gì?
Những thứ mà Phong Nhược Tình chơi đó, trong mắt hắn giống như là trẻ con chơi bùn vậy. Để hắn đi làm trợ thủ, đây chẳng phải là lãng phí thời gian thì là cái gì?
Chuyện cấp thiết nhất của Diệp Viễn bây giờ chính là nâng cao thực lực, nào có công phu gì đi làm trợ thủ cho một tiểu nha đầu?
Thực lực đan đạo của Phong Nhược Tình, cho Diệp Viễn làm trợ thủ cũng không đủ tư cách, lại còn để bản thân làm trợ thủ cho hắn, đây không phải là đùa giỡn hay sao?
Hắn ngày đó chỉ muốn mau sớm thoát khỏi Phong Nhược Tình, không nghĩ tới hơi hơi lộ ra một chút bản lĩnh liền gây ra cái phiền toái này.
Cho nên thời điểm từ khi hắn nghe Lục nhi nói Phong Nhược Tình tới tìm hắn, hắn liền quyết định chủ ý cùng nàng chơi đùa ẩn nấp rồi.
Ai biết lúc này mới né mấy ngày, liền bị Phong Nhược Tình tóm gọm.
Nhắc tới cũng trùng hợp, Phong Nhược Tình vốn không biết Diệp Viễn ở chỗ này tham gia khảo hạch, nhưng thời điểm đi ngang qua gần đó, nghe được các học viên đều từ Huyễn Linh Tháp bên này tụ lại mà đi.
Phong Nhược Tình có chút hiếu kỳ Huyễn Linh Tháp rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, vì vậy ngăn lại một người học viên hỏi thăm.
Ai ngờ này sau khi nghe ngóng, lại là tin tức liên quan tới Diệp Viễn, hơn nữa tin tức này cũng mang đến cho nàng đầy khiếp sợ.
Nàng đương nhiên biết, Diệp Viễn trước đây không lâu mới vừa đột phá đến Nguyên Khí tầng ba, thời gian chỉ có mấy ngày, hắn lại đột phá đến Nguyên Khí tầng bốn rồi.
Đột phá đến Nguyên Khí tầng bốn cũng đã đành, Diệp Viễn lại liên tiếp xông qua ba cửa ải, trở thành học viên Địa cấp, điều này tạo lực trùng kích cho nàng quá lớn.
Không ngờ thành tựu võ đạo của Diệp Viễn cũng lợi hại như vậy.
Lần trước trong lớp dược lý, Diệp Viễn để lại cho Phong Nhược Tình ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Học viên Hoàng cấp ngay cả đan đồ đều không phải, lại lý giải đối với đan phương cấp hai thượng phẩm sâu sắc như vậy, còn biết thiên môn thủ pháp luyện chế Âm Dương Phân Lưu Thuật như vậy, cho nên mới động tâm tư để hắn đến làm trợ thủ.
Ai biết, Diệp Viễn gia hỏa này dĩ nhiên trốn nàng!
Phong Nhược Tình biến trở nên bướng bỉnh vì cho tới bây giờ cũng không biết cái gì là cự tuyệt, nhất định phải đem Diệp Viễn tóm lại làm trợ thủ mới thôi!