Tuyệt Thế Kiếm Thần

Chương 131

Gào!

Không để cho bốn người Lâm Thần đợi quá lâu, lại là tiếng một con yêu thú gầm lên, hung hăn tiến lên lao vào trong màn sương đen dày đặc.

- Hả? 

Hai mắt Lâm Thần nhắm lại, bất động nhìn về phía con yêu thú đó, con yêu thú đó là Cự Mãng cấp năm bậc thấp, tên gọi là Cự Linh Mãng, thân thể rất to lớn, là một loại yêu thú cấp năm bậc thấp vô cùng mạnh mẽ.

Nhìn thấy con Cự Linh Mãng lao vào trong màn sương dày đặc, rất nhiều yêu thú xung quanh màn sương mù nhất thời càng thêm nôn nóng, phát ra một tiếng gầm nhẹ, muốn cùng với con Cự Linh Mãng đó lao vào trong màn sương, nhưng lại có chút sợ hãi sương mù dày đặc, không dám bước tới.

- Rống. 

Lúc này, một con yêu thú cấp bốn bậc cao gầm lên một tiếng, thả người nhảy một cái liền nhảy vào trong màn sương dày đặc. Con yêu thú cấp bốn bậc cao này cũng lao vào, những con  yêu thú xung quanh cũng bắt đầu gầm lên từng đợt, vẻ mặt điên cuồng, cùng với con yêu thú đó nhảy vào màn sương mù.

Chỉ một thoáng, ngoại trừ hơn mười con yêu thú sợ sương mù không dám nhảy vào, còn lại là toàn bộ những con yêu thú đều lao vào trong màn sương đen.

- Chuyện gì xảy ra thế này? 

Trần Phong có chút ngơ ngác nhìn vào đám yêu thú nhảy vào trong màn sương dày đặc, bên trong đám sương này có cái gì mà khiến cho đám yêu thú này điên cuồng như vậy.

Sắc mặt Lâm Thần nghiêm nghị nhìn về phía màn sương mù không chớp mắt. Linh hồn lực của Lâm Thần mạnh mẽ, có cảm quan rất nhạy cảm, có điều, cho dù vậy hắn cũng chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy những con yêu thú đó trong màn sương đen, cho tới Ngao Hân, Dương Nhất Phàm cùng với Trần Phong cũng chỉ có thể nhìn thấy những bóng đen mơ hồ.

Gào... 

Rống ô...

Những con yêu thú nhảy vào trong màn sương này, trong nháy mắt, bên trong liền truyền đến rất nhiều tiếng rống giận dữ của yêu thú, Lâm Thần lờ mờ có thể nhìn thấy, những con yêu thú đó đang lăn lộn điên cuồng trong màn sương mù, dường như đang bị oanh kích rất mãnh liệt, cực kỳ đau đớn.

Ngay cả con Cự Linh Mãng đầu tiên tiến vào cũng đang lăn lộn trên đất, làn sương mù khuấy động hỗn loạn, xem ra trông rất kỳ quái. 

- Đám sương mù này rốt cuộc là cái gì, tiến vào sương mù ngay cả yêu thú cấp năm cũng không chịu nổi.

Vẻ mặt Ngao Hân nghiêm nghị.

Con yêu thú cấp năm bậc thấp thực lực rất mạnh, gần tương đương với võ giả Chân Đạo cảnh sơ kỳ, nhưng ngay cả võ giả Chân Đạo cảnh sơ kỳ đều không thể chống lại làn sương mù đó, như vậy bọn họ cũng không thể tránh khỏi điều khủng khiếp này. 

Không ai nói, nhưng tất cả đều nhìn không chớp mắt về phía sương mù cuồn cuộn. Sương mù màu đen đó đã bị khuấy động bởi rất nhiều yêu thú, nhưng lại không có phát tán ra tí nào, dường như có một bình phong bao phủ toàn bộ bọn chúng, không có cách nào phát tán đi.

Không lâu sau, tần suất sương mù bị khuấy động cũng giảm xuống, hơn nữa rất nhiều tiếng kêu gầm giận dữ của yêu thú trong sương mù lúc này càng ngày càng trầm thấp, cuối cùng từng con yêu thú đều ngã lăn xuống đất, chết một cách bí ẩn.

