Tuyệt Thế Hảo Yêu

Chương 122

Tâm niệm khẽ động, Lý Vân vội vàng lui về sau. Lucifer cũng đuổi theo không bỏ. Bất đắc dĩ, Lý Vân mở miệng phun ra một ngụm tiên huyết vào Bồ Đề Nhận.

Nhất thời, kim quang đại thịnh, đem Địa Ngục kia Âm Hỏa ép xuống. Lucifer tiêu hao vô cùng lực lượng hắc ám dẫn Địa Ngục Âm Hỏa nhưng không đưa đến tác dụng mong muốn, lực lượng lại bị tổn hao nhiều. Lý Vân tâm thần đại chấn, gia tăng thế tiến công. Lý Vân một trận mạnh mẽ tấn công tới, Lucifer rốt cục chống đỡ hết nổi, bị Bồ Đề Nhận cắt tay phải, máu đen bay tán loạn. Lý Vân trong lòng mừng thầm, đang muốn gia tăng thế tiến công. Đột nhiên Lucifer kia hai cánh xuất động, trong nháy mắt mất đi hình bóng. Ngay thời điểm Lý Vân còn chưa phản ứng kịp, một cổ lực lượng khổng lồ hiện ra phía sau hắn, nặng nề đánh lên lưng của hắn. Thoáng chốc, lực lượng hắc ám chui vào thân thể hắn, bắt đầu tùy ý mà phá hư kinh mạch trong cơ thể.

Lý Vân phun ra một búng máu quay đầu nhìn lại, gã âm hiểm giả dối Lucifer đã ở phía sau hắn.

Lý Vân trong lòng giận dữ, mắt thấy liền thành công, bây giờ lại bị cái tiểu nhân hèn hạ này dùng tốc độ thủ thắng. Hắn cũng không nghĩ nhiều, nỗ lực đem yêu lực không còn nhiều, thôi động Bồ Đề Tâm Kinh, một cổ đao mang thực chất từ Bồ Đề Nhận dâng lên, nhất thời thiên địa biến sắc, đao thế lăng không tấn công tới, tốc độ cực nhanh, uyển như thiểm điện. Lucifer vốn tưởng rằng Lý Vân bị mình đánh lén đã nỏ mạnh hết đà, lại không nghĩ rằng tiềm lực đan còn có công hiệu trấn áp thương thế. Vì vậy, Lý Vân một đao này, cũng uy lực kinh người. Lucifer khinh địch sơ suất, lúc này cũng khó có thể chống đỡ. Hắn vội vàng vận khởi lực lượng toàn thân nhanh né ra, đao thế đập vào sau lưng hắn, lực lượng khổng lồ đem thân thể hắn đánh bay.

"Chúng ta sẽ còn gặp mặt!" Lưu lại một một câu ngoan thoại, Lucifer dựa thế bỏ chạy.

Lý Vân thu hồi Bồ Đề Nhận, thổ huyết trốn ra xa.

...

...

Tháng ba ở tỉnh thành, trận tuyết lần thứ hai rơi xuống. Tuyết ở giữa không trung bay tán loạn, bay lả tả mọi nơi trong tỉnh thành. Toàn bộ thế giới một màu trắng xoá, thập phần xinh đẹp.

Đêm khuya, bông tuyết trắng rớt xuống lấp đầy trên đường cái. Lúc này sắc trời mờ mờ, mọi người trên đường cái phát hiện khắp nơi đều rải rác truyền đơn. Vừa nhìn liền quá sợ hãi. Tình thành khắp nơi đều là giấy truyền đơn. Đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống này.

Chùa Bạch Mã cùng chính phủ có liên quan cũng xem qua. nội dung truyền đơn, sau đó phái người quét sạch truyền đơn, đồng thời nghiêm ngặt khống chế nội dung trong truyền đơn..

Bất quá bọn hắn còn đánh giá thấp. Tình huống quá nhiều. Đồng thời cũng đánh giá quá cao thủ đoạn của mình. Sau một giờ, tỉnh thành ai ai đều biết, thế giới này thật sự có Tiên Yêu Thần Ma.

Bất quá, phần lớn nhiều người không tin nội dung trên. Mặc dù có miêu tả kèm theo lời chứng thực, thế nhưng mọi người vẫn nghĩ đây là một cái tà giáo đang truyền bá.

