Tuyệt Thế Kiếm Thần

Chương 147

Trừ lần đó ra, di tích Chân Bảo Môn hoàn toàn được mở ra, chỉ cần có thể tới thạch trận Thái Dương thì hoàn toàn có thể tiến vào trong đó tìm kiếm bảo vật. Nhưng trong tình thế rất nhiều võ giả cũng đang tìm kiếm di tích Châm Bảo Môn, một khi có người phát hiện ra đồ vật quý giá, nhất định sẽ bị rất nhiều võ giả khác bao vây giết chết…

Ở thạch trận Thái Dương, không những phải cảnh giác với những cơ quan ngầm ở Chân Bảo Môn, mà còn cần phải cảnh giác với những võ giả khác!

- Thạch trận Thái Dương là núi đá được bồi đắp bởi rất nhiều những nham thạch khổng lồ, di tích Chân Bảo Môn nằm ở bên dưới núi đá. Di tích Chân Bảo Môn Lưu Ly Linh Nham và Thiên Tàn Minh Tinh, có lẽ là bị vùi lấp ở sâu dưới lòng đất, cũng có khả năng nằm ở mật đạo nào đó.

Vương Thiên Minh thần sắc hiện lên một vẻ lo lắng, nói:

- Lâm công tử, ngươi lần này tiến vào, vạn bất đắc dĩ tốt nhất không nên cùng với thế lực ở đó, hay với võ giả xảy ra xung đột, đặc biệt là thân phận đệ tử nội môn Thiên Cực tông của ngươi tuyệt đối không thể bại lộ.

Ngẫm lại thì, những võ giả đó đều là tội phạm trong thành, đại bộ phận là đạo tặc của Nhạn Nam vực, đều là bị các đại tông môn của Nhạn Nam vực truy nã, đuổi giết. Vì vậy, bọn họ đối với các đệ tử của đại tông môn ở Nhạn Nam vực chắc chắn rất căm hận, một khi bọn họ biết được Lâm Thần là đệ tử nội môn Thiên Cực tông, e rằng sẽ có rất nhiều võ giả đuổi giết.

- Vâng! Đa tạ Vương trưởng lão nhắc nhở, việc không thể chần chừ được nữa, đệ tử phải lập tức xuất phát, tranh thủ sớm ngày quay về.

Lâm Thần gật gật đầu nói.

Hiện tại chỉ còn cách đại hội nội môn Thiên Cực tông không tới nửa năm, mà thạch trận Thái Dương cách nơi đây khá xa, vừa đi vừa về, ít nhất cũng cần đến hơn một tháng, hơn nữa rèn luyện bán chân khí cũng cần phải có thời gian, nếu như vậy, chờ Lâm Thần giải quyết ổn thỏa mọi việc xong, thì sẽ không còn dư thừa thời gian để chuẩn bị cho cuộc thi nữa.

Vương Thiên Minh hiển nhiên biết rằng đại hội nội môn Thiên Cực tông sắp tới, hắn gật đầu nói:

- Nếu đã như vậy, mời Lâm công tử đi cùng ta.

Nói xong, Vương Thiên Minh phất phất tay, trong số mấy người trung niên nhân chấp sự đứng phía sau hắn, lập tức có một người bước ra, mở cửa phòng vội vã hướng phía sân đi ra.

Lâm Thần và Vương Thiên Minh cũng đứng lên, hắn đi cùng Vương Thiên Minh, hai người đi vào bãi cỏ trong đại viện của Vương gia. Mà ở trên bãi cỏ này, giờ phút này đột nhiên xuất hiện một cái con vật cao ba mét, thân dài năm mét lông da đỏ như lửa, đó là một con yêu thú Phong Lôi báo to lớn.

- Lâm công tử, lần này đi đường xá xa xôi, công tử hãy cưỡi Phong Lôi báo này để khỏi phải đi bộ.

Vương Thiên Minh cười nói.

Phong Lôi báo thể lực khỏe mạnh bền sức, tốc độ nhanh, mà lần này Lâm Thần đi thạch trận Thái Dương, khoảng cách thật sự quá xa, nếu như vẫn dùng Thanh Ô mã, chỉ sợ Lâm Thần còn chưa tới được thạch trận Thái Dương, Thanh Ô mã đã mệt mà chết rồi.

Có một con ngựa tốt để cưỡi, Lâm Thần sẽ tiết kiệm được kha khá lượng thời gian, Lâm Thần chắp tay, nói:

- Vậy đa tạ Vương trưởng lão rồi!