- Toàn bộ chết rồi ư? 

Sắc mặt Trần phong hơi trầm xuống, nhìn hơi khó coi. Tính công kích của sương mù đó thực là khiến người ta cảm thấy khiếp sợ, hàng trăm con yêu thú cấp năm bậc thấp chỉ trong chớp mắt đã chết hết toàn bộ.

Có điều trong lúc này, hai mắt Lâm Thần đột nhiên nhắm lại, đã nhìn thấy trong đám sương mù có một bóng đen mờ mờ đang chuyển động loạn lên, có lẽ bóng đen đó xâm nhập vào sương mù quá sâu, Lâm Thần cũng không nhìn ra đó là một con yêu thú như thế nào.

- Có một con yêu thú chưa chết. 

Lâm Thần khẽ nói.

- Cái gì?

Ngao Hân kinh ngạc, nhiều yêu thú đều chết hết như vậy, trong đó vẫn có con chưa chết? Có điều càng làm Ngao Hân kinh ngạc là, Lâm Thần có thể nhìn thấy con yêu thú chưa chết trong đó, nói cách khác, sự việc mà Lâm Thần nhìn thấy thì so với ba người bọn họ phải nhìn rất kỹ thì mới nhìn thấy được. 

Hai mắt của Dương Nhất Phàm nhắm lại, nhìn kỹ về phía Lâm Thần, sắc mặt không thay đổi.

- Lâm Thần, ngươi chắc là ngươi nhìn thấy có một con yêu thú chưa chết chứ?

Ngao Hân vẻ mặt nghiêm túc hỏi lại lần nữa. 

Lâm Thần gật đầu và nói:

- Chắc chắn có một bóng đen, nhưng yêu thú đó xâm nhập vào sương mù quá sâu, ta không nhìn rõ yêu thú đó hình dạng như thế nào.

Nghe Lâm Thần nói xong, Ngao Hân trầm ngâm suy nghĩ. Là yêu thú hình dáng thế nào mà chống lại được sự công kích của đám sương mù đó, xâm nhập sâu vào trong đó, có điều khi con yêu thú đó xâm nhập vào sương mù đã chịu sự công kích của sương mù, có lẽ là cũng bị thương rất nặng. 

Quan trọng nhất là, nếu con yêu thú này bước vào sương mù, như vậy bí ẩn trong đám sương mù cũng có thể giải rồi.

Ngao Hân trầm ngâm một lúc, thấp giọng nói:

- Chúng ta ở chỗ này chờ mấy ngày, xem xem con yêu thú đó có ra không. 

- Những thứ bên trong sương mù là thứ gì mà rất nhiều yêu thú lại lao vào bên trong như vậy, rốt cuộc bên trong là cái gì?

Mặc dù trong lòng rất hiếu kỳ, nhưng bốn người cũng không dám mạo hiểm tiến vào bên trong sương mù, dù sao ngay cả yêu thú cấp năm cũng đã bỏ mạng ở trong đám sương mù, vậy bốn người võ giả Thiên Cương cảnh bọn họ tiến vào e là cũng sẽ bỏ mạng ở đây.

Vì vậy, bốn người cũng chỉ có thể ngồi đợi ở đây, đợi con yêu thú đó đi ra từ đám sương mù, ngày mà con yêu thú đó đi ra chính là lúc giải được bí mật của đám sương mù. 

Chỉ là, bốn người Lâm Thần cũng không biết khi nào thì con yêu thú đó sẽ đi ra, nhưng không còn biện pháp nào khác, họ chỉ có thể chờ đợi ở đây.

Thời gian chầm chậm trôi qua, bốn người Lâm Thần vẫn ngồi ở trên cây to, thay phiên nhau trông coi sương mù. Chớp mắt đã hơn mười ngày, hơn mười ngày mà không thấy động tĩnh gì trong đám sương mù đó, trong lúc đó lại từ nơi khác của dãy núi Mặc Liên xuất hiện mấy chục con yêu thú cấp năm, nhưng trong số những con yêu thú này, phần lớn đã lao vào trong đám sương mù, bỏ mạng trong đó, lúc này ở ngoài đám sương mù yêu thú ở lại còn khoảng hơn chục con yêu thú cấp năm bậc thấp.