Buổi trưa, trên TV, đài phát thanh tin nhắn ngắn cũng bác bỏ tin đồn. Cũng vậy, đại bộ phận người dân đều tin rằng. Đây là một cái tổ chức tà giáo đang thuyết pháp.

Không có lửa thì sao có khói, chưa hẳn không đúng.

Có người không tin, nhưng luôn có người tin tưởng.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí quỷ dị bao phủ ở tỉnh thành.

Thời điểm Lý Vân thấy truyền đơn, đã là xế chiều. Mà hôm nay, cách ngày hắn cùng Lucifer tranh đấu đã qua hơn hai mươi ngày. Trường học cũng phải nhập học. Thương thế của hắn được Cửu Vĩ Hồ dốc lòng chiếu cố, đã khỏi hẳn.

Mười ba thị tộc cùng chi nhánh. Trước may mắn tụ hội còn tồn tại đã bị bắt toàn bộ dẫn về chùa Bạch Mã Tề Vân Tháp, với sinh hoạt cuộc sống không bằng chết.

Bộ môn chính phủ có liên quan lần đầu tiên đối mặt cục diện này, không khỏi có chút khẩn trương, tuy rằng chùa Bạch mã biện pháp đắc lực, nhưng một bộ phần người dân vẫn kinh hoàng. Mấy ngày gần đây, bầu trời vừa tối đen, mọi người ra cửa ít đi. Ảnh hưởng nghiêm trọng đến tỉnh thành về đêm. Hồng gia Quán bar Tiền Quỹ đứng mũi chịu sào.

Bởi vì Lucifer xuất hiện, Hồng gia không còn hiềm nghi. Cùng chùa Bạch Mã và chính phủ có liên quan thương lượng, Quán bar Tiền Quỹ trả lại cho hắn.

Bất quá Yến Tử lại không trở về bên người Hồng gia nữa. Nàng lần nữa cường điệu, mạng của mình là Lý Vân cứu, cho nên muốn ở lại bên người Lý Vân làm trâu làm ngựa báo đáp hắn.

Đối với chuyện này Cửu Vĩ Hồ tuy rằng không cam lòng, lại không có biểu hiện thái độ cường ngạnh.

Làm một nữ nhân thông minh, nàng hiểu được tiến thối. Chuyện tình như thế, phải để Lý Vân  quyết định.

Lý Vân có suy nghĩ của chính mình. Hắn muốn biết thân phận chân thật của Yến Tử, cho nên hắn thầm chấp nhận yêu cầu Yến Tử muốn lưu lại.

Cửu Vĩ Hồ trong lòng chỉ phê bình kín đáo, nhưng cũng không nói gì. Mọi thứ khác không có ý nghĩa, quan trọng... Lý Vân đã là nam nhân của nàng. Đừng nói là Yến Tử. Coi như là Hải Quỳnh tiên tử trở về thì như thế nào?

...

...

Cùng Lucifer đánh nhau, Lý Vân lần thứ hai cảm nhận được tầm quan trọng tu vi. Mấy ngày nay, tính tình của hắn thu liễm không ít. Phần lớn thời gian, hắn đều tu luyện.

Hôm nay, trong lúc tu luyện. Lại phát hiện Tử Phủ của mình nhiều ra thêm một tên tiểu nhân màu.

Lý Vân có chút không dám tin tưởng, lại dò xét mấy lần mới khẳng định. Hắn một trận mừng như điên, bởi vì cái tiểu nhân màu vàng kia, là Phật Anh trong truyền thuyết. Cũng chính là còn đường tu luyện Bồ Đề Tâm Kinh buộc phải đi qua. Nguyên bản về ghi chép Bồ Đề Tâm Kinh, chỉ có cao tăng có đại đức tính ở dưới cơ duyên tu luyện thành Phật anh. Thế nhưng hắn vạn lần không ngờ, mình là yêu quái, lại tu ra Phật anh.

Lý Vân âm thầm đoán rằng, này cùng mình là cửu thế thiện nhân có liên quan, đồng thời cùng thân phận của mình tất có liên hệ. Vì thế, đối với thân phận của mình, Lý Vân càng thêm tò mò.

