- Điên rồi?
Lý Vân ngạc nhiên, nói:
- Ban ngày ban mặt, ngươi cũng dám đánh người? Ngươi làm hỏng quy tắc của xã hội loài người. Bây giờ ngươi chắc chắn sẽ bị trừng phạt.
- Ngươi không có cơ hội đâu!
Trương Đại Quốc lạnh giọng nói:
- Hôm nay, tất cả các ngươi đều phải chết, ta cũng phải chết. Chỉ có chết mới là cách giải thoát tốt nhất.
- Trân tỷ, trước hết hãy cứu tỉnh Vương Đại Sơn cùng Tần Suất, ta cùng người này ra ngoại ô quyết đấu.
Lý Vân để lại một câu rồi nhanh chân bỏ chạy.
Trương Đại Quốc dường như cũng nhận ra ý đồ, liền đem hắc sắc kiếm thu lại, lần sau dấu vết của Lý Vân mà truy đuổi. Vương Trân Trân vốn định theo Lý Vân để hỗ trợ. Nhưng cuối cùng đành tìm cách nhanh nhất để cứu tỉnh Vương Đại Sơn cùng Tần Suất. Xong xuôi thì ba người cùng đến để hỗ trợ.
Nhiều người thì tác dụng đem lại mới lớn.
Để giảm nguy hiểm đến người vô tội, Lý Vân chạy một mạch đến vùng núi ở ngoại ô. Đứng trên gò núi, Lý Vân lạnh lùng nhìn Trương Đại Quốc:
- Vì sao ngươi không chịu bỏ qua. Lẽ nào ngươi không hiểu Hải Quỳnh tiên tử căn bản không yêu ngươi. Nếu ta không xuất hiện thì ngươi cũng không có cơ hội.
- Câm mồm!
Trương Đại Quốc quát khẽ, nói:
- Miệng lưỡi sắc sảo. Ta mặc kệ ngươi nói như thế nào, ta chỉ biết đó là nữ nhân của ta. Chỉ thế thôi…
- Ta và ngươi không chết không ngừng..!
Trương Đại Quốc oán hận nói:
- Lần trước ta bị ngươi sỉ nhục, thiếu chút nữa là tự sát. Sau này nghĩ lại, nếu ta chết, chẳng phải khiến ngươi sung sướng còn ta lại chịu đau đớn sao. Cho dù chết ta cũng phải kéo theo ngươi. Trên đường xuống hoàng tuyền cũng có người để trò chuyện.
- Huyết kiếm quyết?
Lý Vân đột nhiên hỏi.
- Hừ!
Trương Đại Quốc hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Huyết kiếm quyết thì tính là gì, ta sẽ cho ngươi biết ta lợi hại thế nào. Ta đã nỗ lực rất lớn. Thậm chí bỏ cả tình huynh đệ. Cho nên, dù thế nào thì ngươi cũng phải chết.
Lý Vân suy đoán:
- Ta biết rồi, nhất định là ngươi đã nhờ vả lực lượng tà ác. Nên Lữ Tuấn mới một đao chặt đứt tình huynh đệ với ngươi. Đối phương là ai? Phương tây Ma tộc hay là phương đông Yêu tộc?
- Câm mồm!
Trương Đại Quốc giận dữ nói:
- Ta trở thành như ngày hôm nay, tất cả là do ngươi ban tặng. Chịu chết đi.
Đang nói, hai tay Trương Đại Quốc đã xuất hiện hắc sắc lợi kiếm, hai tay nắm chặt hướng Lý Vân chém tới. Lý Vân vội vàng dùng Bồ Đề nhận nghênh đón.
- Phanh…
Hai người đã đánh giáp lá cà. Lý Vân cảm thấy một cỗ khí tức âm hàn từ chỗ kiếm tiên hướng về phía mình cuốn tới. Hắn hít sâu một hơi, liên tục lùi lại mấy bước mới thoát khỏi cỗ khí tức âm hàn đó.
Trương Đại Quốc chăm chú nhìn Lý Vân, cười lạnh nói:
- Đây chỉ là mới bắt đầu.
Trong lúc nói chuyện, thân hình Trương Đại Quốc như tia chớp hướng Lý Vân nhào tới. Lúc này cỗ khí tức âm hàn xung quanh hắn càng dày đặc. Lý Vân cảm giác như chính mình đang ở trong hầm băng. Hơi rùng mình, Lý Vân tập trung, hai tay nắm chặt Bồ Đề nhận, trong lòng niệm Bồ Đề Tâm kinh, không chùn bước rồi nghênh đón. Hải Quỳnh tiên tử có nói đỉnh cao của phòng ngự là tấn công. Đối mặt với cường địch, không tiến chắc chắn thua.
- Phanh Phanh…!
Âm thanh va chạm không ngừng vang lên. Hai người đã giao thủ chục chiêu. Cánh tay phải Lý Vân đã bị rách bởi kiếm khí, khoé miệng cũng đã chảy máu. Một cỗ khí tức âm hàn trong nháy mắt chui vào trong cơ thể. Cũng trong nháy mắt này, Lý Vân cảm nhận như có hàng ngàn con rắn chạy loạn trong cơ thể khiến hắn vô cùng đau đớn. Hơn nữa, cổ âm hàn ấy còn nhanh chóng tiếp cận tâm mạch mình. Lý Vân cảm thấy yêu lực trong cơ thể không ngừng giảm xuống.