Mặc dù chỉ có hơn chục con yêu thú cấp năm bậc thấp nhưng bốn người Lâm Thần vẫn cứ cẩn thận từng chút một. Chỉ sợ bị hơn chục con yêu thú cấp năm bậc thấp này phát hiện. 

May mà lúc này, những con yêu thú này chỉ tập trung toàn bộ chú ý vào phía bên trong sương mù, hơn nữa bốn người Lâm Thần phải che dấu khí tức hết sức cẩn thận, hơn mười con yêu thú này đã ở đây hơn mười ngày, nhưng không cảm giác được có bốn người võ giả đang ẩn nấp phía sau chúng.

Sáng sớm, đến phiên Lâm Thần và Ngao Hân quan sát sương mù, còn Dương Nhất Phàm và Trần Phong thì nghỉ ngơi trên cây to.

Lâm Thần và Ngao Hân vừa nói chuyện phiếm vừa quan sát sương mù, xung quanh sương mù có rất nhiều yêu thú cấp năm bậc thấp vẻ mặt rất nôn nóng bất an, muốn xông vào trong sương mù, nhưng lại sợ hãi không dám tiến vào, rất là mâu thuẫn. 

Ti ti!

Lúc này, đột nhiên một luồng khí kỳ lạ trong sương mù phóng lên trời, luồng khí này rất mạnh, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ sơn cốc, rất nhiều yêu thú bên ngoài sương mù cảm nhận được khí tức này rất mạnh, bỗng chốc từng con từng con nằm rạp trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.

- Hả? 

Sắc mặt của Lâm Thần và Ngao Hân cũng biến sắc, hai con mắt nhìn chằm chằm về phía sương mù trước cách đó không xa.

Trong phút chốc hai mắt Dương Nhất Phàm và Trần Phong đã mở ra, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía sương mù đó.

- Là vật gì vậy? 

- Chẳng lẽ là con yêu thú trước kia tiến vào sương mù chưa chết sao?

Bốn người liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy khó mà tin nổi. Nếu đúng là khí tức của con yêu thú đó phát ra, có sự thay đổi quá lớn. Lúc đầu khi nó bước vào sương mù vẫn chỉ là yêu thú cấp năm bậc thấp, khí tức phát ra trên người nó cũng chỉ mạnh hơn một chút so với những con yêu thú cấp năm bậc thấp khác, căn bản không mạnh mẽ như bây giờ, rất nhiều yêu thú nằm rạp trên đất sợ hãi bất an.

Lâm Thần chăm chú nhìn về sương mù phía trước, đồng thời hắn cũng áp chế khí tức trên người xuống thấp nhất. 

Ti ti...

Không để bốn người Lâm Thần đợi lâu, một con yêu thú thân hình to lớn, dài đến mười mấy trượng đột nhiên từ trong sương mù lao ra.

Cùng với sự xuất hiện của nó, bỗng nhiên những con yêu thú xung quanh toàn bộ nằm rạp xuống đất không dám cử động. 

Nhìn thấy sự xuất hiện của con yêu thú này, ba người Lâm Thần và Ngao Hân đều sững sờ.

- Cự Linh Mãng!

Con yêu thú này lao ra từ trong sương mù chính là Cự Linh Mãng! Khi đó có rất nhiều yêu thú lao vào sương mù, nhưng Cự Linh Mãng là con đầu tiên đi ra, có điều lúc đó Cự Linh Mãng này vẫn chỉ là yêu thú cấp năm bậc thấp, mà bây giờ... 

- Tại sao lại như vậy?

Dương Nhất Phàm biến sắc, khó mà tin nổi nói:

- Khi Cự Linh Mãng bước vào, chỉ là yêu thú cấp năm bậc thấp, bây giờ nó đã là yêu thú cấp năm bậc cao... 

- Yêu thú cấp năm bậc cao!

- Tăng lên đủ hai cấp giới cảnh!

- Yêu thú tiến vào sương mù rồi lại xuất hiện, thực lực tu vi tăng lên rất mạnh, như vậy ở trong sương mù rốt cuộc là cái gì? 

