Tuyệt Thế Hảo Baby

Chương 3.1

Edit: Bilundethuong

Thật sự là kì quái a.

Bạch Lộ Hàn có chút hoang mang nắm trong nôi đạp đạp chân lung tung, không thể xoay người thì cử động tay chân vậy, như vậy mới sớm có thể đứng được.

Mấy ngày hôm nay, hắn càng lúc càng xem tên tiểu tử thuận mắt hơn, cảm giác bài xích trước đó vài ngày chẳng biết từ lúc nào đã biến mất không còn dấu vết, khác hơn nữa, hắn còn dần dần thích cái cảm giác tên tiểu tử ôm hắn vào lòng.

Có phải lâu ngày thành quen? Không phải, ba hắn cũng ôm hắn, nhưng không có cái cảm giác thoải mái như toàn bộ thế giới là của mình như thế này.

Rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Hắn thận trọng suy ngẫm lại….

Nghĩ mãi, nghĩ mãi, bất giác Bạch Lộ Hàn bất tri bất giác ngủ mất.

Công việc đã xong một phần, Hình Phong quay đầu lại nhìn thấy thế, không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Lúc này nên tranh thủ thay cho cục cưng cái tã, bởi vì mỗi lúc thay tã, cục cưng lại quẫy đạp, thật sự rất sợ hắn bị thương, đành phải vụng trộm nhân lúc hắn ngủ mà thay. Không biết tại sao, cậu có cảm giác, cảm thấy hình như cục cưng ngượng ngùng thì phải.

Một đứa bé mới có mấy tháng như vậy, hiểu được quái gì là thẹn thùng? Tưởng tượng cũng quá phong phú  rồi? Hình Phong không khỏi cười nhạo mình.

****

Trong cơn mơ, mơ mơ màng màng, Bạch Lộ Hàn phảng phất thấy mình đang ở nơi nào đó, trước mắt đột nhiên xuất hiện một mảng sương trắng, trong sương mù hình như có ai đang gọi hắn.

Đây là đâu? Hắn nhìn sang phía tây, lại đột nhiên phát hiện dưới chân căn bản không có đường, khắp nơi đều là bông, làm cho người ta sợ hãi. Tiếp theo hắn lại phát hiện một sự việc gây chấn động, đó chính là việc hắn trở lại như cũ! Tay không còn là của đứa bé, thân cao tới 1m90, thân hình kiện mỹ giống như người mẫu dưới ánh đèn sân khấu, thành thục vững vàng khí thế kiêu ngạo, tất cả đều trở lại.

Bạch Lộ Hàn hưng phấn nhìn lại tay mình, lại lúc lắc vài cái. Là thật, có cảm giác a!

Đây mới là chình mình, ông trời quả có mắt. Nhưng mà, những người khác ở đâu? Biến lại trở về, tại sao lại ở một nơi không biết là đâu thế này? Hơn nữa nói đúng ra, hắn đang ở không trung, dưới chân ngoại trừ sương trắng ra không có gì. Rõ ràng không có đường, cảm giác này là sao, thật quỷ dị.

Phía trước bông dần dần bị xua tan, trong mơ hồ xuất hiện một cái gì đó màu lam, nhàn nhạt lắc lư, làm cho người ta có cảm giác thư thái phi thường.

Lòng hiều kì khiến Bạch Lộ Hàn tiến về phía trước, không đúng, là hắn trôi về phía trước. Hắn đi đến đâu, sương trắng dần bay ra, vật màu lam càng lúc càng rõ, bên trong hình như còn có vật nhỏ gì đó.

Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy rõ, ở trong cái võng lam chính là một đứa bé đang ngủ, khuôn mặt tựa như thiên sứ rất đáng yêu làm cho Bạch Lộ Hàn lại cả kinh. Đứa bé này….không phải là đứa trẻ mà hắn bị nhập hồn vào sao? Khi Hình Phong ôm hắn soi qua gương, khuôn mặt, cực kỳ đáng yêu mà hắn cứ coi là đáng ghét, cùng với khuôn mặt trước mắt này không có gì khác nhau!

Bạch Lộ Hàn chớp chớp hai cái, vươn tay chạm thử, đụng vào được! Không phải là ảo giác, nói cách khác hắn hiện tại không có ở trên người đứa bé? Nhưng mà tại sao đứa bé con này tại sao bất tỉnh?

Hắn vỗ vỗ khuôn mặt đứa bé, không có phản ứng gì, lại lay lay hai cái, vẫn không có tỉnh lại.

Đây là chuyện gì vậy?

Xung quanh sương trắng bốc lên, chậm rãi hướng bọn họ vây quanh.