Hắn điều tức vài lần, cảm giác yêu lực trong cơ thể xuyên suốt kinh mạch thật nhanh, cảm giác cùng trước kia quả thực không thể so sánh nổi. Trong cơ thể yêu lực cuộn trào mãnh liệt, hơn nữa tốc độ hấp thu thiên địa linh khí đích xác so với trước nhanh hơn nhiều. Thời diểm hút vào thiên đia linh khí, kinh mạch trong cơ thể cũng không có hiện tương bành trướng.

Lý Vân trong lòng mừng rỡ, tu vi của mình lại được đề cao.

Vui mừng qua đi, trong lòng hắn kỳ quái, lúc nào lại luyện ra Phật Anh? Hắn suy tư một lúc, trong lòng đại khái hiểu. Hẳn cùng Lucifer dùng mạng đổi mạng, lúc này mới kích phát tiềm lực trong cơ thể. Mình rốt cuộc nhân họa đắc phúc.

Thật đúng là vận may, Lý Vân âm thầm may mắn. Phật Kinh thành tựu rất khó, quá trình hung hiểm không gì sánh được, một người dưới tình huống bình thường rất khó bảo đảm không xảy ra vấn đề, lúc này sẽ có sư môn trưởng bối ở bên hộ pháp, mà hắn đần độn lại dễ dàng vượt qua quá trình này, có thể nói chuyện tốt toàn bộ hắn đều hưởng hết.

Nhưng rồi nghĩ đến thế cục trước mắt càng ngày càng rối loạn, ngay cả Đọa Lạc Thiên Sứ đều xuất hiện, trời biết bước tiếp theo còn có người nào? Trong lúc nhất thời không khỏi lại có chút thương cảm.

Hiện tại để cho hắn nghĩ không ra là, Lucifer cùng La Sát là quan hệ như thế nào? Hắn đang suy nghĩ, hai cái nhân vật phản diện này có thể hay không đã cấu kết ở cùng nhau?

Lý Vân thở dài một tiếng, che giấu phiền muộn trong lòng, không suy nghĩ thêm nữa. Hắn đem "Bồ Đề Nhận" nặng ra đề luyện một lần, thêm vào thần trí của mình ở bên trong. Kể từ đó, sau này sử dụng Bồ Đề Nhận sẽ gặp càng thêm linh hoạt. Phát huy ra sát thương lớn nhất.

Trong cuộc sống, Lý Vân tiếp tục chuyên tâm tu luyện. Tuy rằng lúc này đại học tỉnh thành đã mở cửa, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy. 

Thế gian hiện nay, thực lực mới là vương đạo.

Lý Vân bóp động pháp quyết Phật ấn, vận khởi Bồ Đề Tâm Kinh, bắt đầu hấp thu thiên địa linh khí, tiến thêm một bước củng cố Phật anh. Cho đến ba ngày sau, hắn mới xuất quan.

Lý Vân cũng không nói cho ai biết mình tu ra Phật Anh. Loại chuyện này, càng ít người càng tốt.

Loại tình huống hôm này, ngay cả hắn cũng mơ hồ. Mình đến cùng là Phật hay yêu?

...

...

Trường học nhập học đã có mấy ngày, cũng may Hồ ly tinh sớm giúp Lý Vân chuẩn bị tất cả. Tuy rằng tới trể vài ngày, cũng không có gì đáng ngại.

Trên thực tế năm thứ tư đại học là học kỳ cuối cùng, phần lớn bạn học đều đã liên hệ được nơi công tác. Đi học chỉ xem như góp đủ hồ sơ. Mọi người đến trường học, chủ yếu là cầm bằng tốt nghiệp.

Buổi chiều sau khi tan học, Nhâm Hiểu Nguyệt chủ động hẹn Lý Vân đi uống cà phê. Làm "Bạn trai" Nhâm Hiểu Nguyệt, Lý Vân tự nhiên là nghĩa bất dung từ, vui vẻ đáp ứng.

"Lý Vân, có đúng hay không đã xảy ra chuyện? Thế nào ngày hôm nay mới đi học?"

Nhâm Hiểu Nguyệt thanh âm rất ôn nhu, sợ mình nói lớn tiếng, sẽ hù dọa Lý Vân. Ở trước mặt Lý Vân, Nhâm Hiểu Nguyệt đã không còn ngây ngô ngượng ngùng như trước, nàng toàn thân lộ ra khí tức thanh xuân, nhìn qua tràn đầy sức sống.

"Cũng không có chuyện gì..."