Bốn người Lâm Thần cảm thấy khó mà tin nổi, nhưng quan trọng hơn là, nếu tiếp tục có yêu thú bước vào trong đám sương mù mà không chết, e là không mất nhiều thời gian như vậy, cả dãy núi Mặc Liên sơn sẽ xuất hiện rất nhiều yêu thú cấp cao. Đến lúc đó hậu quả khó mà lường được.

Thân hình to lớn của Cự Linh Mãng nằm trên mặt đất, lưỡi rắn không ngừng phun ra nuốt vào, hai con mắt lạnh lùng quét một cái nhìn về phía những con yêu thú xung quanh đang nằm rạp.

Yêu thú cấp năm bậc thấp tương đương với võ giả sơ kỳ Chân Đạo cảnh, còn yêu thú cấp năm bậc cao thì tương đương với võ giả Chân Đạo cảnh hậu kỳ, thực lực vô cùng mạnh mẽ, võ giả Thiên Cương cảnh ở trước mặt nó chỉ cần một đòn bất kỳ đều có thể đánh chết. 

Khi mà phát sinh loạn thú ở thành Kim Dương, Lâm Thần tận mắt nhìn thấy mấy cường giả của Chân Đạo cảnh bao vây công kích một con yêu thú cấp sáu bậc thấp, Cự Linh Mãng này mặc dù không phải là yêu thú cấp sáu bậc thấp nhưng cũng là yêu thú cấp năm bậc cao và là bá chủ trong số những yêu thú cấp năm, tuyệt đối không dễ trêu vào.

Nhìn thấy lưỡi rắn của Cự Linh Mãng phun ra nuốt vào, Lâm Thần có chút căng thẳng, giống như là có một chiếc búa nặng nện mạnh vào tim hắn, làm hắn hơi khó thở.

Lâm Thần có hơi bất an, đột nhiên con Cự Linh Mãng đó quay đầu lại, hai con mắt lạnh lùng dữ dằn nhìn đúng về phía bốn người Lâm Thần. Con Cự Linh Mãng lúc này là yêu thú cấp năm bậc cao, nói về thực lực tu vi cùng độ cảm nhận đều không thể so sánh với yêu thú cấp năm bậc thấp, nó vừa mới xuất hiện, đột nhiên liền phát hiện ra bốn người Lâm Thần. 

- Chạy!

Lâm Thần căng thẳng, hắn hừ nhẹ một tiếng, xoay người, không chút do dự chạy như điên về phía Thiên Cực tông.

Đùa gì thế, nếu là Lâm Thần ở lại đối phó với con Cự Linh Mãng này, chính là lấy trứng chọi đá, hắn chắc chắn sẽ chết. Huống chi con Cự Linh Mãng đã phát hiện ra bốn người Lâm Thần, những con yêu thú cấp năm khác ở bên ngoài sương mù cũng phát hiện ra bọn họ. 

Một khi bị nhiều con yêu thú cấp năm bao vây như vậy, mặc dù bốn người Lâm Thần có thể tránh khỏi con Cự Linh Mãng, nhưng cũng sẽ bỏ mạng bởi sự bao vây của rất nhiều yêu thú cấp năm.

- Chạy!

- Đi! 

Mặt Ngao Hân, Dương Nhất Phàm và Trần Phong cũng biến sắc, hừ nhẹ một tiếng, sau đó thi triển công pháp cố hết sức chạy nhanh về phía Thiên Cực tông.

Bốn người đều tu luyện thân pháp Thanh Vân bộ, tất cả đều luyện đến cảnh giới đại thành, tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt bốn người đã lao nhanh mấy nghìn mét.

Nhưng lúc này, Cự Linh Mãng cấp năm bậc cao đã cử động rồi. Thân hình to lớn của nó co lại về phía trước, cả thân hình liền di chuyển hơn mấy nghìn mét, tốc độ cực nhanh, rút ngắn cự ly với bốn người Lâm Thần. 

Cùng lúc đó, ở bên ngoài sương mù hơn mười con yêu thú cấp năm bậc thấp cũng rống lên giận dữ, điên cuồng đuổi theo bốn người Lâm Thần.
Bình Luận (0)
Comment