Lâm Thần thả người, nhảy lên Phong Lôi báo. Sau khi Lâm Thần nhảy lên lưng Phong Lôi báo, Phong Lôi báo đột nhiên vùng lên, trong miệng phát ra từng âm thanh gầm gừ rống lên.

Rống!

Nó kịch liệt nhảy lồng lên, dường như muốn hất Lâm Thần từ trên lưng ném xuống đất.

Phong Lôi báo không giống với Thanh Ô mã, nó là yêu thú trong Mặc Liên sơn, tuy rằng đã bị võ giả thuần phục, nhưng bản tính của nó vô cùng kiêu ngạo, võ giả muốn cưỡi lên nó luôn là điều không hề dễ dàng.

Thấy tình hình như vậy, Lâm Thần hừ lạnh một tiếng, đột nhiên nâng tay phải lên đánh một chưởng xuống Phong Lôi báo, mơ hồ có thể thấy được từng sợi màu đồng phát sáng lóe lên.

Bang!

Lâm Thần dùng bàn tay đánh thật mạnh vào lưng Phong Lôi báo phát ra một âm thanh thanh thúy vô cùng.

- Ô ngao...

Bị Lâm Thần đánh trúng một chưởng này, Phong Lôi báo lập tức quỳ rạp trên mặt đất không dám nhúc nhích, trong mắt toát ra vẻ sợ hãi. Nhìn phía sau lưng chỗ bị Lâm Thần đánh trúng một chưởng của Phong Lôi báo, thấy có một chưởng ấn màu đỏ như lửa.

- Lâm công tử quả nhiên thực lực phi phàm, Phong Lôi báo này tuy rằng bị Vương gia ta bắt, nhưng cho đến giờ trong phủ Vương gia không có người nào có thể chế phục nó.

Vương Thiên Minh chắp tay, thể hiện sự bái phục nói.

Lâm Thần cười lớn một tiếng, hướng về phía Vương Thiên Minh cáo từ xong, liền vỗ vỗ Phong Lôi báo, Phong Lôi báo trong mũi hừ một tiếng, bốn chiếc đùi to khỏe dùng sức, tức khắc hóa thành một vầng hỏa hồng sắc sáng chói, trong phút chốc biến mất không thấy tăm tích.

Phong Lôi báo là yêu thú cấp hai đỉnh phong, chạy nhanh nhưng cưỡi trên nó lại vững vàng vô cùng, Lâm Thần ngồi ở trên lưng nó cảm thấy rất thoải mái, còn Phong Lôi báo sau khi bị Lâm Thần giáo huấn một phen xong cũng không dám nghĩ đến việc muốn hất Lâm Thần xuống đất nữa.

Nửa tháng sau.

Đây là một nơi hoang vu hẻo lánh, liếc mắt nhìn một cái, mặt đất toàn là màu vàng nâu, không có cỏ xanh, không có ngọn núi, càng không có một bóng người.

Một cảnh tượng hoang tàn vắng vẻ.

Nơi này là phía bắc của Nhạn Nam vực, đi tiếp về phía trước, sẽ đi ra khỏi Nhạn Nam vực.

Hướng tầm mắt về phương bắc, loáng thoáng có thể thấy được một tòa thành trì khổng lồ, so với Chân Vũ thành, Kim Dương thành không hề thua kém chút nào.

Chính là Tội Ác Chi Thành!

Phía nam Tội Ác Chi Thành có một trấn nhỏ có tên là Phong Lập trấn, trấn này không lớn, nó còn nhỏ hơn so với Thiên Lĩnh trấn, ở đó số lượng võ giả cũng không nhiều.

Ngày hôm ấy, một người thanh niên mặc y phục vải thô màu xám ngồi trên lưng một con yêu thú khổng lồ, chậm rãi đi vào Phong Lập trấn.

Thanh niên bên hông dắt một thanh Tinh Cương Kiếm cực kì tầm thường, tu vi Thiên Cương cảnh sơ kỳ, thoạt nhìn so với thanh niên bình thường chẳng có gì khác biệt. Nhưng hắn chỉ là lẳng lặng ngồi trên lưng yêu thú, nhưng lại toát ra một luồng khí sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Yêu thú mà hắn cưỡi, cao ba mét, dài năm mét, da lông lấm tấm đỏ như lửa, giống y như tiểu báo.

