- Hình như Hải Quỳnh tiên tử biết người đang ẩn núp trong bóng tối là ai?
Tuệ Viễn hỏi.
- Có lẽ biết, mà cũng có thể không biết...!
Giờ phút này Trí Hoằng đại sư không chắc cho lắm.
- Vân, cẩn thận một chút...!
Hai người đang trong trạng thái chuẩn bị đấu võ thì nháy mắt Hải Quỳnh tiên tử đã đi tới. Đồng thời đứng trước mặt bảo vệ hắn.
Trương Đại Quốc nhất thời bị kích thích. Hai mắt hiện lên một đạo sát khí, hàm răng nghiến lại ….hắn hận không thể ăn tươi nuốt sống Lý Vân ngay lập tức.
Lý Vân cảm thụ rất rõ ràng được sát khí của bác nông dân. Hắn nhất thời thu lại vẻ mặt không để ý, khuôn mặt bắt đầu trở nên ngưng trọng.
- Cô tránh ra đi...!
Nét mặt Lý Vân lộ ra một tia cười nhạt, nhẹ nhàng đẩy thân hình mềm mại của Hải Quỳnh đang đứng chắn phía trước. Cảm thụ được sát khí đang lao tới, nhẹ xoay xoay cổ tay một chút, Bồ đề nhận đã nằm trong tay, đầu dao hướng xuống đất. Đối với Trương Đại Quốc điềm đạm nở nụ cười:
- Bác à, ngươi đã muốn chơi với ta, vậy ta cũng chẳng khách khí nữa.
- Vân. cố gắng lên…!
Hải Quỳnh tiên tử chỉ sợ không kích thích được Trương Đại Quốc, nhẹ nhành đi lên thơm nhẹ vào môi Lý Vân.
- Ta giết ngươi…!
Quả nhiên kiếm tiên Trương Đại Quốc khuôn mặt bắt đầu biến dạng. Trong mắt sát khí lóe lên. Tức giận nói:
- Ngươi phá hỏng hạnh phúc của ta, đoạt người yêu của ta, ngày hôm nay ngươi không chết thì chính là ta chết.
- Bác à, phải là ta sống thì ngươi cũng được sống.
Lý Vân khóe miệng nở nụ cười nhạt:
- Nhiều lắm chỉ đem ngươi đánh cho tàn phế thôi. Chúng ta là người văn minh sống trong xã hội hiện đại không thịnh hành việc phóng hỏa giết người. Ngươi lạc hậu quá rồi.
Đối mặt với sự chế nhạo cùng khiêu khích của Lý Vân, tâm tình Trương Đại Quốc nổi sóng dữ, lập tức hét một tiếng giận dữ, hắc sắc lợi kiếm trong tay hóa thành một đạo quang mang, thẳng hướng Lý Vân công kích.
Trí Hoằng đại sư lại lắc đầu:
- Hắn bị mắc lừa rồi…
Tuệ Viễn có chút không hiểu hỏi:
- Mắc lừa cái gì?
Trí Hoằng đại sư nói:
- Kiếm tiên quá táo bạo, ngươi xem Lý Vân, hắn thủy chung duy trì sự bình tĩnh. Sức chiến đấu của bọn họ vốn không kém nhiều nhau, dưới những tình huống như vậy, tâm tình có thể bình tĩnh được hay không, chính là nhân tố quyết định thắng bại.
Mắt thấy đối phương dùng lợi kiếm chém qua, mắt Lý Vân khẽ nheo lại, không sợ hãi không lùi bước, trái lại cầm Bồ Đề nhận trong tay nghênh đón. Hơn nữa tốc độ của hắn lại cực nhanh, thân thể hóa thành vô số đạo tàn ảnh.
- Hừ, chút tài mọn...!
Trương Đại Quốc khinh thường hừ lạnh, trong đôi mắt chỉ gắt gao nhìn thẳng ngực Lý Vân, quyết tâm một kiếm xuyên tim, để cho hắn không có cơ hội xoay chuyển tình thế. Đừng xem thường Trương Đại Quốc đời này là một nông dân, một khi đã bị kích thích tâm tình hắn sẽ trở nên rất lợi hại.
Bàn về lợi hại, Lý Vân tự nhiên bình tĩnh hơn, nhìn thì có vẻ như hắn đang đi liều mạng, trên thực tế tại thời điểm hai người gần đánh giáp lá cà, hắn lại cố gắng lợi dụng thân pháp linh hoạt để tách ra. Tránh khỏi mũi kiếm của đối phương, đây mới là vương đạo.
Mắt thấy Lý Vân né tránh công kích của mình, nét mặt Trương Đại Quốc bắt đầu có chút tức giận. Lập tức hắn vận khởi kiếm quyết, thay đổi thân hình, một đạo huyền kiếm sắc bén gào thét hướng Lý Vân đánh tới. Một kiếm này tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều.
Tốc độ nhanh hơn, Lý Vân càng lúc càng nguy hiểm. Trải qua nhiều lần công kích trí mạng, Hải Quỳnh tiên tử thỉnh thoảng nhắc nhở, ý tứ quan tâm không cần nói cũng biết.
Hải Quỳnh tiên tử càng quan tâm đối với Lý Vân lại càng khiến lửa giận trong lòng Trương Đại Quốc tăng nhanh. Hắn ra sức thôi động tiên lực trong cơ thể, tốc độ phát ra càng lúc càng nhanh, chỉ hi vọng một kiếm xuyên tim.