Lý Vân suýt chút nữa không chịu được.
- Ha ha…!
Trương Đại Quốc cười như điên, nói:
- Đây là Băng Phách hàn khí, yêu lực của người bây giờ không thể nào ngăn cản được. Kinh mạch của ngươi trong phút chốc sẽ bị đóng băng. Ngươi chết là cái chắc.
- Oanh…!
Kinh mạch Lý Vân không chịu được, ý thức dần mất đi, thân thể mất khống chế, lúc này liền ngã xuống.
Trương Đại Quốc cười nhạt mấy tiếng, trong đôi mắt hiện lên sự sắc bén và khát máu. Hắn đi chậm về phía Lý Vân, kiểm tra xem hắn đã thật sự chết hay chưa.
Không ngờ chiến thắng lại nhanh như vậy. Nội tâm vui sướng không thể kìm lại được. Trương Đại Quốc vui vẻ nhẹ giọng hát một khúc hát. Áp lực lâu nay rốt cuộc có thể giải toả.
Cùng lúc đó, trong lòng hắn cảm thấy vắng vẻ, như là thiếu mất một cái gì đó.
Lý Vân vẫn chưa chết.
Trên thực tế, kinh mạch cũng không có bị phá huỷ hoàn toàn, lúc này đang có một vòng kim quang bảo vệ lấy kinh mạch, cùng cỗ khí tức âm hàn giằng co quyết liệt.
Đau đớn dữ dội đã kích thích thần kinh, ý thức và thị lực qua một lúc cũng bắt đầu hồi phục.
Ngay khi Lý Vân sắp chầu ông bà vải. Bồ Đề Tâm kinh trong đầu hắn bắt đầu hiện lên. Lý Vân theo bản năng bắt đầu hé miệng và tụng niệm.
- Như thị ngã văn. Nhất thì phật trụ vương xá thành kỳ đồ quật sơn trung. Dữ đại bỉ khâu chúng thiên nhị bách nhân câu. Bồ tát vạn nhân. Kỳ danh viết trí quang bồ tát. Pháp quang bồ tát. Nguyệt quang bồ tát. Nhật quang bồ tát. Vô biên quang bồ tát. Bạt đà bà la đẳng. Thập lục chính sĩ. Như văn thù sư lợi bản sở tu hành. Phục hữu lục thập bồ tát. Như di lặc bồ tát bản sở tu hành. Thử hiền kiếp trung bồ tát ma ha tát đẳng. Nhĩ thì thế tôn dữ vô ương sổ đại chúng vi nhiễu. Nhi vi thuyết pháp...
Theo từng dòng kinh được niệm, Lý Vân cảm giác đan điền xuất hiện một dòng nước ấm.
Dòng nước ấm từ từ tiến đến cỗ khí âm hàn bắt đầu chiến đấu. Hơn nữa, theo thời gian trôi qua, dòng nước ấm càng ngày càng lớn lên. Ban đầu ngang nhau, nhưng về sau dòng nước ấm bắt đầu chiếm ưu thế. Cỗ khí tức âm hàn bắt đầu tản đi. Lý Vân cảm thấy tâm thần bắt đầu dung hợp lại với thể xác.
Mà lúc này, Trương Đại Quốc cũng đã đến gần hắn.
- Đi chết đi…!
Trương Đại Quốc giơ thanh hắc sắc kiếm nhắm trái tim Lý Vân mà đâm tới, quyết định cho Lý Vân chầu ông bà vải. Ngay lúc này, quanh thân Lý Vân bùng lên một đạo kim quang. Bồ Đề nhận hung hăng hướng Trương Đại Quốc chém tới. Một tiếng kim thiết vang lên, Trương Đại Quốc bị chấn lui về sau.
- Ngươi không bị sao?
Trương Đại Quốc vẻ mặt khiếp sợ:
- Điều này sao có thể?
- Không có cái gì là không thể…!
Khoé miệng Lý Vân cười khẽ, nói:
- Từ xưa đến nay, tà không thể thắng chính. Ngươi vốn là kiếm tiên đại diện cho chính nghĩa, đáng tiếc ngươi bây giờ đã thành kiếm tà. Ngươi vĩnh viễn không thể thắng được ta…
- Nói bậy!
Trương Đại Quốc nói:
- Ngươi cũng chỉ là một con yêu quái…yêu quái thì vẫn là yêu quái, ngươi mãi mãi không thể thành con người.
Lý Vân nhún vai nói:
- Ngươi nghĩ thế nào thì tuỳ. Thực tế ta đã có sẵn nhân tính. Nhân loại chính là vạn vật chi linh, chỉ có đầy đủ nhân tính và tài năng thì mới có thể tu luyện tốt được.
- Ta nhất định phải giết ngươi thằng cờ hó!
Trương Đại Quốc quát lớn, con ngươi lần thứ hai hiện lên vẻ khát máu, điên cuồng nhào tới Lý Vân.
Lý Vân thần sắc ngưng trọng, trực giác cho hắn biết, một kích này của Trương Đại Quốc lần này cực kì mạnh mẽ, hắn cầm chặt Bồ Đề nhận, mặc kệ thương thế, tập trung toàn bộ yêu lực, hai mắt sắc bén chuẩn bị nghênh tiếp một kích mạnh mẽ kia.