Là Phong Lôi báo!

Mà người thanh niên cưỡi Phong Lôi báo, lại chính là Lâm Thần.

Hao phí mất nửa tháng, Lâm Thần một mình bôn ba, rốt cuộc hôm nay cũng tới được phạm vi bên ngoài khu vực của Tội Ác Chi Thành, lại đi về phía trước một ngày nữa, liền thì sẽ có thể đến được Tội Ác Chi Thành. Thạch trận Thái Dương cách không xa Tội Ác Chi Thành về phía đông nam.

Liên tục bôn ba nửa tháng, Lâm Thần cũng mệt nhọc vô cùng, thần sắc mỏi mệt, Phong Lôi báo mà hắn cưỡi cũng đã uể oải không còn nhuệ khí, hoàn toàn không còn bộ dạng hung hãn như khi ở Thiên Lĩnh trấn nữa.

Lâm Thần chỉ phải dùng khoảng thời gian nửa tháng đi từ Thiên Lĩnh trấn ở Thiên Cực tông tới Tội Ác Chi Thành ở cực bắc Nhạn Nam vực, cũng là nhờ cưỡi con Phong Lôi báo này, nếu đổi là Thanh Ô mã, có lẽ Lâm Thần sẽ phải hao phí mất hai tháng mới có thể tới nơi đây.

Thanh Ô mã nhiều nhất cũng chỉ có thể đi đến nửa đường là thân thể rã rời suy sụp, thậm chí không thở được mà chết.

Nhạn Nam vực có diện tích rộng lớn vô cùng, Thiên Cực tông ở phía bắc của Nhạn Nam vực, nếu như Lâm Thần từ Thiên Cực tông xuất phát, đi về cuối phía nam của Nhạn Nam vực chắc cũng phải mất hơn mười năm mới tới nơi.

Giờ phút này là giữa buổi chiều, Phong Lập trấn cũng có không ít võ giả đi lại, đa số là nam tử hán sắc mặt hung hãn cường tráng, một đám cầm trong tay các loại vũ khí, dường như chỉ cần có người không biết điều, dám cản trở đường đi của bọn họ, bọn họ sẽ dùng luôn vũ khí trong tay chém đối phương thành hai mảnh.

Các võ giả nhìn thấy Lâm Thần ngồi trên một con Phong Lôi báo đi vào trấn, sắc mặt bọn họ tham lam nhìn phía Lâm Thần.

Phong Lôi báo là yêu thú khó cưỡi vô cùng, mặc dù đã từng có võ giả ở Mặc Liên sơn bắt được một con Phong Lôi báo, nhưng muốn thuần phục cũng là khó khăn vô cùng, một con Phong Lôi báo như thế, mang ra ngoài bán, ít nhất giá trị cũng tới mấy vạ linh thạch hạ phẩm.

- Tên tiểu tử Thiên Cương cảnh sơ kỳ mà cũng dám tới Phong Lập trấn, thật là không biết sợ sống chết.

- Tên tiểu tử này chẳng lẽ cũng là phạm vào tội gì nên mới đến nơi này tránh nạn?

- Có rảnh đâu mà quản lai lịch của hắn, hắn chỉ là Thiên Cương cảnh sơ kỳ, ta cược, hắn nhất định không thể sống sót qua đêm nay.

Không ít võ giả quen biết nhau bàn luận rôm rả, tỏ vẻ khinh miệt nhìn Lâm Thần.

Phong Lập trấn tuy rằng chỉ là một thị trấn nhỏ, nhưng nơi đây tụ tập võ giả phần lớn đều là tu vi Thiên Cương cảnh trở lên, chỉ trong chốc lát, Lâm Thần đã gặp hơn mười võ giả Thiên Cương cảnh hậu kỳ.

Không để ý đến những lời dị nghị của đám võ giả đó, Lâm Thần vẫn ngồi trên lưng Phong Lôi báo, chậm rãi đi về phía một ngôi nhà thoạt nhìn có lẽ là tửu lầu có quy mô lớn nhất ở đây.

Liên tục bôn ba nửa tháng tới được nơi đây, Lâm Thần tính toán trước tiên ở Phong Lập trấn nghỉ ngơi một đêm, ngày mai ban ngày sẽ đi qua Tội Ác Chi Thành để đến thạch trận Thái Dương.