“Này, tiểu quỷ! Tỉnh lại!”

Bạch Lộ Hàn nóng nảy, lay lay mạnh thân thể đứa bé.

Có phải đứa bé này bất tỉnh là do hắn trở về lại như cũ?

Đứa bé như là không còn biết cái gì cả, im lìm chìm vào giấc ngủ.

“Tiểu quỷ!”

Bạch Lộ Hàn nói, đột nhiên cảm thấy chóng mặt, thân thể cũng té xuống.

“Cục cưng, cục cưng, xảy ra chuyện gì vậy?”

Ở bên cạnh đang đọc sách Hình Phong nghe thấy Bạch Lộ Hàn đang ngủ bỗng nhiên kêu ê ê a a to lên, sợ quá cậu vội vàng kêu lên.

“Ê a—“

Bạch Lộ Hàn đột nhiên bừng tỉnh, người đầy mồ hôi lạnh. Lần đầu tiên chứng kiến vẻ mặt lo lắng khẩn trương ân cần của Hình Phong, khiến cho hắn không khỏi sững sờ.

Nơi này là?

“Ê a?”

 Giọng nói của hắn, sao lại không thể nói chuyện được?.

Nôi? Cơ thể của hắn? Bạch Lộ Hàn gấp đến độ muốn nhảy dựng lên, lại chỉ thấy mây gió trôi qua mà thôi.

Cái này, vừa rồi không phải là đứa bé ở kia? Sao hắn lại trở về cơ thể đứa bé? Không phải đã biến thành người lớn rồi sao?

Bạch Lộ Hàn vừa vội vừa giận, ê a ê a lung tung kêu một phen, lại làm cho Hình Phong sợ hãi.

“Cục cưng, chuyện gì thế? Chỗ nào không thoải mái?”

Hình Phong vội vàng bế lấy hắn kiểm tra.

Bạch Lộ Hàn đang vừa tức vừa kêu to, khuôn mặt Hình Phong đột nhiên nhích lại gần, trong giây lát hắn đình chỉ mọi tiếng động.

Cái này…đây là làm gì thế?

Hình Phong chạm trán mình vào trán hắn, cảm giác ấm áp dịu dàng thoáng cái len lỏi vào sâu trong lòng hắn, phảng phất có cái gì bị gây náo loạn dường như hòa tan ra.

Bạch Lộ Hàn nín thở, một loại cảm giác trước nay hắn chưa từng có.

Thình thịch……thình thịch….

Thình thịch……thình thịch….

Thình thịch……thình thịch….

Thình thịch thình thịch thình thịch…

Cái này….âm thanh gì vậy?

Sao càng lúc càng to lên…càng lúc càng nhanh….?

Hơn nửa ngày, Bạch Lộ Hàn mới nhận ra đó là tiếng đập của tim mình.

Cái quái gì vậy? Sao tim hắn lại đập nhanh thế? Cũng không mối tình đầu của đứa nhóc mới lớn! Chẳng lẽ là triệu trứng bệnh tim?

Đang muốn cực lực phủ nhận, trong lúc lơ đãng hắn lại bị đôi lông mi thật dài của Hình Phong rủ xuống hấp dẫn.

Thật dài…thật đen…

Thật xinh đẹp…

Xinh đẹp?!

Bạch Lộ Hàn bị suy nghĩ của mình làm cho sợ hãi. Đầu óc hắn bị làm sao vậy? Bị ám sự hồ đồ của trẻ con? Đầu tiên là nghĩ tên tiểu tử đáng yêu, bây giờ là cảm thấy cậu xinh đẹp? Cậu là một nam nhân đích thực nha! Sao hắn lại có suy nghĩ thế chứ?

Xinh đẹp…quá kì quái a?

Đang suy nghĩ, Bạch Lộ Hàn bị một mùi thơm thoang thoảng đoạt lấy sự chú ý.

Đây là….mùi thơm của xà phòng trên người tiểu tử, hơn nữa còn còn là loại tốt nhất…sao có thể dễ chịu như vậy? Giống như…giống như…

Giống như mùi thơm của hoa cỏ vậy….

Làm cho người ta muốn chìm nghỉm trong cảm giác hạnh phúc đó cả đời….

Dừng! Đây cũng là so sánh gì vậy?

Bạch Lộ Hàn lại giật mình.

Xong rồi! Hắn nhất định là có bệnh!

Chắc chắn, chắc chắn là bị sốt, mới có thể sinh ra những suy nghĩ quái dị như vậy!

“Không có bị sốt…”

Hình Phong dùng trán đo thử nhiệt độ cơ thể hắn.

“Không sao là tốt rồi…”
Bình Luận (0)
Comment