Lý Vân cười nói:

"Chuyện gì cũng đã giải quyết rồi, từ hôm nay trở đi, ta liền có thể an tâm đi học."

Lời tuy như vậy, chỉ là Lý Vân cũng không rõ ràng lắm, sau này tới cùng còn phiền toái hay không? Có thể, chỉ có nắm La Sát, thì mới dẹp yên được.

"Thật tốt a!" Nhâm Hiểu Nguyệt mừng rỡ nói:

"Cứ như vậy, sau này chúng ta liền có thể mỗi ngày gặp mặt."

"Kỳ thực ngươi cũng có thể đến xem ta a." Lý Vân nói.

Nhâm Hiểu Nguyệt nhìn gương mặt anh tuấn của Lí Vân, ánh mắt sáng lên, lòng không khỏi có chút mê loạn.

Lúc này có hai bạn gái vừa đi đến, liếc mắt liền thấy được Nhâm Hiểu Nguyệt, Lý Vân ngồi ở phía trước cửa sổ. Các nàng cùng Lý Vân, Nhâm Hiểu Nguyệt đều là một lớp. Hơn nữa hai vị bạn học cùng Nhâm Hiểu Nguyệt còn hết sức quen thuộc. Tựa hồ hơi do dự một chút, các nàng hướng bên này đi tới.

Trong đó một vị nữ hài buộc tóc đuôi ngựa cúi đầu ép hỏi Nhâm Hiểu Nguyệt ăn mảnh một mình. Đồng thời hỏi nàng cùng Lý Vân tới cùng là quan hệ như thế nào.

Chờ Nhâm Hiểu Nguyệt đỏ mặt thừa nhận là quan hệ tình lữ. Các nàng nhất thời có chút giật mình. Phải biết rằng, Nhâm Hiểu Nguyệt ở tỉnh đại khái là nhân vật giảng đường cấp hoa hậu, muốn theo đuổi nàng toàn con em nhà giàu, tuổi trẻ tài giỏi đẹp trai không biết có bao nhiêu. Thế nhưng nàng lại cùng người không có tiếng tăm gì, tướng mạo không phải rất xuất chúng. Thật sự là ngoài ý muốn...

Nữ hài buộc tóc đuôi ngựa cười nói:

"Tốt nha Lý Vân, đều nói thỏ không ăn cỏ gần hang... Ngươi thế nhưng xuất thủ không tầm thường a. Thế nào đem Hiểu Nguyệt chúng ta lừa gạt tới tay."

"Đúng vậy, thế nào lừa gạt tới tay, thành thật khai báo!"

Nữ hài mặc áo lông ngắn màu xanh cũng cùng với tư thế hỏi thăm.

Hai cô bé đều là bạn tốt Nhâm Hiểu Nguyệt. Niên kỷ Nhâm Hiểu Nguyệt lớn hơn một chút, tư tưởng, ăn nói cũng thành thục nhiều lắm, Nhâm Hiểu Nguyệt bình thường cũng được các nàng chiếu cố. Những này Lý Vân đều biết. Cho nên đối với các nàng hỏi, cũng không có bất kỳ chán ghét. Đang muốn trả lời. Nhưng không nghĩ Nhâm Hiểu Nguyệt mở miệng trước:

"Là ta theo đuổi hắn."

Lời này vừa nói ra, hai cô gái nhất thời liền ngây ngẩn cả người. Các nàng dường như khó có thể tưởng tượng, sự tình là như vậy? Lại còn là Nhậm đại tiểu thư chủ động theo đuổi.

Nhâm Hiểu Nguyệt giảo hoạt cười:

"Lý Vân hắn là tiềm long ẩn nấp, ta nếu không phải gặp chuyện không may, sợ sẽ không có phần của ta."

"Ha hả!" Lý Vân vội vàng cười nói: "nói đùa thôi, đừng tưởng thật..."

"Ta đã nói rồi!"

Nữ hài thắt bím đuôi ngựa vừa cười vừa nói:

"Nhìn thật làm ta sợ..... Lý Vân, ta xem a, ngươi nhất định là đối tượng Tiểu Nguyệt giúp đỡ đi... Các ngươi có chuyện gì, chúng ta bữa uống cà phê đi."

Đợi được hai cô bạn học bỏ đi, Nhâm Hiểu Nguyệt trợn to mắt nhìn Lý Vân nói:

"Vì sao nói như vậy a..."