Có lẽ Phong Lôi báo của Lâm Thần quá gây sự chú ý, Lâm Thần vừa mới đi đến cửa tửu lầu này, một võ giả làm tiểu nhị từ trong tửu lầu đi ra, liếc mắt một cái liền thấy Lâm Thần cùng với Phong Lôi báo mà hắn đang cưỡi, không khỏi sợ hãi nhảy dựng lên.

Nhưng tiểu nhị này cũng là tu vi Luyện Thể cảnh tầng thứ chín sơ kỳ, hắn phản ứng rất nhanh, cười nói:

- Công tử là đến thuê trọ hay đến dùng bữa?

Lâm Thần nhìn hắn một lượt, lật tay, lấy ra mười khối linh thạch hạ phẩm, ném cho tên tiểu nhị, đợi sau khi hắn bắt được, lạnh lùng nói:

- Lấy đồ ăn tốt nhất nuôi con Phong Lôi báo này cho ta. Mặt khác, chuẩn bị cho ta một căn phòng, sau đó mang chút thức ăn lên.

- Vâng vâng, công tử mời vào bên trong, tiểu nhân lập tức chuẩn bị mọi thứ cho công tử.

Nói xong, tên tiểu nhị này nhanh chóng dắt Phong Lôi báo đến hậu viện của tửu lầu, giờ phút này Phong Lôi báo cũng tương đối mỏi mệt, nếu không tuyệt đối sẽ không cho phép một tên võ giả tu vi Luyện Thể cảnh tầng thứ chín tiếp cận nó.

Tiểu nhị sắp xếp Phong Lôi báo thỏa đáng xong lại nhanh chóng quay lại, đưa Lâm Thần lên lầu hai đến một căn phòng tốt nhất. Ngay sau đó, cao lương mỹ vị cũng được mang lên.

Lâm Thần ăn cơm xong, dùng nước lạnh dội qua thân thể, ngay sau đó nằm lên trên giường nghỉ ngơi.

Liên tục nửa tháng không ngừng bôn ba, cho dù thân thể Lâm Thần cường tráng cũng cảm thấy ăn không nổi.

Nhưng mà vào lúc nửa đêm, chính vào lúc Lâm Thần ngủ say vô cùng, đột nhiên một âm thanh rất nhỏ vang lên.

Có người!

Nghe thấy thanh âm này, Lâm Thần nhướng mày, thanh âm này cực kỳ nhỏ, nếu không phải Lâm Thần có linh hồn lực cực kỳ mạnh mẽ, cảm quan nhạy bén vô cùng, chỉ sợ giờ phút này Lâm Thần cũng sẽ không tỉnh dậy.

Thần sắc Lâm Thần bất động, nằm ở trên giường không động đậy, chỉ là linh hồn lực của hắn phóng ra, trong phút chốc bao phủ toàn bộ căn phòng.

Liền nhìn thấy, một người trung niên y phục vải thô trong tay cầm một thanh đại đao, quỷ mị xuất hiện ở trong phòng Lâm Thần. Vị trung niên này là tu vi Thiên Cương cảnh trung kỳ, hắn nhẹ nhàng đi đến mép giường Lâm Thần đang ngủ, nâng đại đao lên muốn thừa dịp Lâm Thần ngủ say, chém chết Lâm Thần.

Thấy vậy, Lâm Thần nhăn mày lại, trong cơ thể chân khí vận chuyển, thân thể hắn trong phút chốc biến mất ở trên giường.

Người trung niên kia trong mắt hiện lên một vẻ vô cùng kinh ngạc, người đâu?

Người trung niên này rất tin tưởng vào thân pháp của mình, hắn tu luyện một môn khinh thân thân pháp, tuy dáng người hắn cường tráng, nhưng thi triển bộ pháp cực kỳ uyển chuyển nhẹ nhàng, tiểu tử này còn đang ngủ say, sao hắn có thể phát hiện ra chứ?

Trừ phi…

Tiểu tử này căn bản là không hề ngủ!

Suy nghĩ của người trung niên tức khắc tuôn ra, không còn nghi ngờ gì nữa, hướng đại đao xuống đất, đột nhiên quay về sau chém xuống một đao.

Nhưng khi đại đao của hắn còn chưa rơi xuống, nắm đấm của Lâm Thần đã nặng nề rơi lên lưng hắn, dùng lực thật mạnh, trực tiếp khiến cho người trung niên kia bay ra, sắc mặt hắn đại biến, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Bình Luận (0)
Comment