Tuệ Viễn thấy tình huống càng lúc càng nguy hiểm, có chút bận tâm, vội vàng thúc dục Trí Hoằng đại sư nói:
- Sư tôn, xem ra kiếm tiên kia đã chuẩn bị liều mạng, hai hổ đánh nhau, không bằng chúng ta đứng ra khuyên can đi?
- Đừng nóng vội...!
Trí Hoằng đại sư tuyệt không bận tâm, hắn ha ha khẽ cười nói:
- Trò hay giờ mới bắt đầu, ta và ngươi không cần kinh hoảng, cứ yên lặng theo dõi kỳ biến.
Nói xong, ánh mắt lão hòa thượng liếc nhìn chăm chú vào một chỗ tối om cách đấy không xa.
Hải Quỳnh tiên tử thì như cũ là vẻ mặt quan tâm.
- Xoát...!
Một tiếng, lợi kiếm của Trương Đại Quốc rốt cục đâm trúng cánh tay trái của Lý Vân. Mặc dù chỉ là một vết thương trên da thịt, bất quá cũng làm hắn hưng phấn không thôi. Dù sao đối phương đã bị thương. Mà bản thân hắn lại chưa bị tổn hao một chút gì.
Khóe miệng Lý Vân lộ ra một tia cười xấu xa. Một chút vết thương nhỏ này với hắn mà nói, căn bản không tính là cái gì. Cho dù trong nháy mắt có bị đâm cho chảy máu ra ngoài, cũng không có gì trở ngại. Hắn đổi tay cầm đao, thân hình nhảy mạnh lên giữa không trung, sau đó song chưởng trong giây lát huy động. Bồ Đề nhận bỗng hóa thành một đạo quang mang màu vàng, từ trên ập xuống dưới, khí thế bá đạo mãnh liệt vô cùng, hướng Trương Đại Quốc chém tới.
- Phanh...!
Theo một tiếng nổ mạnh vang lên, lợi kiếm của Trương Đại Quốc đã chống chọi lại với đoản đao của Lý Vân. Đao kiếm giao nhau sinh ra phản lực thật lớn khiến cho Trương Đại Quốc cảm giác ngực mình giống như bị búa tạ giã vào vậy, khí huyết một hồi nhộn nhạo, Sau đó trong cổ họng có gì ngòn ngọt, một ngụm máu tươi màu đỏ điên cuồng phun ra.
Trí Hoằng đại sư nhìn kiếm tiên thổ huyết, không khỏi cảm khái nghìn vạn lần:
- Thế sự vô thường a, nhớ năm đó, kiếm tiên tại tam giới là tồn tại cường đại cỡ nào...
Trương Đại Quốc thổ huyết, Lý Vân cũng không tránh khỏi. Đón đỡ một kích cứng rắn kia khiến khí huyết hắn cũng cuồn cuộn, không ngoài dự tính phun ra một ngụm máu tươi màu vàng. Lý Vân lo lắng thân phận cửu thế thiện nhân của mình bị bại lộ, vội vàng lau đi vết máu tươi nơi khóe miệng.
Khóe miệng Trương Đại Quốc lưu lại một tia máu tươi, sắc mặt tái nhợt, Trong con mắt tràn ngập kinh hãi cùng không tin. Chính mình là kiếm tiên, tiên tộc thiên về chiến đấu số một số hai của tiên tộc, tuy rằng một vạn năm truyền thừa lưu lại cho hắn rất ít tiên lực. Nhưng không đến mức vô dụng như vậy chứ.
Hải Quỳnh thấy Lý Vân cùng Trương Đại Quốc bất phân thắng bại, trong đôi mắt đẹp trong suốt hiện ra thần sắc hưng phấn. Một tháng cường hóa huấn luyện cuối cũng đã làm ra hiệu quả vô cùng rõ rệt.
Bồ Đề nhận trên ngón tay hắn chuyển một vòng, chỉ vào Trương Đại Quốc cách đấy không xa, khóe miệng Lý Vân lộ ra bộ dáng tươi cười bất cần đời:
- Bác à, xem ra ngươi thực sự đã già rồi... Về nhà trồng trọt đi thôi.
- Chớ có càn rỡ...!
Lý Vân buông lời châm chọc đùa cợt làm cho sát khí trong mắt Trương Đại Quốc càng đậm, tay phải nắm chặt hắc sắc lợi kiếm, tức giận nói:
- Đừng có đắc ý quá sớm, ta và ngươi chiến đấu mới chỉ bắt đầu mà thôi. Ta là kiếm tiên, ta cần máu tươi của ngươi để chứng minh sự vẻ vang của ta...
Lý Vân từ trước tới nay luôn vênh váo với thân phận của mình, trừ Tất Phong gặp lần trước ra, Trương Đại Quốc chính là đối thủ mạnh nhất. Trước đó lực lượng ngang nhau để cho hắn tràn ngập lòng tin. Lúc này, hắn chẳng những không có chút nào sợ hãi. Ngược lại, trong lòng hắn lúc này lại tràn ngập cảm giác sảng khoái do chiến đấu chém giết mang lại. Hắn quơ quơ Bồ Đề nhận, cười dài nói:
- Bác à, ngươi đã không chịu dừng tay, vậy chúng ta đánh tiếp đi.... Là chính ngươi muốn ăn đòn, đừng trách ta bắt nạt người già.