Lý Vân cười khẽ:

"Ta sợ ngươi uỷ khuất... Ở trong mắt bạn học ngươi, ta thế nào lại không phải người tốt... Ngươi không sợ các nàng đồn ra ngoài, làm thanh danh của ngươi xấu đi sao."

"Ngươi nói cái gì a!" Nhâm Hiểu Nguyệt bẩm miệng, nói:

"Cái gì gọi là bạn học ta a, các nàng cũng là bạn học của ngươi. Hơn nữa, ngươi là hạng người gì ta so với các nàng rõ ràng. Nếu mà không phải ngươi tận lực bảo trì khiêm tốn, ngươi từ lúc nổi danh. Mụ mụ nói với ta, tiền đồ của ngươi bất khả hạn lượng..."

"Không sai a!" Lý Vân nói.

"Cái gì không sai?" Nhâm Hiểu Nguyệt hỏi.

"Chúc mừng ngươi cùng hương di giảng hòa." Lý Vân mỉm cười.

"Vốn ta là không dự định để ý nàng, chỉ là....."

Nhâm Hiểu Nguyệt gương mặt ửng đỏ, quay đầu đi chỗ khác, nhìn Lý Vân, nói chuyện với hắn:

"Nếu không phải nhìn ở mặt mũi của ngươi, ta mới mặc kệ các nàng."

"Ha hả, xem ra chuyện này hương di phải cảm tạ ta a." Lý Vân nói.

Nhâm Hiểu Nguyệt một đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Lý Vân, nói:

"Mụ mụ nói, tương lai ta có thể trở thành giúp đỡ ngươi. Thế nhưng ta muốn theo ngươi học pháp thuật, học võ công, mụ mụ lại nói không cần. Ta thật không biết nàng có ý gì."

Lý Vân sửng sốt một chút, tùy tiện nói:

"Nghe mụ mụ ngươi không sai, có thể nàng sớm có sắp xếp. Được rồi, Hiểu Nguyệt, mụ mụ ngươi có hay không nói cho ngươinghe về chuyện của nàng."

"Chuyện gì?" Nhâm Hiểu Nguyệt truy vấn.

"Này là..." Lý Vân vội vàng nói sang chuyện khác:

"Chúng ta ra ngoài một chút đi, chuyện tình mụ mụ ngươi, tương lai nàng sẽ nói cho ngươi. Về phần đến tột cùng là cái gì, kỳ thực ta cũng không rõ lắm."

"A!" Giác quan thứ sáu của nữ nhân nói cho Nhâm Hiểu Nguyệt, trong lời nói Lý Vân có chuyện. Bất quá, nàng thấy Lý Vân không nói, cũng không miễn cưỡng truy vấn.

"Sau này có tính toán gì không?"

Lý Vân đột nhiên hỏi:

"Ba mẹ ngươi hợp lại tỷ lệ thế nào?"

Nhâm Hiểu Nguyệt nghe vậy do dự:

"Ta cũng nói không tốt, hẳn là rất khó. Lý Vân, ngươi vẫn sẽ bồi bạn ta sao?"

Lý Vân gật đầu.

Nhâm Hiểu Nguyệt vui vẻ le lưỡi:

"Nói như vậy, ta an tâm."

...

...

Bên ngoài gió thật to. Tuy rằng khí trời từ từ trở nên ấm áp, thế nhưng tỉnh thành một năm gió lạnh. Lý Vân nhẹ nhàng nắm tay Nhâm Hiểu Nguyệt nói:

"Lạnh không?"

Nhâm Hiểu Nguyệt đem thân thể dán chặt Lý Vân, cảm nhận được hơi ấm nam nhân:

"Ta một điểm cũng không lạnh."

Khí tức trên người Lý Vân để cho nàng hơi say.

Lý Vân cảm giác thân thể Nhâm Hiểu Nguyệt truyền đến sự co dãn, mềm mại, ấm áp kinh người, khắc chế ý niệm kiều diễm trong lòng trong đầu. Hắn không biết thân phận khi trước của nàng, hắn biết mình nhất định phải khắc chế.

Nhâm Hiểu Nguyệt cũng ý thức động tác của hai người vô cùng thân thiết, đỏ mặt, đưa tay lên tiếng nói:

"Lý Vân, ngươi biết chuyện gì? Mụ mụ nói với ta, hắn và ba ba không phải người cùng một thế giới, cho nên không có cách nào hợp lại. Ta không hiểu, những lời này là có ý gì?"

Lý Vân cười cười, cầm tay nàng, chậm rãi bước đi:

"Ta cũng không rõ ràng lắm. Có lẽ là hai người không có tiếng nói chung đi..."

Nhâm Hiểu Nguyệt bất đắc dĩ gật đầu: "Có lẽ là như vậy đi....."

Cứ như vậy, hai người dắt tay bước chậm ở trên đường cái.

Đang lúc hoàng hôn, hai người tay nắm tay. Lý Vân đưa Nhâm Hiểu Nguyệt về tới nơi ở Hàn Di Hương.

Vào cửa, Hàn Di Hương nhìn chằm chằm Nhâm Hiểu Nguyệt:

"Ngươi thực sự thích hắn? Ngươi có đúng hay không dự định sau này gả cho hắn..."

"Mụ mụ, ngươi nói cái gì... Ta không biết ngươi đang nói cái gì"

Nhâm Hiểu Nguyệt có chút e thẹn. Nàng tuy rằng phủ nhận, nhưng Nhâm Hiểu Nguyệt biết nội tâm mình nghĩ gì:

[ Đúng vậy, nàng đối với Lý Vân đã mê muội sâu đậm.]

"Xuân tâm nhộn nhạo sao?" Hàn Di Hương trêu ghẹo Nhâm Hiểu Nguyệt.

"Không có gì mất mặt, ngươi thật sự đến tuổi kết hôn. Huống hồ Lý Vân kia đích thật là lựa chọn tốt."

Hàn Di Hương vừa cười vừa nói:

"Thật thèm làm nữ nhân của hắn sao. Hiểu Nguyệt, nghe ta nói, nếu ngươi thực sự thích Lý Vân, không cần do dự, lớn mật theo sát hắn. Thực sự không được liền gạo nấu thành cơm....."

Nhâm Hiểu Nguyệt cho nàng khí nở nụ cười:

"Ai như ngươi nói chuyện như vậy với con gái mình?"

"Ha hả!"

Hàn Di Hương cười nói: "Sau này ngươi sẽ hiểu ý ta."

...

...

Hậu viện Chùa Bạch Mã, trong một căn phòng, một mảnh an tĩnh cùng lúng túng trầm mặc. Bao gồm Trí Không đại sư và vài cao tăng ở bên trong đều kinh ngạc nhìn Trí Hoằng đại sư.

Mà Trí Hoằng đại sư lấy tay sờ sờ cái đầu trọc của mình, mặt không chút thay đổi. Đột nhiên, hắn nở nụ cười. Tiếng cười có chút quỷ dị.

Trí Hoằng đại sư có thể cười, nhưng pháp tăng không dám cười.

"Các ngươi bây giờ nên làm gì?" Trí Hoằng đại sư rốt cục đè xuống khoái ý trong lòng, nhìn đám Pháp Tăng hỏi.

Đương thời Giới Luật viện thủ tọa Trí Không đại sư. Hắn dưới sự lãnh đạo pháp tăng phụ trách duy trì an toàn tỉnh thành, phụ trách theo dõi, điều tra những Viễn Cổ huyết mạch thức tỉnh. Hôm nay tỉnh thành xảy ra đại quy mô truyền đơn. Hắn phải có trách nhiệm.

"Sư huynh, chuyện này là ta giám sát bất lợi." Trí Không đại sư nói.

Trí Hoằng cau mày, hai mắt nhìn hắn, trách cứ nói: "Ta chỉ hỏi ngươi bây giờ nên làm gì? Mà không phải hỏi tội ngươi..."

Trí Không đại sư nhỏ giọng hồi đáp: "Đối phương hẳn là chủ mưu, chúng ta nên tăng mạnh chế độ, thực sự không được, liền đem tỉnh thành địa giới tất cả yêu ma quỷ quái hết thảy bắt lại, ai cũng thẩm vấn, ta cũng không tin hỏi không ra kết quả."

Trí Hoằng đại sư cười cười, chỉ là nụ cười này có chút âm hàn, thanh âm của hắn có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Ngươi cảm thấy chúng ta có nhiều thời gian như vậy sao?" Trí Không đại sư cau mày nói: "Vậy theo ý của sư huynh, chúng ta bây giờ nên làm gì?
Bình Luận (0)
Comment